Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 809: Mã số 012 - Nút thắt côn trùng (3)



“Mời ông nói tiếp.”

“Nói tiếp à… Tôi… Tôi cũng không nói rõ… Hôm đó, sau ngày hôm đó, đầu óc tôi cứ mơ mơ hồ hồ. Tôi cứ nghĩ có gì đó không ổn, cha tôi không ổn, mẹ tôi cũng không ổn. Tôi ngồi xuống không được bao lâu liền đứng dậy đi về, sau khi trở về liền gọi hết các em đến. Em gái lớn của tôi, Xuân Phương, hôm đó là nó đến thăm cha mẹ. Em gái nghe tôi nói xong… Nó nghe tôi nói xong thì rất lâu không nói chuyện. Những người còn lại đều không tin, chúng nghĩ rằng đầu óc tôi hỏng rồi. Xuân Phương liền xen vào nói một câu, đúng là có gì đó bất thường, nhưng lúc đó nó không dám nói. Cha tôi có một tý trọng nam khinh nữ, cũng không hẳn là trọng nam khinh nữ lắm, chỉ là cảm giác thế, con gái thường được mẹ chăm sóc nhiều hơn. Hai đứa em gái tôi đều rất sợ cha, không dám nói cha điều gì hết. Chúng tôi… năm anh em chúng tôi liền cùng nhau đến xem hai người. Đêm hôm đó chúng tôi cùng nhau đi… Tôi không muốn, tôi nghĩ để sáng hãy đi thăm cha mẹ… Nhưng lại lo lắng cha mẹ thật sự có vấn đề gì…”

“Sau khi mọi người đi thăm thì như thế nào?”

“Sau khi qua đó là nửa đêm, trời bên ngoài vốn đã lạnh. Nhưng khi vào trong nhà còn lạnh hơn. Em trai tôi nói một câu, mẹ tôi vừa nghe liền mỉm cười và cũng nói là không sao… Nhìn dáng vẻ đó của mẹ, khuôn mặt trắng bệch… Trong số năm anh em chúng tôi thì em trai út – Khang Tử là được cha mẹ thương yêu nhất. Nó liền tắt điều hòa. Điều hòa vừa tắt thì trong nhà liền không có tiếng nói nào. Bên ngoài còn có tiếng vọng vào… Tôi, tôi ở trong nhà, liền cảm thấy rất lạ, giống như là có tiếng hừ hừ… Vẫn là Khang Tử đi về phía trước, bước vào trong phòng. Nó một chút cũng không tin lời tôi nói, nó tắt điều hòa bên trong phòng và đến gọi cha. Tôi và Xuân Phương lúc đó đứng phía sau cùng, mẹ tôi đứng giữa chúng tôi. Người mẹ tôi lạnh căm căm, chạm vào da mẹ thì gần như không thấy độ ấm. Mẹ… tôi cũng lo cho mẹ… nhưng mẹ vẫn thở. Trước đó đứng trong phòng có mở điều hòa nói chuyện thì vẫn thấy được làn hơi trắng. Lồng ngực của mẹ vẫn phập phồng, đang hít thở… Khang Tử bên trong phòng đã vào đẩy nhẹ người cha. Tôi liền nghe tiếng cha hừ hừ hai tiếng, nhưng vẫn nằm bất động. Khang Tử đẩy cha lần thứ nhất, cũng không đẩy mạnh, liền đẩy tiếp lần nữa… Người cha tôi động đậy, lúc động đậy, tôi nghe thấy tiếng… tiếng răng rắc, các cậu, các cậu có hiểu được không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 11: 11: Trên Người Anh Có Mùi Nước Hoa Của Người Phụ Nữ Khác

“Có thể tưởng tượng được. Cha của ông và cái giường…”

“Không chỉ thế, chăn, chiếu, gối nằm… Âm thanh đó… Động tác của Khang Tử ngừng lại. Tôi thấy nó lên giường của cha, sờ vào người cha… Tay của nó đang run… Nó đưa tay sờ, sờ một hồi… Mấy anh em chúng tôi không dám nói gì, cũng không dám thở mạnh. Mẹ đột nhiên nói, hỏi Khang Tử đang làm gì. Khang Tử há hốc mồm, không nói gì. Mẹ khó chịu nói, đừng làm ồn cha, đừng làm cha thức giấc, bà còn đi đến giường đẩy Khang Tử ra, rồi lấy chăn đắp cho cha, đẩy chúng tôi đi ra ngoài… Tôi… Tôi không biết nên nói gì… Lúc đó… lúc đó, cái gì tôi cũng không nghĩ ra, tôi chỉ nhìn vào Khang Tử… Khang Tử cũng không nói lời nào. Năm người chúng tôi rời khỏi…”

“Ý của ông là rời khỏi nhà cha mẹ của ông ư?”

“Đúng, rời khỏi… Tôi… năm người chúng tôi đến nhà tôi. Đêm khuya, vợ của tôi giật mình hốt hoảng, tôi liền đưa vợ vào phòng… Ba anh em trai chúng tôi đều hút thuốc, hút đến khói bay đầy phòng. Khang Tử mở lời trước, nó nói… nó nói, cha không còn thở nữa… Tôi cũng biết, lúc ban ngày tôi đã biết rồi… Cha không còn thở nữa, người cha đã cứng đơ hết rồi… Em trai tôi, một đứa em trai còn lại, là em trai thứ hai, hai anh em chúng tôi cách nhau hai tuổi, tình cảm thân thiết nhất… Tính tình nó hơi nóng. Nó liền hỏi phải làm sao, tại sao Khang Tử lúc đó không nói, bảo mọi người rời khỏi, còn hỏi là sao cha lại mất… Tôi nghi ngờ, cha tôi bị chọc cho tức ở quán trà đó, rồi từ quán trà trở về có thể là cảm thấy khó chịu, sau đó thì thấy bực tức trong người, liền… Xuân Phương nói tiếp, vậy còn mẹ đã xảy ra chuyện gì…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 165

“Mẹ của ông có phải có chứng bệnh của người già không?”

