Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 945: Mã số 005 - Ủy thác giết người (11)



“Bọn họ chỉ nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, chứ không nhìn thấy được nó sao?”

“Không thấy. Haiz… Người bạn học cũ nghe được chuyện này, thì giận lắm. Anh ta nghĩ là đang có người giở trò ma quỷ, bảo tôi đâu phải dạng ngu ngốc, sao lại tham dự vào. Thế là hai người chúng tôi cãi nhau một trận, có chút… Tôi lại chạy qua bên công trường. Tiền đã đầu tư hết vào đó rồi, kiểu gì cũng phải làm cho xong. Lúc tôi đi đến đấy, trong lòng cũng thấy sợ. Khi nhìn thấy đứa bé đó, tôi yên tâm khá nhiều. Nó… nó dẫu sao cũng chỉ là một đứa bé, nó cứ nhìn tôi rồi khóc suốt, hỏi tôi có phải đã ghét nó rồi không, sao không chịu giúp nó. Tôi cho là như thế… Tôi ép lão Tần và những người vẫn chưa bỏ đi, tiếp tục giúp nó tìm đồ. Sau lão Tần bất chợt nghĩ ra, đồ vật đó có thể nằm dưới đất. Lúc đầu chúng tôi đều nghĩ là nó chỉ là một đứa trẻ con bị mất đồ, thì chỉ có thể là trên mặt đất thôi. Sau khi nghe lãoTần nói thế, chúng tôi liền tìm thử. Trong công trường có mấy cái nắp cống, cả mấy đường ống dẫn nước ngầm, tất cả đều tìm thử hết rồi. Bên dưới một nắp cống, chúng tôi đã tìm thấy một cái túi vải sọc. Ban đầu cũng chẳng biết nó là thứ gì, nhưng nó… nó nhìn vào rõ ràng không phải là đồ của trẻ con. Một công nhân đã xuống dưới lấy cái túi đó lên, trên cái túi đó rất bẩn…”

“Ông Tiết?”

“Ồ… Lúc đó… lúc đó tôi đã cảm thấy có chuyện không hay rồi… Trong lòng nghĩ đến một tình huống… Cái túi vải sọc đó là do lão Tần mở ra. Dây kéo đã bị hỏng, lúc mở thì ông ấy đã phải cắt nó ra. Có… có một cánh tay… một cánh tay trẻ con rớt ra… Một thi thể của trẻ con… Ở bên trong cái túi là thi thể của một đứa bé… Ôi… Dù đã phân hủy chỉ còn lại xương, nhưng nhìn kích cỡ thì đó là một đứa bé… Chúng tôi ai nấy đều bị dọa, định báo cảnh sát, nhưng nghe thấy tiếng khóc của trẻ con… Tôi không biết…”

“Lúc đó ông không báo cảnh sát sao?”

“Không… Phù…. Con trai của tôi lúc ấy chắc cũng gần tuổi với con bé. Tôi nhất thời mềm lòng, nên nghĩ là… Tôi dùng tiền bịt miệng của họ lại hết, bảo họ đừng nói lăng nhăng. Chuyện này thực ra khi người bạn học cũ của tôi đến thì đã làm xong rồi, khi lão Tần phát hiện có người không đúng thì cũng chạy đi lo liệu. Chúng tôi muốn xây nhà, mở trung tâm mua sắm mà, nếu có lời đồn không hay như thế lan truyền ra thì… Mấy người công nhân lúc đó cũng hiểu rõ. Họ nhận tiền rồi im lặng hết, cứ như vậy. Chuyện này không lan ra ngoài… Mãi đến sau này tôi cũng không nghe ai đồn thổi gì, không giống như bên khu Hầm Sắt cũ… Bên đó chắc có người bịa chuyện thôi, chứ nếu mà có chuyện thật, thì chủ quản lý bên đó chắc cũng giống như chúng tôi, sẽ lo liệu…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 42

“Sau đó ông có nói chuyện với đứa bé không?”

