Hoa Hồng Đỏ

Chương 64



Anh cũng tới, Trần Tĩnh hơi kinh ngạc, nhưng ngẫm lại cũng bình thường.

Đằng sau còn có một chiếc xe, Phùng Chí từ trên xe bước xuống cười vẫy gọi: “Trần Tĩnh.”

Nghe thấy giọng nói này, Trần Tĩnh rời mắt, sau đó nhìn lại, Phùng Chí mở cửa bên phía tay lái phụ ra, ra hiệu cho cô đi tới. Trần Tĩnh mỉm cười, cô buông cánh tay xuống, đi đến ghế lái phụ của Vu Tùng, đến gần, cô nhẹ nhàng gọi tổng giám đốc Phó.

Phó Lâm Viễn trầm giọng: “Ừ.”

Cửa sổ xe của Vu Tùng đã hạ xuống, Trần Tĩnh rời mắt đi, cô xoay người, tóc mái hơi rủ xuống, cô nói với Vu Tùng: “Đi lên phía trước một đoạn, phòng ở tòa nhà phía trước, tôi thuê một văn phòng ở tầng ba.”

Cô đưa tay chỉ về phía đó.

Vẫn là tòa nhà cửa hàng trà sữa, Vu Tùng ngước mắt nhìn lên rồi gật đầu. Sau đó Trần Tĩnh đứng thẳng, cửa sổ xe từ từ nâng lên, Trần Tĩnh đi đến chiếc xe của Phùng Chí. 

Bóng dáng in trên cửa sổ xe, giống như lướt qua người Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn ngồi phía sau với vẻ mặt lạnh lùng, chỉ hơi ngước mắt, hình bóng cô gái ngoài cửa sổ xe như vụt qua.

Phùng Chí nhiệt tình giữ cửa xe, Trần Tĩnh cười nói cảm ơn rồi xoay người ngồi vào trong. Phùng Chí tới vị trí tài xế, Vu Tùng chưa lái đi ngay, chờ xe của Phùng Chí lái đi trước rồi mới chạy theo. Trần Tĩnh chỉ chỗ để Phùng Chí đậu xe, chiếc xe màu đen mà Vu Tùng lái cũng từ từ dừng lại.

Hai chiếc xe đều rất mới, ở chỗ này trông có vẻ không phù hợp lắm.

Trần Tĩnh bước xuống xe rồi đóng cửa lại, đi phía trước dẫn đường, lên cầu thang. Phùng Chí đi bên cạnh Trần Tĩnh, cười hỏi thăm cô một vài vấn đề.

Trần Tĩnh trả lời từng câu một.

Phó Lâm Viễn và Vu Tùng đi ở phía sau. Phó Lâm Viễn rất cao, khí thế mạnh mẽ, đi vào loại cầu thang thấp bé này khiến cho cầu thang có hơi ngột ngạt.

Phùng Chí nói: “Nơi này quá chật. Sau này làm việc ở đây sao?”

Trần Tĩnh nghe xong, cười nói: “Không phải, đây chỉ là địa điểm làm việc tạm thời thôi, sau này sẽ chuyển đến khách sạn, trực tiếp hoạt động ở khách sạn.”

“Vậy thì tốt.”

Đến tầng ba, Trần Tĩnh đi tới cửa phòng, cô cúi đầu lấy chìa khoá từ trong túi xách ra, ngay cả hành lang ở đây cũng rất hẹp, có cửa sổ, ánh sáng chiếu qua cửa sổ, mái tóc mềm mại màu nâu nhạt của Trần Tĩnh chìm vào trong ánh nắng.

Đôi mắt hẹp dài của Phó Lâm Viễn rơi vào mái tóc của cô.

Cô nhuộm tóc, không phải màu đen tuyền trước đây nữa.

Trần Tĩnh lấy chìa khoá ra cắm vào lỗ, cánh cửa mở ra, văn phòng rộng rãi thoáng đãng lập tức quét sạch sự ngột ngạt của hành lang và cầu thang chật hẹp, Phùng Chí đi vào nhìn một lượt nói: “Trong này cũng không tệ, ánh sáng tốt.”

