Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 29



“Thích không?” Thẩm Thận khàn giọng hỏi.

Trong phòng một mảng ấm áp, khuôn mặt trắng nõn óng ánh của Hứa Mạt hơi ửng đỏ, đôi mắt ngậm nước, hơi thở như hoa lan.

Ngay sau đó, cô mềm mại đáp một tiếng, “Ừm….”

Cánh tay bóng loáng như sứ vòng qua, gắt gao dựa vào anh.

Trong đầu của Thẩm Thận cọng dây cung tên là lý trí “pằng” một tiếng đứt đôi, gần như đỏ mắt mà quấn chặt lấy anh.

Anh vừa muốn làm sâu thêm động tác liền bị một trận âm thanh ồn ào làm cho tỉnh.

Thẩm Thận mở mắt ra, phát hiện bản thân đang một mình nằm trên chiếc giường lớn trong căn hộ.

Anh theo bản năng lật mở chăn, tỉ mỉ quan sát một phen, mới thở ra một hơi dài.

Ai có thể nghĩ tới, Thẩm nhị thiếu luôn không ủy khuất bản thân cư nhiên mơ thấy loại giấc mơ….gì đó.

Còn là mộng xuân có nội dung không thể miêu tả.

Âm thanh ồn ào vẫn đang tiếp tục, Thẩm Thận ngủ không ngon, lần nửa nằm trở về, nhắm đôi mắt lại, nâng giọng hỏi, “Ai?”

Âm thanh nhất thời ngừng lại, qua một hồi lâu cửa phòng của Thẩm Thận nhẹ nhàng bị đẩy mở, “Nhị thiếu gia, cậu tỉnh rồi?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Thận lười biếng đáp một tiếng, mắt cũng không mở ra, liền nằm như vậy hỏi, “Đang làm gì vậy, ồn quá.”

Thím Chu cười híp mắt, đi vào trong, nói, “Đây không phải thấy cậu cuối tuần hiếm khi nghỉ ngơi, đến làm cơm cho cậu sao?”

Nói xong bà ấy bắt đầu lải nhải, “Ai da không phải tôi nói, tấm thảm này của cậu đều xếp mấy tầng bụi rồi nha? Tôi liền lấy máy hút bụi mà tôi mới mua trên mạng đi hút bụi cho cậu.”

Thẩm Thận lúc trước trên đất nhiều một cọng tóc cũng không vui, gần đây những thứ này đều vứt ở một bên, một chút cũng không có thái độ vạch lá tìm sâu như lúc trước nữa.

Thẩm Thận vẫn nằm đó, không trả lời, trên đầu bởi vì tư thế ngủ không thích đáng mà có vài cọng tóc ngố dựng đứng lên, vô cùng dễ thấy trong chăn nệm.

Thím Chu lời nói thấm thía, “Sáng nay lúc tôi đến thì thấy cậu ở đó hư hư ha ha, ôm lấy chăn không buông tay, lớn như vậy còn giống như con nít.”

Thẩm Thận đang nhắm mắt lập tức tỉnh táo tinh thần: “….”

“Ôi, phu nhân không ở bên cạnh, có nhà cậu cũng không về ở, cô gái mình thích cũng không có, lòng này của thím Chu nghĩ vậy mà đau lòng.” Thím Chu càng nói càng hăng hái, ngữ khí có chút bi thương.

Thẩm Thận đột nhiên bắt đầu hoài nghi bản thân có phải thật sự thảm như vậy hay không.

Anh bất đắc dĩ mở miệng, “Thím Chu, mới sáng sớm thím làm gì…”

Lời của Thẩm Thận còn chưa nói xong liền nghe thấy giọng vui vẻ của thím Chu truyền tới, “Ai da nghĩ ra hôm nay nấu canh gì rồi, bây giờ liền đi nấu ngay, hôm nay bổ tốt thân thể cho cậu!”

Thẩm Thận cạn lời hồi lâu, nằm ở trên giường cuối cùng vẫn là chống nửa người dậy, ánh mắt lơ đễnh.

Một bên góc bàn dưới đèn bàn, chìa khóa xe của anh đang tùy ý nằm ở đó.

Từ khi treo lên đôi móc chìa khóa con thỏ đó, Thẩm Thận bất luận đổi bao nhiêu chiếc xe, đều thành thật treo lên đôi móc khóa này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 106: 106: Về Nhà Rồi Túc Bảo

Không cho người khác đụng và sờ vào.

