Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 731: Thôn quẹo cổ (10)



Đến lúc hoàn hồn lại, tôi cảm thấy chính mình đang ở trong cảnh mộng.

Tiếng chuông tay “leng keng leng keng…” vang lên có tiết tấu. Không khí khô thoáng mát mẻ, mang theo hương thơm thoang thoảng của cỏ cây, nhưng trong đó lại quyện thêm mùi máu tanh hôi khó ngửi.

Tôi đang đi về phía trước, trong tầm mắt là con đường nhỏ giữa cánh đồng, trước mặt khói bếp bốc lên từng đám, hai bên là các thửa ruộng to lớn.

Trong khóe mắt, có thứ gì màu xanh lam xẹt qua.

Bước chân dừng lại, bàn chân xoay theo, tiếng chuông cũng khẽ thay đổi.

Tôi còn nghe thấy những âm thanh “cộc cộc” nhỏ vang lên, tay trái có cảm giác như đang cầm một cây gậy, gõ lên mặt đất cùng với sự di chuyển của bước chân.

Tôi khụy người xuống, quét ánh nhìn lên đám cỏ dại trước mặt, chợt nhìn thấy cái cột mốc xấu xí đơn giản của thôn Quẹo Cổ.

Chớp mắt, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, nhưng nhất thời tôi không phân biệt được nó là gì.

Đến lúc định thần lại, tôi nhận ra mình đã lại bắt đầu di chuyển, mới hiểu ra ý niệm vừa lóe lên khi nãy.

Cột mốc kỳ lạ, rất khác thường, cái thứ đó là một lời nguyền.

Nhưng lời nguyền gì?

Nhất thời tôi không thể biết được đã xảy ra chuyện gì, tư duy cũng chỉ là một đường thẳng khô khan, không có độ rộng lẫn độ sâu.

Có bóng người xuất hiện trong tầm mắt, bên tai cũng văng vẳng tiếng người nói.

Những người đó ăn mặc kiểu xưa, thậm chí có hai người còn mặc trang phục thời cổ đại. Cổ họ đều bị vẹo sang một bên, một đầu vai nhô ra, thân hình dị dạng.

Tôi nghe thấy mình lên tiếng, giọng nói lạ hoắc, ngôn ngữ cũng rất lạ. Câu trả lời của những người đó cũng vậy, đậm chất địa phương, thậm chí có thể nói là ngôn ngữ phổ thông mang theo khẩu âm địa phương.

Cuộc trao đổi của hai bên diễn ra khá khó khăn, phải hoa tay múa chân rất nhiều.

Tôi tiếp tục đi về phía trước, chốc chốc lại nhìn nhìn những dân làng xung quanh. Không chỉ những người dân lớn tuổi bị vẹo cổ, vẻ mặt đầy thê lương đau khổ, mà cả những đứa bé cũng vậy, ánh mắt chúng nhìn người khác rõ ràng đều rất kì quái và đi kèm cảnh giác.

Tham Khảo Thêm:  Chương 45

Tôi không bắt chuyện với ai nữa, nhưng sau khi đi thêm một đoạn thì dừng lại bấm mấy đầu ngón tay, trong đầu tràn ra rất nhiều suy nghĩ. Lần này, tôi hoàn toàn không thể phân biệt nổi những suy nghĩ đó là gì.

Thực ra loại cảm giác này tôi thấy hơi quen. Lần mơ thấy Nam Cung Diệu cũng chính là như thế này. Những thứ mà tôi và anh ta nhìn thấy là như nhau, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả, trái lại còn đau đầu chóng mặt, suýt chút nữa là nổ não. Lần này cũng vậy, nhưng không phải là nhìn thấy các con chữ và hình vẽ, mà là những khái niệm.

Theo sự di chuyển của bước chân, thân thể tôi đã tiếp tục tiến về phía trước.

Băng qua một con đường hẹp, chân giẫm lên trên thảm cỏ.

Con đường này cho tôi một cảm giác quen thuộc.

Tôi có chút hoang mang, lối suy nghĩ cứ như vướng phải một tấm màn, chỉ có thể nhận thấy mọi thứ một cách lờ mờ, chứ không thể cảm nhận được toàn diện.

Tôi cảm thấy bực bội.

Không chỉ vì đầu óc mình có chút trầm trọng, mà còn vì cái mùi máu tanh hôi xung quanh đang bốc lên nồng nặc.

Cuối cùng, khi đến trình độ cảm thấy buồn nôn vì cái mùi đó thì tôi chợt nhìn thấy một cái sơn động.

Không có dây leo.

Đợi đã, dây leo gì?

Mạch suy nghĩ của tôi trở nên rối loạn.

Nhưng tiếng chuông trong tay vẫn vang lên, nhịp chân tiến về phía trước không hề ngừng lại.

Trong sơn động tối đen như mực, không nhìn thấy chút ánh sáng nào. Ngay cả ánh sáng bên ngoài tựa như cũng bị thứ gì đó nuốt chửng, chỉ chiếu đến một tí vị trí nơi cửa động.

Tiến vào trong, cái mùi ấy sộc thẳng vào mặt, như đang quyện chặt lấy thân thể, không chịu buông ra.

“Há!”

Tôi hét lên một tiếng thật to, khí từ đan điền đẩy lên. Sau khi luồng khí đi ra thì hình như còn có thứ gì đó phun ra theo.

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, ánh sáng nơi cửa động đã mở rộng ra không ít.

Leng keng… Leng keng…

Tiếng chuông chói tai vang lên khiến cho không khí tanh tưởi kia tan đi không ít.

