Ngày 1 tháng 8 năm 2011, người uỷ thác đến Phòng Nghiên cứu. File ghi âm 07120110801.wav.
“Chào cô Thẩm, còn vị này là…”
“À, em tên là Mạc Vi, chào các anh. Em là bạn cùng phòng của Lạc Xuyên. Vào cuối tuần trước đó, chúng em có đi chơi ở công viên nước, Lạc Xuyên bạn ấy… Hôm ấy bạn ấy có gì đó không ổn lắm. Chúng em cứ nghĩ là do bạn ấy sợ, mấy hôm gần đây… Bạn ấy nói với em chuyện về Phòng Nghiên cứu của mọi người. Hôm nay em đi cùng bạn ấy đến đây để hỏi mọi người điều tra như thế nào rồi, có phải thật… thật sự có thứ gì đó…”
“Chúng tôi đã đi đến công viên nước xem rồi. Đúng là có rất nhiều âm khí ở nơi đó, có dấu vết của ma quỷ để lại và một số bộ phận cơ thể.”
“Á!”
“Cô Thẩm, cô vẫn ổn chứ?”
“Em… em không tốt lắm… Em thường xuyên mơ thấy ác mộng, mơ thấy những thứ đó… Giống như những gì mà lần trước em đã nói qua, em thường xuyên nằm mơ thấy mình đang nằm giữa một vũng máu. Sau khi trượt xuống từ cái ống đó thì cả người đều nhuốm máu, trong đường ống trượt đầy máu, nước trong hồ cũng thế. Còn có rất nhiều thi thể đang trôi… Cho nên… cho nên là thật? Em thật sự đã nhìn thấy… Tại sao lại như vậy chứ…”
“Lạc Xuyên, bạn trước đó chưa nhìn thấy qua…”
“Không có! Mình chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đó bao giờ! Đây là lần đầu tiên! Mình cũng không biết tại sao nữa… Mình chưa hề làm chuyện gì. Mình có lên mạng tìm hiểu qua rồi, mình đã trưởng thành được mấy năm rồi, hồi nhỏ cũng không có mắt âm dương. Mấy hôm đó không phải kỳ kinh nguyệt của mình, mình cũng không mắc bệnh, cũng chưa từng đi qua nghĩa trang, chưa từng nhìn thấy xác chết… Mình… Có phải mình sắp chết rồi không? Hu hu…”
“Lạc Xuyên, không sao đâu, chắc chắn không phải là như vậy đâu, đúng không? Mọi người đều là chuyên gia phải không? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Trước mắt chúng tôi cho rằng có hai nguyên nhân dẫn đến chuyện này. Thứ nhất là có thể giống như những gì cô Thẩm đã nói qua lúc nãy, có lẽ vài hôm trước đấy cô đã làm gì đó, gặp phải tình huống gì đó khiến cho cô có thể nhìn thấy được ma quỷ. Cũng có thể là vấn đề nằm ở chỗ khu đất. Chúng tôi điều tra được, ngay tại khu đất xây công viên nước, trước đây từng xảy ra một vụ án mạng. Chúng tôi vẫn đang tiếp tục điều tra về chuyện này. Tôi muốn nhờ cô Thẩm xem thử, cô có quen biết với người này không? Cô ấy tên là Mễ Vũ Phi. Cô ấy chính là nạn nhân bị hại tại chỗ đó.”
Xoạt xoạt xoạt…
“Tôi không có quen biết với người này.”
“Vậy à. Vậy cô có ấn tượng gì với khu đất kia không, chính là khu đất xây công viên nước đó?”
“Không có. Nhà em ở khu Giang Bắc. Từ nhỏ đến lớn em đều sống ở đó, không hề đến những khu ngoại thành khác.”
“Được rồi. Vậy chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Nhưng mà cuộc điều tra này có thể sẽ không đạt được kết quả như ý muốn. Trong cái công viên nước đó, âm khí lan toả ra khắp nơi, không thấy có một hồn ma cụ thể hành động tự do nào cả. Chúng tôi phỏng đoán rằng, rất có thể cái khu đất đó trước đây từng là một khu nghĩa địa hoặc là nơi tương tự như vậy. Và chúng tôi cũng rất khó có thể giải quyết ổn thoả những khu vực quái dị được hình thành do sự tác động của lịch sử.”
“Vậy… Cứ để như thế sao?”
“Cái nơi đó, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
“Thông thường thì sẽ không. Có thể sẽ khiến cho những du khách trong công viên nước cảm thấy khó chịu, nhưng sẽ không có phản ứng mạnh mẽ. Cô Thẩm là một trường hợp đặc biệt. Những người giống như cô, hoặc những người có mắt âm dương, có thể cảm nhận được âm khí thì sẽ cảm thấy khó chịu.”
“Vậy à…”
“Thế thì thực ra cũng không có gì nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Lạc Xuyên…”
“Em cũng không biết phải làm sao nữa… Mỗi ngày em đều nằm mơ thấy ác mộng, em hết cách rồi… Em thường xuyên mơ thấy…”
“Cô Thẩm, chúng tôi đề nghị cô nên đến những vị bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp để kiểm tra. Nếu như trong cuộc sống sau này cô không còn đụng phải ma quỷ nữa thì ảnh hưởng của chuyện này cũng chỉ đến đó thôi.”