Dùng lời của Tống Đình mà nói, đây chính là mạng sống của Thẩm Thận. Anh ta từng vì lòng hiếu kì thúc giục mà xem nhiều vài lần liền bị cảnh cáo bằng miệng.

Thẩm Thận vớt lấy đôi móc khóa con thỏ ở đầu giường, ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve dòng chữ được may ở bên trên.

Anh kỳ thật rõ ràng cảm giác được sự buông lỏng gần đây của Hứa Mạt, thế nhưng từ sau sự kiện weibo ngày hôm đó, anh cảm giác được sự xa lánh của cô, lại không để ý đến anh nữa.

Lần đầu tiên Thẩm Thận hao hết tâm tư đi đoán lòng của con gái như vậy, không có bất kỳ đáp ứng nào, cũng không có một chút kết cấu, không tránh khỏi sinh ra một chút bùi ngùi.

Có điều cũng còn tốt, tối thiểu….còn có đôi thỏ này có thể ở bên cạnh anh.

Sau khi ăn xong cơm trưa, thím Chu cũng không rảnh rỗi, tiếp tục bận việc, không ngừng lại. Vẫn là Thẩm Thận khuyên bà, thím mới thảnh thơi ngồi xuống xem TV.

Hiếm khi cuối tuần Thẩm Thận không có sắp xếp đặc biệt gì, dứt khoát gọi Trần Thanh Huy với Tống Đình hai người họ cùng ra ngoài ăn cơm.

Thím Chu đang xem phim truyền hình dài tập trên TV xem đến khúc gay cấn, nghe Thẩm Thận nói muốn ra ngoài, hạt dưa cũng không cắn nữa, “Lại đi tìm Lương Kình Tùng hả? Ít đi quán rượu một chút, tuổi còn trẻ, con của cậu còn chưa sinh kìa!”

Nhắc đến quán rượu, Thẩm Thận mới đột nhiên nhớ ra, anh cũng khá lâu không tìm Lương Kình Tùng rồi.

Thẩm Thận đang lắc lư chìa khóa xe trong tay tùy ý ném đi, “Tôi hôm nay không đi tìm cậu ta.”

Thím Chu giống như vô ý, lời nói như gió bay, “Cô gái lúc trước kia, cậu bây giờ còn có liên lạc không?”

Thẩm-trên thực tế đã bị lạnh nhạt gần hai tuần-Thận nghe vậy nhướng mày, mặt không đỏ tim không nhảy nói, “Luôn có, thím nha đừng lo lắng cái này nữa.”

Thẩm Thận, Trần Thanh Huy còn có Tống Đình ba người từ đại học bắt đầu quan hệ cũng không tệ.

Ba người cá tính kỳ quặc, lại cũng hiếm mà tụ lại với nhau, thậm chí phát triển thành loại tình bạn như bây giờ.

Trên bàn cơm, Tống Đình trước sau như một líu ra líu rít, đem tất cả những bí văn hào môn, bát quái trong giới mà bản thân biết được toàn bộ đều tiết lộ ra hết.

Thẩm Thận ngồi ở một bên cái được cái không mà ăn cơm, chỉ lười biếng động vài đũa liền dựa nghiêng trên một bên ghế.

Trạng thái của anh như vậy, cuối cùng có hay không nghe vào, Tống Đình cũng thật không dám nói.

Thế nhưng Trần Thanh Huy không có nghiêm túc nghe là cái chắc rồi.

Anh ta trước kia luôn là một bộ mặt than, lạnh băng từ sáng đến tối, còn không nghỉ ngơi giữa trận nữa cơ.

Lúc này, khí tràng băng sơn lạnh lùng mở ra hoàn toàn, khí áp đóng băng rõ ràng ép xuống vài độ.

Thoạt nhìn giống như là vẻ mặt kiệm lời cấm dục mà lạnh lùng xa cách.

Tống Đình nói đến miệng khô lưỡi đắng, Thẩm Thận bên kia anh ta không dám càn rỡ, thế nhưng Trần Thanh Huy bên này anh ta có thể tùy hứng phát huy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 216: Nguyên Bảo

“Này! Cho chút phản ứng đi!” Giọng của Tống Đình rất lớn, thậm chí còn đưa tay mò tới vai của Trần Thanh Huy.