Đây là căn phòng cũ được sửa sang lại, có một hàng cửa sổ, toàn bộ ánh nắng chiếu qua cửa sổ, phong cách của bàn làm việc và ghế sô pha đều đơn giản và hiện đại, khiến Phùng Chí cảm thấy thoải mái hơn.

Đợi lát nữa phải chiếu ppt, Trần Tĩnh bỏ tài liệu xuống bật đèn lên, sau đó đi qua kéo hết rèm cửa lại, lúc quay lại thì Phó Lâm Viễn đã cầm tài liệu của cô, dựa vào bàn lật ra, vẻ mặt anh nghiêm túc. Trần Tĩnh khựng lại rồi đi qua, dịch quyển sổ ghi chép sang một bên. 

Cô xoay người mở tài liệu ppt ra, bên trong là số liệu và biểu đồ quy hoạch tự cô điều tra nghiên cứu và hoàn thiện.

Cô kéo màn hình chiếu trên vách tường xuống.

Soạt. 

Cô nhấp chuột mở ppt ra, sau đó cầm điều khiển ấn mở và điều chỉnh.

Phùng Chí nhìn động tác quen thuộc và thái độ nghiêm túc này của Trần Tĩnh, nghĩ thầm không hổ là thư ký đi ra từ Phó Hằng, đương nhiên cũng không hổ là Trần Tĩnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: Đại hung khí xưa nay chưa từng có

Cô nghiêm túc làm việc.

Ppt hiển thị rõ trên vách tường, số liệu rõ ràng, lượng người của thành phố Chu, lượng người ở một số địa điểm du lịch và tình hình bán vé vào cửa, chi tiết đến từng giờ, nửa giờ, sáng trưa tối, ngày nghỉ lễ, mấy kỳ nghỉ dài ngày quan trọng và mấy ngày lễ truyền thống của thành phố Chu. Hai năm nay, ngày lễ truyền thống của thành phố Chu cũng trở thành nguyên nhân chính để mọi người đi du lịch, để xem ngày lễ truyền thống của thành phố Chu, rất nhiều đoàn du lịch chọn thời gian này để đến góp vui.

Vì vậy cũng làm cho lưu lượng người của thành phố Chu tăng lên, vừa xem thông tin lưu lượng người ở trên ppt là hiểu ngay.

Có khi vào thời kỳ cao điểm, lưu lượng người của thành phố Chu có thể đạt tới một triệu năm trăm nghìn người, điểm du lịch nổi tiếng nhất, sau đó phân đến các điểm tham quan khác, nơi xa nhất, v.v, số vé bán ra, tình hình mua sắm, quán trà sữa hấp dẫn và check-in của người nổi tiếng trên mạng, số liệu thống kê ở đây đều rất chi tiết.

Phùng Chí chậc chậc: “Một nơi nhỏ bé thế này lại có thể đạt được độ cao như vậy, đây chính là một chiếc bánh lớn.”

Lúc trước anh ta cũng đã làm khảo sát thành phố Chu, nhưng là hai năm trước, lúc ấy không đạt tới mức này, nhìn xu hướng tăng này là bắt đầu từ nửa cuối năm ngoái.

Trần Tĩnh nói: “Bởi vì sự bạo phát của các video ngắn.”

Phùng Chí gật đầu, đúng là vậy.

Về cơ bản thì cứ ba tháng lại có một xu hướng mới, không thể khinh thường internet, luôn có nhiều cách khiến người ta biết đến trào lưu mới, cũng may tầm nhìn của Phó Lâm Viễn rất tốt, lần nào cũng có thể phát hiện sớm.

Tiếp theo chính là số liệu của các khách sạn lớn, thu thập những số liệu này cần phép tính nhất định, cũng không phải ai cũng có thể làm được, nhưng Trần Tĩnh làm được, cô căn cứ vào nhiều phương diện, tính một trong số khách sạn tốt nhất và kém nhất của một khu vực rồi trung hoà lại, cuối cùng tính ra một giá trị trung bình.