“Cô nói là chứng đãng trí? Không đâu, trước đây chưa từng có. Trước đó… mẹ vẫn nói chuyện rất bình thường. Hơn nữa… hơn nữa cha của tôi thật sự đã hừ hừ hai tiếng mà. Buổi tối hôm đó chúng tôi đều không nói đến chuyện này. Khang Tử nói có thể mẹ đã bị đả kích quá lớn. Chúng tôi cũng không thể nào nói thẳng với mẹ là cha đã mất rồi, đã mất rất lâu rồi. Mấy người chúng tôi lúc đó rất hoảng loạn. Cha tôi vừa về hưu, vẫn còn rất khỏe mạnh, lại luôn không có chuyện gì, tại sao liền… Mẹ tôi cũng…. Haiz… Sau đó chúng tôi bàn với nhau, cha cũng đã mất rồi, không thể nào để mẹ cũng xảy ra chuyện được. Khang Tử đã dò hỏi vài người tình hình của mẹ tôi, phải đợi từ từ, không thể nào để cho mẹ chịu đả kích được. Chúng tôi liền nghĩ… nghĩ ra một vở kịch. Năm anh em chúng tôi cũng bàn hết với người trong gia đình, trước hết phải tìm cách đưa mẹ tôi dọn đi, tách mẹ ra khỏi cha. Khang Tử biết một người, người đó giúp chúng tôi nghĩ ra cách. Mấy người chúng tôi liền diễn một vở kịch, thực sự thì hoàn cảnh gia đình mấy anh em chúng tôi đều rất tốt, mỗi người góp một ít tiền thì cũng được rất nhiều, liền mời người… mời người đến giúp xử lý…”

“Là xử lý thi thể của cha ông đúng không?”

“Đúng, đúng là vậy. Trước tiên là xử lý một chút, tạm thời không hỏa thiêu.”

“Lúc đó, mẹ ông tham gia chuyến du lịch với ủy bản khu dân cư, còn thi thể của cha ông tạm thời để ở chỗ em gái út của ông đúng không?”

“Hả? Cô, sao cô biết… Cha tôi, cha tôi kể với cô sao?”

“Đúng vậy.”

“… Những điều cô vừa nói, những điều cô vừa nói là những chuyện diễn ra sau đó. Lúc đó, không phải… Là mọi việc làm ở trong nhà, mẹ tôi được hai đứa em gái đưa đi du lịch. Còn ba anh em trai chúng tôi ở nhà giải quyết mọi việc. Khang Tử quen biết người trong bệnh viện, giúp viết ra một tờ giấy bệnh lý giả, còn mời một bác sĩ đến giúp diễn kịch. Chúng tôi đều lên kế hoạch rất tỉ mỉ. Chúng tôi thật sự rất lo lắng cho mẹ… Dáng vẻ của mẹ lúc đó, các cô cậu chưa nhìn thấy thôi, dáng vẻ đó không bình thường một chút nào. Tôi nghĩ phải dỗ dành người lớn tuổi trong nhà. Cha tôi không thể nào cứ luôn để như vậy được, khiến cho mẹ cứ nghĩ rằng cha còn sống. Tôi còn hỏi thăm những hàng xóm trong khu dân cư, hỏi những người láng giềng, mẹ tôi trong những ngày đó đều rất bình thường, trò chuyện với mọi người xung quanh rằng cha tôi cứ ở mãi trong nhà sinh ra khó chịu. Những người ngoài đều không biết rằng cha tôi đã… Những gì mẹ tôi nói rất thật, đi chợ nấu cơm, rất giống với cuộc sống mọi ngày. Năm anh em chúng tôi thật sự không có cách nào, thực tế chúng tôi rất sợ… Chúng tôi liền nghĩ trước tiên là nói với mẹ cha tôi bị bệnh để cho bà đi thăm một chút, rồi nói là đưa cha vào viện, qua hai ngày thì nói cho mẹ biết là cha đã mất… Từ từ để cho mẹ chấp nhận. Tốt nhất là lúc mẹ đang đi du lịch thì đem chuyện này nói với mẹ, cho mẹ nhìn bức ảnh, rồi để bác sĩ mà Khang Tử nhờ đến nói với mẹ vài câu, như vậy xem như giải quyết xong… Nhưng mà…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Xảy ra chuyện gì sao?”

“Chúng tôi… chúng tôi nhìn vào trong nhà, cha tôi… Ba anh em chúng tôi đều nghe thấy… cha tôi đang hừ… Cha tôi phát ra tiếng… Cha phát ra tiếng hừ hừ, chúng tôi đều nghe thấy rất rõ… Cha đang nói chuyện… Nhưng ông ấy thật sự đã mất rồi mà! Chúng tôi cũng mời người đến khám nghiệm rồi, xử lý qua rồi, nhưng cha vẫn đang nói chuyện như thế!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.