“Như vậy là có ý gì ạ? Sau này em còn có thể sẽ gặp phải…”
“Chúng tôi không thể xác định được là cô sinh ra cảm ứng đặc biệt nào với mảnh đất đó, hay là do cô thật sự có mắt âm dương. Nếu như là do cô có mắt âm dương, vậy thì sau này cô đi đến những nơi khác cũng sẽ có thể nhìn thấy ma quỷ.”
“Không có cách…”
“Có một vài cách có thể giải quyết chuyện này, nhưng không thể diệt tận gốc được. Trước mắt xem ra thì chuyện này cũng giống như là khi cô mắc phải bệnh ung thư vậy, chúng tôi chỉ có thể giúp cô khống chế nó trong một mức nào đó thôi, nhưng cũng có thể vì vậy mà nảy sinh những tác dụng tiêu cực.”
“Em… em hiểu rồi… Em phải suy nghĩ lại…”
“Nếu như cô không gặp phải những ma quỷ nào khác thì không cần phải phiền muộn vì chuyện này. Những chuyện mà cô gặp phải trong công viên nước thì cứ xem nó như một chuyện ngoài ý muốn là được rồi.”
“Vâng, em biết rồi…”
“Cám ơn mọi người. Vậy bọn em về đây ạ.”
“Không cần khách sáo. Nếu điều tra được gì thêm thì chúng tôi sẽ liên lạc với cô Thẩm sau.”
“Được…”
Ngày 3 tháng 8 năm 2011, điều tra về địa chỉ số 412 đường La An. Vào năm 1803, Vân Triều, năm Vĩnh An, những khu vực trong thành phố Dân Khánh từng xảy ra chiến tranh. Khu vực số 412 đường La An, trước đây từng có con sông Đào Hoa chảy ngang qua, sông Đào Hoa là một nhánh của sông Lạc Cừ. Trong thời gian xảy ra chiến tranh, quân đội Vân Triều từng hạ độc xuống sông Đào Hoa, quân khởi nghĩa và những người dân sống ven sông bị ngộ độc mà chết. Thi thể của những người này bị chất lên thuyền, thả trôi theo dòng sông Đào Hoa, châm lửa thiêu hết đống xác. Năm 1805, quan viên ở địa phương ra lệnh đắp sông. Kèm: bản photo sử sách Vân Triều.
Ngoài ra còn điều tra được lúc đó có một lời đồn là ở ven sông Đào Hoa có ma da. Kèm: bản photo của cuốn sách cổ “Hiểu song tuỳ bút”.
Ngày 4 tháng 8 năm 2011, không liên lạc được với người uỷ thác.
Ngày 5 tháng 8 năm 2011, so sánh đối chiếu giữa bản đồ công viên nước Đại Thế Giới và bản đồ lịch sử Vân Triều, xác định rằng có một đường ống nước trong công viên nước trùng với khu vực sông Đào Hoa, xác định được cái ống nước này có thông qua hai trò chơi là “Ồng trượt cao tốc Bạch tuộc lớn” và “Thám hiểm Đại thế giới”. Kèm: bản in bản đồ và bản thảo xây dựng công viên nước Đại Thế Giới, bản đồ lịch sử Vân Triều.
Ngày 7 tháng 8 năm 2011, nhận được cuộc gọi từ Mạc Vi. File ghi âm cuộc gọi.
“Xin chào!”
“Em chào chị. Em là… Em là người hôm trước đi cùng Lạc Xuyên…”
“Cô Mạc đúng không?”
“Vâng, là em ạ. Lạc Xuyên… bạn ấy…”
“Hai hôm nay chúng tôi cũng không thể liên lạc được với cô Thẩm. Cô có biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu không?”
“Em biết, em biết… Bạn ấy nói là đi du lịch, nói là muốn thay đổi không khí. Bạn ấy có đi khám bác sĩ tâm lí rồi, cũng đã báo với người nhà là đi du lịch rồi. Nhưng mà… Hôm qua… Em nhận được cuộc gọi từ bạn ấy, vào khoảng buổi tối. Bạn ấy chỉ khóc thôi… em cũng không biết nữa… Em cảm thấy rất sợ. Sau khi điện thoại bị cúp thì em có gọi cho bạn ấy rất nhiều lần, em còn gọi điện cho người nhà của bạn ấy nữa. Em… em nghĩ đi nghĩ lại, nhớ đến mọi người… Em cũng thật không ngờ sẽ thật sự tìm được điện thoại của mọi người… Em…”
“Cô Mạc, cô đừng vội. Bây giờ chúng tôi đã nắm được tình hình rồi. Người nhà của cô ấy có biết chuyện cô ấy đến tìm chúng tôi không?”
“Không. Bạn ấy sợ sẽ làm cha mẹ bạn ấy sợ.”
“Vậy cô có biết cô ấy đăng kí tour du lịch nào không, điểm đến là ở đâu?”
“Em biết. Bạn ấy đăng kí tour du lịch ở công ty du lịch Bình An, điểm đến là núi Phổ Thế, bạn ấy muốn đi thắp hương bái phật.”
“Được rồi, chúng tôi biết rồi.”
…