Trần Thanh Huy bất động thanh sắc vỗ rớt tay của Tống Đình, “Trợ lý cao cấp Tống, xin kiềm chế.”

Tống Đình thấy dáng vẻ trong sự lạnh nhạt mang theo chút không kiên nhẫn của anh ta, càng thêm vô cùng tức giận, “Tên ngốc đáng chết, quá cứng nhắc, cậu xem dáng vẻ ghét bỏ đó của cậu, thế nào cũng là tôi đến ghét bỏ cậu chứ!”

Trần Thanh Huy không có phản ứng, chân mày nhẹ cau lại, ngón tay chọc ngoáy trên màn hình điện thoại, không biết nhìn thấy cái gì, hoặc là đang đợi cái gì. Bộ dạng vô cùng nghiêm túc.

Tống Đình sáp gần đến bên cạnh Thẩm Thận, vụng trộm thì thầm, “Tôi cảm thấy có vấn đề.”

Trong miệng Thẩm Thận ngậm một viên nước đá, lười biếng dựa vào sau ghế, đôi mắt hoa đào phóng điện khắp nơi, chỉ hỏi, “Cho nên?”

Tống Đình dứt khoát cũng không đuổi đi Trần Thanh Huy ngồi về lại bên cạnh, một chút không sợ làm đương sự nghe thấy.

“Cậu không hiểu, giống như khổng tước xòe đuôi, chỗ nào đều có thể mở ra.” Lời này của Tống Đình rõ ràng ngầm ám chỉ gì đó.

Thế nhưng Trần Thanh Huy vẫn là thờ ơ.

Thẩm Thận cười mà không nói, vừa nghĩ đến tính tiền, liền nghe thấy Trần Thanh Huy nói với hai người họ, “Đi một chuyến Kim Đỉnh.”

Thẩm Thận thấy sắc mặt anh ta không giống đang nói giỡn, cũng đứng đắn trở lại, “Có chuyện gì rồi?”

Trần Thanh Huy ngừng lại, tiếp tục nói, “….Chuyện nhà.”

Thẩm Thận gật đầu, “Tôi đưa cậu qua đó.”

Anh ở Kim Đỉnh có quyền nói chuyện nhất định, nếu như Trần Thanh Huy thật sự gặp phải chuyện khó khăn, anh cũng có thể giúp đỡ giải quyết.

Vừa này Tống Đình và Trần Thanh Huy đều dính vào rượu, hai người đều là loại không được cho phép lái xe.

Hai người ở một bên nhanh chóng thu xếp xong tât cả liền chuẩn bị bỏ đi, Tống Đình ở bên cạnh không cam tâm một người cô đơn, “Hai cậu đi đâu vậy! Mang theo tôi, mang theo tôi!”

Trần Thanh Huy xuống xe liền đi về phía phòng bao trên tầng, đi đến từng phòng một, không biết đang lật tìm những gì. 

Vẻ mặt thậm chí mang theo chút lo lắng với gấp rút.

Thẩm Thận dù bận vẫn ung dung theo phía sau, “Cậu cuối cùng muốn tìm gì?”

Mặt mày Trần Thanh Huy thu lại, ngầm dấu sự sắc bén, “Tìm một người.”

Tống Đình ở bên cạnh ngay lập túc giải thích bổ sung cho Thẩm Thận, “Chắc là bị đội nón xanh rồi, tổn thương tình cảnh ngài hiểu sao?”

Nói xong, anh ta một mình ở bên cạnh cười hết sức vui vẻ.

Gương mặt trắng nõn của Trần Thanh Huy gần như âm trầm, mang theo chút yếu tố thô bạo, không mặn không nhạt liếc Tống Đình đang nói bóng nói gió một cái.

Cái nhìn mà anh ta liếc qua vậy mà còn muốn đáng sợ hơn so với Thẩm Thận, Tống Đình lập tức giống như chim cút bị sét đánh, nửa chữ cũng không bật ra được.

