Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 813: Mã số 012 - Nút thắt côn trùng (7)



File ghi âm 01220020706.wav.

“…Tôi nhìn thấy cha tôi đang nằm trên giường, không động đậy, mặt hướng vào tường, trên người là một tấm chăn…”

Click!

“Lúc người này nói chuyện thì không hề có âm thanh gì. Vấn đề vẫn là nằm trên người cha của ông ta.”

“Ừ.”

File ghi âm 01220020707G.wav.

“… Nhanh vào trong đi. Chắc là các cậu chưa biết, ông Đoàn nhà tôi ấy à…”

“Giọng của bà lão này…”

“Sao thế?”

“Mọi người không thấy có gì đó rất bay bổng sao? Không giống như giọng nói nghiêm trọng của ông Đoàn, nhưng lại có chút nhẹ, hơn nữa âm thanh lúc được ghi lại còn có tạp âm.”

“Không nghe ra được.”

“Ồ…”

File ghi âm 012200207071.wav.

“… Rè rè… Tại sao lại đóng rèm cửa?… Rè rè…”

Click!

“Âm thanh của côn trùng, còn có tạp âm ngày càng nhiều hơn. Mấy cậu chuẩn bị xử lý cái thi thể đó như thế nào? Đó có lẽ chính là căn nguyên của vấn đề phải không?”

“Nói chuyện xem thế nào đã. Nếu như hai người họ có thể tự nhớ lại được chuyện mình đã qua đời thì thi thể đó không phải là vấn đề nữa. Nếu không thể nhớ ra thì chúng ta cần phải có hành động.”

“Được rồi. Vậy thì tôi không có chuyện nữa rồi. Ồ, đúng rồi, về loại này, nếu như họ mãi mãi không ý thức được thì sao? Không phải là cứ như vậy lưu lại nơi này chứ?”

“Anh không phải đã nghe thấy âm thanh của côn trùng rồi sao?”

“Hả?”

“Họ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện vấn đề. Chẳng qua là đến lúc đó, linh hồn của họ trở nên như thế nào thì không thể biết trước được.”

“Nghĩa… nghĩa là sao? Linh, nói chuyện thì nói rõ một chút đi mà. Anh cũng chẳng phải là chuyên gia giống như các em đâu.”

“Ý của Linh là linh hồn sẽ dần dần thay đổi bản tính, hơn nữa so với lúc còn sống thì khả năng thay đổi bản tính còn mạnh hơn. Khi họ lưu lại trên nhân gian càng lâu, thì càng bị mất kiểm soát. Cuối cùng ý thức còn sót lại chỉ đơn thuần là thù hận mà thôi.”

“Giống như mấy ác ma kia phải không?”

“Đúng. Sớm muộn sẽ bị biến thành ác ma.”

“… Sau khi chúng ta chết đi, cũng như vậy sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 720

“Anh không thể suy nghĩ tốt hơn sao? Sau khi chúng ta mất đi thì không thể yên yên ổn ổn mà đi đầu thai sao?

“Khờ ơi là khờ.”

“Sao lại đột nhiên mắng tôi chứ?”

“Cậu cảm thấy loại người như chúng ta đã dính vào loại chuyện này rồi mà còn có thể lương thiện đến cuối sao? Phải không Diệp Tử?”

“..”

“Sếp?”

“Sẽ luôn lương thiện. Chúng ta nhất định sẽ như vậy.”

“Ha. Ý… Bộ phim điện ảnh gần đây kia…”

Ngày 10 tháng 7 năm 2002, liên lạc với người nhà của người ủy thác. File ghi âm.

“Chào mọi người, chúng tôi là thành viên của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. Cha của ông bà, ông Đoàn Tiểu Quân đã đến văn phòng của chúng tôi ủy thác giải quyết một sự việc quái dị. Chuyện này ông Đoàn Chính đã kể với các vị rồi phải không?”

“Vâng. Anh cả cũng đã nói sơ qua. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là con trai út Đoàn Khang. Đây là anh trai thứ hai của tôi Đoàn Bác, đây là chị gái lớn Xuân Phương, đây là chị gái thứ hai Hạ Hoa. Các cậu nói là cha của chúng tôi đã tìm đến các cậu?”

“Phải. Đây là thư ủy thác của ông ấy. Đây là đoạn ghi âm chúng tôi nói chuyện với nhau lúc ông ấy đến Phòng Nghiên cứu.”

“Thật xin lỗi nhé, những chuyện các cậu nói quá kỳ quái… Tôi muốn nghe một chút.”

“Không sao.”

“Thật… thật sự là cha… Cha tại sao… Ông ấy làm sao tìm được các cậu chứ?”

“Dùng cách nói truyền thống thì đây chính là duyên phận. Ý trời đã định. Tôi nghĩ dù sao đã là chuyện quái dị thì cũng không thể dựa vào khoa học và logic mà có thể lý giải được đúng không?”

“Hả, chuyện này…”

“Chị cả, được rồi. Để em nói chuyện với họ đi.”

“Ồ, vậy em nói đi.”

“Ông Đoàn Khang có vấn đề gì muốn hỏi sao?”