Chiếc cờ phướn trên tay cũng phe phẩy, tạo ra những làn gió mát mẻ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 57

Tôi dời gót tiến về phía trước, thân thể tôi tiến vào trong vùng tối, theo đó chiếc chuông treo trên thắt lưng và chiếc cờ phướn trên tay đều bắt đầu tỏa ra ánh sáng.

Tôi nghe thấy một chuỗi tiếng động nhỏ. Những luồng sáng ấy hình như còn có hình thể, nhưng khi tôi đi đường ánh mắt không hề liếc ngang liếc dọc, hoàn toàn không thể nhìn rõ hình dáng cụ thể của cái thứ đó.

Đi thẳng vào sâu trong sơn động, trong ánh sáng hiu hắt, xuất hiện vết màu đỏ.

Trên đất có vết máu.

Bước chân tôi khẽ dừng lại, miệng đọc thầm cái gì đó, sau khi tiếng chuông vang lên mấy đợt, tôi nhấc chân giẫm lên vũng máu.

“Lép nhép” một tiếng, tôi hình như có thể cảm nhận được vũng máu âm ấm nhớp nháp dưới đế giày mình.

Một cảm giác lạnh buốt khá quen thuộc từ dưới chân xông thẳng lên đầu.

Ý thức của tôi lần nữa bắt đầu hoang mang.

Leng keng…

Cộp cộp…

Tay giơ cờ phướn đưa về phía trước, kèm theo tiếng chuông, tôi tìm thấy có một cái hố. Rất nhẹ nhàng, tôi men theo vách hố chật hẹp leo xuống, rồi từ từ tiếp đất.

Lạch cạch!

Sau một tiếng vang, tôi cảm nhận được xung quanh bắn đến những ánh nhìn.

Tôi lại niệm thầm câu gì đó, ánh sáng trên cờ phướn và chiếc chuông lan rộng ra, khiến tôi có thể nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.

Mấy cái đầu người đang treo giữa mỏm đá kia không làm tôi sợ hãi.

Sau khi bị ánh sáng chiếu lên, biểu cảm đờ đẫn trên mặt họ chợt trở nên bình ổn trở lại, ánh mắt đang mở to cũng dần dần khép lại.

Trong đầu tôi hiện lên hai chữ “siêu độ”.

Nhưng họ vẫn còn đang bị treo trên đó.

Tôi nghe thấy tiếng mình thở dài.

Không dừng lại ở đó lâu, tôi men theo con đường trong động tiến bước, những đầu người gặp phải trên đường đều được tôi siêu độ, mắt khép lại, vẻ mặt trở nên bình yên.

Nhưng khi đi đến cuối con đường, sau khi nhìn thấy đất bằng, tâm trạng tôi bắt đầu nhấp nhô.

Không chút chần chừ, tôi ngẩng đầu nhìn lên đỉnh hang.

Chín cái đầu người.

Không, không đúng lắm…

Trong tiềm thức tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Những cái đầu người đó nhìn chằm chằm về phía cửa động, vẻ mặt cái nào cũng hung tợn giống như những bức tượng Kim Cang, La Sát ở trong chùa vậy. Nhưng hơi thở họ tản ra vô cùng hung ác, tràn đầy sự tàn bạo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tôi đi vào bên trong, đứng ngay giữa cái hố đó.

Không, càng không đúng.

Tôi mở miệng niệm một bài kinh văn gì đó. Giọng điệu của tôi cũng bình tĩnh và từ bi giống như các tăng nhân trong chùa, nhưng hình như còn có thêm một sắc thái gì đó nữa.

Trên đỉnh bắt đầu chấn động, một trận mưa máu rơi xuống, kèm theo các thi thể không đầu đều rớt xuống bên cạnh tôi. Nhưng thân thể tôi hoàn toàn sạch sẽ, không dính một giọt máu nào.

Tôi vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục niệm kinh, ánh sáng trên thân mỗi lúc một rực rỡ, tiếng chuông cũng vang lên từng hồi dồn dập.

Trên mặt đất, từng cái xác chồm dậy rồi đứng thẳng lên. Có một cái vừa quỳ xuống, các cái xác khác lần lượt quỳ xuống theo, những ánh nhìn nóng rát trên đỉnh đầu cũng đã tan biến.

Tôi lại rơi vào trạng thái hoang mang khó tả.

Trên đầu, một làn gió lạnh lẽo rót xuống, đó là một luồng âm khí hoàn toàn khác biệt.

Tôi ngừng đọc kinh, ngẩng đầu lên.

Chớp mắt, màu đen thuần túy bao phủ lấy tôi.

Không chỉ về màu sắc, mà cả luồng âm khí kia cũng vô cùng đen tối, đậm đặc tà ác, khiến người ta cảm thấy cực kì khó chịu.

Cảm giác này…

Cộp, cộp, cộp…

Tôi vội vàng quay lại.

Trên con đường sau lưng, một người đàn ông ăn mặc sạch sẽ tươm tất, bộ dạng rất có học thức đang đứng ở đó. Quần áo trên người mang hơi hướng phương Tây, nhưng lại có chút tạp nham, có lẽ đây là xu hướng ăn mặc tân thời trong giai đoạn kiến quốc. Thời nay, kiểu ăn mặc này xem ra đã trở thành một phong cách độc đáo và thú vị.

Khuôn mặt đó khiến trong đầu tôi chấn động dữ dội.

Lúc tôi chưa kịp có phản ứng gì thì đã thấy gã ta búng tay một cái.

Sau lưng tôi bỗng xộc tới một luồng âm khí mãnh liệt, cần cổ tôi buốt đau, tầm nhìn ngay lập tức rơi xuống.

Chiếc chuông phát ra những âm thanh tựa như than khóc.

Cờ phướn vẫn dựng đứng, nhưng thân thể tôi đã ngã nhào ra đất.

Không!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.