Trần Thanh Huy còn đang ở đây tìm người, trong hành lang đột nhiên lướt qua một bóng người, Lương Kình Tùng tìm đến Thẩm Thận, chuẩn xác ngắm trúng, “Tiểu tử cậu thật quá được nha, còn là anh em hay không, lần này đều không thấy bóng dáng cậu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 10: C10: Chữa bệnh cho hoàng đế

“Gọi cậu cậu cũng không đến, nói, hôm nay là ngọn gió nào đưa Thẩm nhị thiếu gọi đến vậy?” Lương Kình Tùng nói rồi phả một miệng khói thuốc về phía Thẩm Thận.

Thẩm Thận hơi chau mày không thể nhìn ra, vừa muốn nói gì đó, liền nhìn thấy ở bên trái của phòng bao phía trước bỗng dưng xuất hiện một bóng hình xinh đẹp quen thuộc.

Hứa Mạt hôm nay vốn dĩ là ở trong đoàn phim, mấy ngày này cô bận đến không có thời gian đụng tới điện thoại, vừa may hôm nay kẹt ở ban đêm kết thúc công việc, cũng không tính quá khuya, cô liền mở điện thoại lướt một hồi.

Trùng hợp, vừa lướt như vậy liền lướt ra Ứng Thư Nguyệt đang ở Kim Đỉnh uống rượu tiêu sái, nhìn dáng vẻ đã say không nhẹ rồi.

Hứa Mạt gọi điện qua, Ưng Thư Nguyệt mở miệng liền gọi ba, lúc này làm cô trở nên lo lắng.

Rõ ràng cô từng nhắc nhở qua Ưng Thư Nguyệt, con gái một mình nếu như dưới tình huống không có người đi cùng, ban đêm liền không nên một mình uống say. Thế nhưng Ưng Thư Nguyệt giống như gió thoảng bên tai, thoạt nhìn căn bản không để ở trong lòng.

Chờ đến khi Hứa Mạt chạy đến, Ưng Thư Nguyệt đang một mình cô đơn cuộn người ở trên sô pha, thoạt nhìn vô cùng đáng thương. Hứa Mạt nhấc chân bước đến, liền đỡ cô ấy đứng dậy.

Cô khó khăn vòng qua cánh tay của Ưng Thư Nguyệt, vừa đi ra khỏi phòng bao, nâng mắt nhìn lên liền cùng với Thẩm Thận bốn mắt nhìn nhau.

Trong lúc ánh mắt giao nhau, trong lòng cô sinh ra rất nhiều ý nghĩ.

Lúc đụng phải tầm mắt với Hứa Mạt, Thẩm Thận theo bản năng đẩy Lương Kình Tùng ở bên cạnh ra, lực đạo rất lớn.

Đây hoàn toàn là phản ứng mà anh nhất thời làm ra, một chút do dự cũng không có. Lương Kình Tùng bị anh đẩy đến loạng choạng một cái, suýt nữa ngã vào bên cạnh.

Thẩm Thận đi lên phía trước, lập tức giải thích, “Tiểu Mạt, hôm nay anh đi ngang qua đây, thuận tiện nhìn một lát.”

Hứa Mạt nhìn anh, không nói tiếng nào.

Tống Đình ở bên cạnh, hai mắt suýt nữa tối sầm, đại ca! giải thích như vậy là càng nói càng đen nha.

Anh ta dứt khoát tiến lên phía trước, “Hôm nay Trần Thanh Huy đến đây tìm người, hai người chúng tôi cùng đến…..Tôi…”

Lời của Tống Đình chưa nói xong, liền phát hiện có một người còn nhanh hơn chạy lên, đoạt lấy Ưng Thư Nguyệt đang suy yếu nằm trong ngực của Hứa Mạt.

Sau đó cũng không xoay đầu lại, sải bước đi ra ngoài.

Hứa Mạt theo bản năng muốn đuổi theo, liền bị Tống Đình ngăn lại, “Không sao, Trần Thanh Huy không phải loại người kia, anh ta lại là người không xe, đi không được, đoán chắc hai người họ có lời muốn nói, cô yên tâm.”

Hứa Mạt có chút trợn tròn mắt, Ưng Thư Nguyệt đều đã uống say đến như vậy rồi, còn có thể nói chuyện…?

Thế nhưng cô còn chưa kịp nghĩ kỹ, liền bị Thẩm Thận lần nữa tiến lại gần đánh gãy suy nghĩ. 

Anh gắt gao nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng rực, trầm thấp gọi lên, “Tiểu Mạt…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.