Tất cả khách sạn, nếu hoạt động, đều có lợi nhuận rất lớn, bao gồm hợp tác với các điểm du lịch lớn, các đoàn du lịch, v.v, nhưng những khách sạn này chủ yếu ở trung tâm thành phố, chiếm điều kiện địa lý tốt nhất. Một khách sạn ở xa thì cần có quy mô lớn hơn, Trần Tĩnh đều sàng lọc tất cả ra.

Phùng Chí xem xong cảm thán, thật sự rất tỉ mỉ.

Tỉ mỉ đến mức anh ta là người cực kỳ lạ lẫm với thành phố Chu cũng có thể lập tức đưa ra một kế hoạch rõ ràng đối với ngành du lịch của thành phố Chu.

“Tình hình làm việc của chính quyền giữa các thôn làng, thị trấn như thế nào?” Giọng nói trầm thấp ở bên cạnh vang lên, Trần Tĩnh quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt của anh.

Anh dựa vào bàn nhìn cô, lúc nào anh cũng có thể nhằm trúng điểm yếu.

Vẻ mặt Trần Tĩnh bình tĩnh nói: “Tình hình không rõ ràng.”

Phùng Chí nghe xong: “Mảng này rất rắc rối.”

Trần Tĩnh rời mắt, tiếp tục nhấn ppt, cô nói: “Tôi sẽ xử lý tốt.”

Hôm nay cô không trang điểm, mặt mộc, lông mi rất dài, Phó Lâm Viễn yên lặng nhìn cô mấy giây, rồi liếc mắt nhìn về phía Phùng Chí, Phùng Chí tỏ ra hiểu rõ, chắc chắn Phó Hằng sẽ xử lý mảng này.

Giao thiệp với đơn vị, e là Trần Tĩnh phải uống say khướt, hơn nữa cô là nữ, không tiện lắm.

Mở khách sạn quy mô nhỏ cũng có thể bị hộ gia đình gây khó dễ, huống chi phải thuê cả dãy, cây to đón gió. Tiếp theo, Trần Tĩnh tiếp tục trình bày các mục số liệu phía sau, không cần đi ra khỏi căn phòng này, Phó Lâm Viễn và Phùng Chí thông qua số liệu mà Trần Tĩnh cung cấp cũng hiểu rõ về thành phố Chu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2300: Tì hưu chiến trận (1)

Điều này khiến Phùng Chí cảm thấy mở siêu thị ở thị trấn Chu này cũng không tính là thua lỗ? Biết đâu có cơ hội kiếm lời, hơn nữa hình như mô hình siêu thị cũng thay đổi.

Để phù hợp với mức tiêu thụ ở đây, thay đổi phương thức tiêu thụ của siêu thị truyền thống.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó Chu Thần Vĩ bưng ba ly cà phê đi tới.

Anh ấy bước vào.

Ba người ngừng nói chuyện, lần lượt nhìn lại, ánh mắt của Phó Lâm Viễn và Chu Thần Vĩ gặp nhau giữa không trung. Chu Thần Vĩ lập tức cười nói: “Anh Phó.”

Sau đó anh ấy bình tĩnh đi tới chỗ Trần Tĩnh nói: “Vừa rồi dì Tiếu nói với tôi là có khách đến, hỏi có cần mua nước đến không. Tôi nghĩ chắc là họ quen uống cà phê, cho nên tôi dùng máy pha cà phê của em pha ba ly.”

Trần Tĩnh hơi kinh ngạc, cô cười nói: “Cảm ơn anh.”

“Khách sáo gì chứ.” Chu Thần Vĩ cười nói.

Trần Tĩnh nhận lấy một ly, vô thức đưa cho Phó Lâm Viễn trước, Phó Lâm Viễn liếc nhìn cà phê trong tay cô, Trần Tĩnh giương mắt nhìn vào đôi mắt của anh, người đàn ông chớp mắt rồi nhận lấy cà phê trong tay cô, tiện tay đặt qua bên cạnh. Phùng Chí thì vui vẻ nhận lấy, nói thật là có hơi khát, sau đó thì uống ừng ực.

Trần Tĩnh cũng nhận lấy nhấp một ngụm, vị rất đắng, nhưng có thể là Chu Thần Vĩ lo quá đắng, bỏ thêm một ít đường vào trong đó, không phải hương vị Trần Tĩnh thích, nhưng Trần Tĩnh vẫn rất biết ơn.