“Có… Tôi còn đặc biệt đi tìm nó. Tối hôm đó nó không chủ động chạy đến tìm, tôi tìm thấy nó ở một góc tường, thấy nó đang quỳ trên mặt đất mà khóc. Tôi không biết… Ngay từ đầu nó đã biết mình chết rồi, nhưng nhìn thấy thi thể… Nó nói cảm ơn tôi… bảo là mình nhớ ra rồi, nó bị cha nó… Cha nó là thằng súc sinh, đem nó đánh chết. Tôi muốn báo cảnh sát giúp nó, nhưng nó không chịu. Nó đáng thương lắm… biết nghĩ đến cha mẹ… Tôi có hỏi nó tiếp đến phải làm thế nào. Lúc đó tôi nghĩ, có nên mời hòa thượng đến siêu độ cho nó, rồi mua cho nó một nấm mộ đàng hoàng hay không… Đêm đó nó kể nhiều lắm… nên tôi chẳng biết làm sao nói ra ý định của mình nữa. Nó muốn đi rất nhiều nơi, vốn dĩ cha mẹ nó đều đã hứa với nó, rằng sẽ đưa nó đi chơi, leo núi đi biển… Tôi… tôi gói thi thể nó lại, mua vé xe đi đến vùng biển, mướn một con thuyền nhỏ…”

“Ông ném thi thể đứa bé ở đâu vậy?”

“Dưới biển… tôi ném thi thể xuống biển… Phù… tôi đã ném thi thể đứa bé xuống biển… Tôi nhìn cái bao chìm dần xuống… Trên mặt nước… Lúc đó tôi đang đứng trên thuyền, qua phản chiếu của mặt nước… Tôi thấy con bé đang đứng cạnh mình… Tôi không biết có phải là… Tôi thấy nó cười, không giống như lúc nhìn thấy trước đây, không giống kiểu cười của con nít… Con bé cười… đen tối lắm, rất nham hiểm… Kiểu như… Tôi chỉ nhìn thấy tới đó thì nó biến mất… Lúc đó… lúc đó tôi thấy có gì đó không ổn… Tôi trở lại Dân Khánh, vợ tôi và người bạn học cũ đều rất lo cho tôi. Họ nghĩ đầu óc tôi có vấn đề. Bên khu Hầm Sắt cũ đã giải tỏa xong, người dân đã dọn đi hết, chỉ con lại mấy người công nhân. Bên chúng tôi cũng vậy. Lân cận cũng chẳng còn cư dân…. Tôi… không biết… Sau khi trở về, cứ cảm thấy chuyện này có vấn đề gì ấy. Các cậu có hiểu không? Kiểu như… chuyện này, càng nghĩ càng thấy khác thường. Con bé xuất hiện, tiếp xúc với tôi hết lần này đến lần nọ, sau cùng tôi ném thi thể nó xuống biển… Vốn dĩ tôi chỉ xem nó như là một đứa bé đáng thương, nhưng khi mọi chuyện đã qua, ngẫm lại thấy toàn bộ quá trình chuyện này diễn ra, có quá nhiều chỗ khác thường. Tôi thấy đứa bé ấy rất có vấn đề, nhưng mà nó không còn xuất hiện nữa… Tôi và người bạn học cũ cũng vì những chuyện này mà đã có chút mâu thuẫn. Công tác kiếm doanh nghiệp đăng kí kinh doanh của anh ta cũng không thuận lợi lắm. Chúng tôi không rõ, có phải là ở trong đó có gì đó, hay là trong đám công nhân có người để lộ chuyện ma ám ra ngoài. Công xưởng được giải tỏa xong xuôi, đã tới giai đoạn đào móng, sửa lại đường ống nước… nhưng công trình làm đến đây, chúng tôi chẳng còn tâm tư nào để tiếp tục. Chúng tôi chuyển nhượng quyền sử dụng đất lại cho người khác, đóng cửa công ty. Từ đó về sau, chẳng ai nhắc đến chuyện này nữa…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Ông Tiết, ông cho rằng, con ma đó cố ý đến gần ông, để dẫn dắt ông tìm ra thi thể của nó, rồi ném xuống biển, đúng không?”