“Điều tôi muốn hỏi thì rất nhiều. Tôi không biết tại sao các cậu có thể tìm ra được gia đình chúng tôi… Chuyện này chúng tôi đã mời người đến xem qua, cũng hỏi thăm nhiều người rồi và đều không có kết quả. Nếu các cậu có khả năng giúp cho cha mẹ chúng tôi an nghỉ, thì gì cũng dễ nói chuyện thôi. Nhưng nếu các cậu muốn lừa bịp thì tôi khuyên các cậu hãy ngừng lại đi. Gia đình chúng tôi không có ai làm quan to, cũng không có ai đại phú đại quý, cũng không phải là nơi mà người khác có thể tùy tiện đến đề lừa bịp tống tiền đâu!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Khang Tử…”

“Anh cả, anh thật sự đã quá tin người rồi. Chuyện này ấy mà, không kể đến những người chúng ta mời đến biết được, mà những người ở nhà tang lễ, ở nghĩa trang thì nói không chừng họ cũng đều biết. Cũng đã bốn năm trôi qua rồi, nếu bị người khác biết được thì không có gì là lạ cả.”

“Ông Đoàn Khang, không cần biết ông có tin chúng tôi hay không, nhưng chuyện của cha mẹ ông nên giải quyết càng nhanh càng tốt. Tôi nghĩ ông bà chắc hẳn cũng đã nhận ra có những thay đổi khác thường rồi đúng không? Cha của ông đã không nhịn nổi được nữa rồi. Mẹ của ông bà bên kia, mặc dù chúng tôi không biết tình hình cụ thể nhưng có lẽ cũng đã xảy ra thay đổi rồi mới đúng.”

“… Hu…”

“Chị hai!”

“Tôi chỉ cảm thấy rất buồn! Tôi cũng sớm nói rồi, chúng ta nên chôn cất để cha sớm ngày an nghỉ! Cứ để cha như vậy nằm trong nhà chừng ấy năm trời, khó chịu biết bao nhiêu!”

“Lúc đầu chúng ta đã cùng đồng ý chuyện này rồi còn gì!”

“Nhưng lúc đó… cũng là vì quá hoảng loạn…”

“Các vị, bây giờ vấn đề quan trọng nhất chính là tìm cách giải quyết.”

“Được, các cậu nói đi, có cách giải quyết gì? Chúng tôi đã đi hỏi thăm nhiều người. Vào lúc này không thể tùy ý nói với cha mẹ là họ đã… Hơn nữa, ngoài việc cha hay nhìn thấy côn trùng thì mọi thứ vẫn rất bình thường! Cha mẹ vẫn…”

“Cháu của chúng tôi chào đời, mẹ còn đến giúp… Bà còn bồng cháu, còn giúp em bé thay tã… Rõ ràng mọi thứ vẫn rất ổn… Cha cũng vậy, vẫn rất ổn mà…”

“Hu hu… Chị cả…”

“Hic…”

“Các cậu, các cậu có thể nào chỉ cần giải quyết vấn đề côn trùng thôi?”

“Anh hai nói rất đúng! Nếu các cậu thật sự có bản lĩnh thì cứ như vậy mà làm. Nếu như các cậu có thể giúp cha mẹ chúng tôi giải quyết được vấn đề, thì anh chị em trong gia đình chúng tôi dù có đưa hết tài sản thì chúng tôi cũng đồng ý!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 33

“Đúng đó.”

“Ừ.”

“Các cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được.”

“Các vị, đây không phải là cách để giải quyết vấn đề. Tình trạng của cha mẹ ông bà là nghịch với quy luật trời đất. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề càng lớn hơn.”

“Tôi không hiểu cái gì gọi là thuận theo trời đất hay trái với trời đất. Cha mẹ chúng tôi không làm ảnh hưởng đến người khác… Như vậy thì có vấn đề gì chứ? Chúng tôi bằng lòng phụng dưỡng cha mẹ. Con gái của tôi còn chưa kết hôn. Cha mẹ một người chỉ mới sáu mươi, còn một người chưa đến sáu mươi… Để cha mẹ lưu lại đây thêm vài năm, có thể nhìn thấy cháu chắt kết hôn sinh con… Thì có gì là không tốt?”

“Khang Tử nói rất đúng. Cha mẹ nói cho cùng cũng không hại người. Chỉ là lưu lại thêm vài năm, có thể nhìn thấy con cháu thành gia lập nghiệp. Đến lúc đó hãy đưa tiễn cha mẹ…”

“Cha mẹ qua đời quá sớm và ra đi cũng quá đột ngột. Bình thường không hề bị ốm đau gì, đột nhiên liền… Không nhắc đến họ nữa, chúng tôi thật sự chưa hề có sự chuẩn bị nào.”

“Lưu lại thêm vài năm cũng tốt….”

“Các vị, ông Đoàn tìm đến chúng tôi có nghĩa là đã có tín hiệu rồi. Và còn chuyện ông ấy nhìn thấy côn trùng, chủ yếu là phát sinh ra từ trên thi thể. Nếu thi thể không được giải quyết thì không có cách nào giải quyết được nữa. Nếu như muốn xử lý thi thể vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến linh hồn của ông ấy. Chúng tôi vẫn chưa hiểu được toàn diện về trường hợp của bà Đoàn. Nhưng rất có khả năng là đã gắn liền với ông Đoàn rồi. Tình trạng của ông Đoàn và bà Đoàn… Hiện tại xem ra là có liên quan đến thái độ của các vị ở đây. Nếu như mọi người không thay đổi cách nghĩ thì đây sẽ là một nút thắt không thể tháo gỡ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.