Người tới là khách.

Cô thấy bọn họ bước vào công việc, cũng vội vàng mở ppt ra, nên không chú ý tới việc này, tiếp đón không đến nơi đến chốn.

Chu Thần Vĩ nhìn thấy nội dung trên ppt, lập tức ngẩn ra, anh ấy nhìn kỹ rồi mới nhìn về phía Trần Tĩnh khen: “Hóa ra em điều tra nhiều như vậy, quá giỏi.”

Trần Tĩnh mỉm cười.

Phùng Chí để ly xuống, cười muốn nói chuyện, không biết tại sao, ánh mắt lại di chuyển sang bên phải, nhìn về phía ông chủ của mình. Phó Lâm Viễn đút tay trong túi quần, đôi mắt cũng khẽ ngước lên nhìn sang bên này.

Sắc mặt của anh không thay đổi, không nhìn ra cảm xúc, nhưng chẳng biết tại sao Phùng Chí cảm thấy bầu không khí cứ có cái gì đó không đúng. Phùng Chí đột nhiên nhìn về phía đồng hồ, anh ta lập tức nói: “Gần trưa rồi, Trần Tĩnh, hay là chúng ta đi ăn cơm đi? Hiếm khi chúng tôi đến thị trấn Chu một chuyến, dù thế nào cô cũng phải mời khách đó.”

Trần Tĩnh để ly cà phê xuống, cười nói: “Được, đương nhiên rồi.”

Chu Thần Vĩ còn phải chăm sóc mẹ của mình nên không đi cùng, hơn nữa anh ấy cũng không có lý do để đi cùng. Thế là bốn người xuống lầu, sắc trời bên ngoài có hơi thay đổi, vừa rồi ánh nắng còn chói chang, lúc này mặt trời đã bị mây đen che khuất. Cầu thang hẹp, Phó Lâm Viễn đút tay trong túi quần đi ở phía sau.

Chu Thần Vĩ đi bên cạnh Trần Tĩnh, mặc dù Chu Thần Vĩ cũng cao, nhưng khí thế của anh ấy không mạnh mẽ như vậy, thân hình cũng gầy hơn Phó Lâm Viễn, cho nên anh ấy có thể đi ở bên cạnh Trần Tĩnh, còn nói chuyện của cửa hàng hoa.

Chẳng biết tại sao Phùng Chí muốn nuốt nước miếng, cũng may là nhanh chóng đến tầng một.

Trước khi đi Chu Thần Vĩ còn gật đầu chào Phó Lâm Viễn.

Vẻ mặt Phó Lâm Viễn lạnh lùng, không hề đáp lại.

Trong thị trấn Chu không có nhà hàng tử tế, phải lái xe ra ngoài, Trần Tĩnh gửi địa chỉ cho Vu Tùng, sau đó cô bước vào xe của Phùng Chí. Phó Lâm Viễn cũng xoay người lên chiếc xe màu đen, Vu Tùng khởi động xe rồi chạy một mạch đến địa chỉ nhà hàng mà Trần Tĩnh gửi cho. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 2200

Vừa rồi Vu Tùng có nhìn thấy Chu Thần Vĩ đi lên nhưng không ngăn lại, cho nên lúc bọn họ xuống tới nơi, anh ta vô thức nhìn về phía Phó Lâm Viễn, người đàn ông đi từng bước xuống cầu thang, mặt từ chỗ bóng tối đi ra bên ngoài, anh có khẽ liếc qua Trần Tĩnh và Chu Thần Vĩ, cái liếc nhìn đó, nhất là cái nhìn rơi vào Chu Thần Vĩ, lạnh lùng, tàn bạo và khinh thường.

Nếu như Chu Thần Vĩ đối đầu với anh, chắc chắn không đỡ nổi ánh mắt đó của anh.

Vu Tùng siết chặt tay lái, nhìn mây đen giăng kín phía trước.

Nhưng lúc này, người đàn ông ngồi ở phía sau cực kỳ yên tĩnh, chỉ hạ cửa sổ xe xuống, Phó Lâm Viễn gác cánh tay lên trên thành ghế, châm một điếu thuốc rồi thưởng thức.