“… Đúng. Các cậu… các cậu có…”

“Nếu thi thể đã chìm xuống biển, thì bây giờ e là không thể tìm được nữa. Không có cách nào tìm được thi thể, đồng thời đã thoát khỏi địa điểm giấu xác ban đầu, nó đã tự do rồi.”

“Ý cô… là sao?”

“Cảm ơn ông Tiết đã tiếp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi hôm nay.”

“Đợi đã! Lúc nãy cô nói thế là sao? Các cậu không phải đang làm chuyên đề về khu Hầm Sắt cũ, rồi tình cờ đến gặp tôi đúng không? Đứa bé đó… con ma đó… có chuyện gì vậy?”

“Ông Tiết có nghe nói về một tin tức xã hội rầm rộ gần đây không? Người cha cầm thú đã xâm hại tình dục con gái mình từ nhỏ đến hơn 20 tuổi, khiến cô con gái tinh thần suy sụp, cầm dao chém chết cha mình rồi băm vằm cái xác.”

“… Ực… Lẽ nào…?”

“Nó có nhắc đến chuyện, mình có một người chị không?”

“Không, không có, nó chưa hề nói về chuyện đó! Có thật… thật là cùng một chuyện không? Các cậu…”

“Tạm thời chúng tôi vẫn chưa chắc chắn lắm. Rất cảm ơn ông đã cung cấp manh mối.”

“… Tôi… có phải tôi đã làm sai rồi không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 314: - Chương 314

“Trong chuyện này, những gì ông đã làm, không hề có đúng sai.”

Ngày 7 tháng 9 năm 2001, liên lạc với người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200109071632.mp3.

“… Anh Hàn, chuyện là như vậy. Manh mối mà chúng tôi điều tra đến đây đã bị đứt. Người biết về chuyện này, chắc bây giờ chỉ còn mỗi cô Vưu là còn sống. Nếu phải làm rõ chân tướng của chuyện này, thì chúng tôi buộc phải dùng một phương pháp phi chính thống, đó là triệu hồi hồn ma của Vưu Phục Hưng hoặc Kha Hiểu, để hỏi họ chuyện lúc đó. Phán đoán của chúng tôi là như thế này, thi thể đó có khả năng rất cao là thi thể em gái của cô Vưu. Thi thể đó bây giờ đã rất khó để tìm được về. Vì vậy, phương pháp ra tay từ chỗ thi thể, để giải quyết hồn ma ở ngoài trung tâm trị liệu là không thể thực hiện được. Bất luận là triệu hồi hồn ma của hai vợ chồng đó, hay là một phương pháp khác để tóm được con ma, thì chúng tôi vẫn cần cô Vưu có mặt tại hiện trường, cung cấp một số hỗ trợ. Cho nên, chúng tôi thấy cần bỏ qua các bước đi dư thừa.”

“… Các cậu muốn… vào phòng bệnh, sau đó…”

“Đúng vậy. Chúng tôi muốn kiểm tra phòng bệnh của cô Vưu. Nếu có thể nói chuyện được với con ma đó, thì chúng tôi sẽ khuyên nó đi đầu thai. Nếu nó từ chối, chúng tôi có thể siêu độ hoặc tiêu diệt nó ngay. Tình huống thứ ba, là nếu nó trốn tránh chúng tôi, thì chúng tôi sẽ thông qua sự hỗ trợ của cô Vưu, triệu hồi nó đến và tiêu diệt nó triệt để. Chuyện này cần một khoảng thời gian nhất định để có thể hoàn thành.”

“Các cậu có bao nhiêu nắm chắc được việc sẽ tiêu diệt được con ma đó?”

“Nếu không có sự cố gì xảy ra, thì chắc chắn một trăm phần trăm là làm được. Nhưng chúng tôi không thể đảm bảo được tình hình ở hiện trường. Trung tâm trị liệu rất xa lạ và phức tạp với chúng tôi.”

“Phù… Tôi hiểu rồi. Các cậu có thể lựa chọn thời gian vào phòng bệnh không? Tôi phải nghiên cứu một chút về ca trực, để tìm thời điểm thích hợp nhất… Mong các cậu… đừng tổn thương đến Tiểu Vưu.”

“Xin anh yên tâm, anh Hàn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.