Đến nhà hàng. 

Quy mô cũng không tệ, xe dừng lại, mọi người đi vào nhà hàng. Trần Tĩnh yêu cầu một phòng riêng. Lúc xuống xe Phó Lâm Viễn dập tắt điếu thuốc, tiện tay bỏ chiếc bật lửa màu bạc vào trong túi quần rồi đi đến bậc thang, bốn người bước vào phòng bao. Ở đây, Trần Tĩnh làm chủ, cô cầm menu đưa cho Phùng Chí và Vu Tùng chọn trước.

Sau khi chọn xong, cô đưa cho Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn nghiêng đầu nhìn cô: “Em chọn đi.”

Trần Tĩnh ừ đáp, cô cầm về vẽ lên đó, có lẽ là do thói quen, đi theo bên cạnh anh đã lâu, mấy món ăn cô chọn đều phù hợp với khẩu vị của anh.

Cô chọn menu xong thì đưa cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ đi tạo thực đơn, tờ đơn trở về thuận tay đặt ở giữa Phó Lâm Viễn và Trần Tĩnh.

Phó Lâm Viễn nhìn menu, anh yên lặng nhìn cô mấy giây, sau đó đặt menu qua bên này.

Trần Tĩnh đang nói chuyện với Phùng Chí, Phùng Chí hỏi cô định trang trí khách sạn theo phong cách nào, đương nhiên là Trần Tĩnh có ý tưởng. Phùng Chí nói anh ta rất chờ mong. Chỉ chốc lát sau, đồ ăn được mang lên. Mọi người đói bụng rồi nên không nói gì nhiều, bắt đầu ăn cơm, Phùng Chí thích món sườn kho nên gắp lia lịa.

Trần Tĩnh cầm đũa định gắp miếng cá, chiếc bàn xoay đi một lần.

Hai lần.

Trần Tĩnh bất lực, đành phải thuận tay bỏ đũa xuống, gắp món khác. Cô vừa gắp đồ ăn vào trong chén, bàn xoay lại di chuyển, lúc này một bàn tay thon dài ấn xuống bàn xoay.

Phùng Chí cầm đũa lên đang định gắp.

A!

Sau khi anh ta thấy là Phó Lâm Viễn ấn xuống thì thu đũa lại, lúc này Trần Tĩnh ngẩng đầu lên, thuận tay gắp miếng cá trước mặt.

Lúc này bàn xoay mới lại di chuyển.

Phùng Chí: “…”

Anh ta yên lặng duỗi đũa ra gắp sườn kho của mình.

Cơm nước xong xuôi, Trần Tĩnh đi thanh toán. Lúc trở ra, bên ngoài bắt đầu mưa, mặc dù mưa không to nhưng rất dày, Trần Tĩnh trở lại mua hai cái ô che mưa.

Một cái đưa cho Vu Tùng, Phùng Chí và Vu Tùng ngoắc tay, bọn họ đi trước, cũng nói với Trần Tĩnh: “Cô che cho tổng giám đốc Phó đi.”

Trong tay Trần Tĩnh còn lại một chiếc.

Lúc này, chiếc ô trong tay bị Phó Lâm Viễn lấy đi, anh mở ra, chiếc ô màu đen bật lên, giọng Phó Lâm Viễn trầm thấp, anh cụp mắt: “Đi thôi.”

Trần Tĩnh ngước mắt đối diện với ánh mắt của anh mấy giây.

Cô gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh đi theo anh xuống bậc thang.

Một tay Phó Lâm Viễn cầm ô che mưa, hai người bước đi, Trần Tĩnh không cố ý đi ra bên ngoài, nhưng đi bộ chính là như vậy, vì vậy mà khoảng cách được tạo ra.

Tiếng mưa tí tách rơi vào trên chiếc ô.

Trần Tĩnh vô cùng bình tĩnh.

Trong ô thoang thoảng mùi thuốc lá của anh, cũng có mùi nước hoa trên người cô.

Cô đổi nước hoa rồi, không còn là mùi hương anh quen thuộc nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.