Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 73



Hứa Mạt đẩy mở cửa phòng nghỉ ngơi, liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn ở cửa vào phim trường của đoàn làm phim.

Đạo diễn đang đón anh, cười híp mắt không biết đang nói cái gì. Thẩm Thận hơi cúi đầu, một tay đút túi, sợi tóc rủ xuống ở trên trán che khuất mặt của anh, vẻ mặt mơ hồ, nhìn không rõ lắm.

Trợ lý đi lên trước một bước, gọi một tiếng, “Thẩm tổng.”

Thẩm Thận lúc này mới ngẩng đầu lên, quăng một ánh mắt nhàn tản qua bên này.

Bên trong phòng chụp ảnh nhất thời vang lên một mảng âm thanh hút khí to to nhỏ nhỏ.

Nhưng mà Thẩm Thận nhìn không chớp mắt, nói một tiếng gì dò với đạo diễn, chân dài vừa bước, đi về hướng Hứa Mạt.

Hứa Mạt đi về phía trước hai bước, liền bị Thẩm Thận một phát nắm lấy, tay anh trượt xuống nắm chặt lấy tay cô, thân mật gắn bó.

“Sao anh còn đi vào?” Hứa Mạt nghi hoặc nói, ngữ khí lại mang theo nhảy nhót.

Thẩm Thận nhẹ giọng cười cười, “Đến chống lưng cho em.”

Hứa Mạt ở nơi người khác nhìn không thấy, nhẹ nhàng nhéo một cái lên eo của anh, “Em lại không bị ức hiếp.”

Cô nói thật, trước kia tuy rằng lúc quay phim gặp phải một số nhân viên công tác tính tình lớn, nhưng đa số mọi người đều vẫn rất tốt.

Giữa diễn viên ngược lại  lục đục với nhau khá nhiều, trước kia có vài tiền bối sẽ ngầm xem thường người mới là cô, nhưng từ sau khi cô công bố tình cảm, loại tình huống này đã tốt hơn nhiều.

Thẩm Thận cúi người, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy nói, “Đợi đến em bị ức hiếp rồi anh mới đến, chẳng phải là rất thua thiệt sao?”

Hứa Mạt cười cười, “Chỉ có mình anh là có đạo lý nhất được chưa.”

Tầm mắt cô liếc nhìn phòng chụp ảnh yên tĩnh không giống bình thường, tuy rằng không có mỗi người đều nhìn về bên này, nhưng đều nín thở ngưng thần, rõ ràng là đang lắng tai nghe hai người nói chuyện.

Hứa Mạt tóm lấy ống tay áo của anh, gần như nũng nịu, “Đợi lát nữa chúng ta đi ngay thôi, buổi sáng em mới nói chuyện xin nghỉ với đạo diễn, vẫn chưa đưa đơn xin phép cho ông ấy nữa.”

Thẩm Thận kéo cô lại gần thêm về phía mình, hai người như muốn dán lại cùng một chỗ, khoảng cách gần đến hơi thở hai người đều trộn lẫn với nhau.

“Anh vừa mới nói qua với đạo diễn, đêm nay em thuộc về anh.” Thẩm Thận chậm rãi mở miệng, đầu ngón tay còn ý xấu vuốt ve bên eo cô.

Hứa Mạt: “……”

Cô ở góc độ người khác không thấy được, không nặng không nhẹ cho anh một cước, “…… Anh bình thường chút.”

Thẩm Thận lúc này mới thẳng người lên, cười đến vô cùng thoải mái, vẻ mặt hào hứng, cặp mắt hoa đào kia lóe chút tính trẻ con.

“Được rồi, em thu dọn đi theo anh.” Thẩm Thận nói xong giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của cô.

Hứa Mạt gật đầu, “Vâng, có điều anh phải chờ em một chút, em đi thay quần áo.”

Hứa Mạt vừa nhắc đến, Thẩm Thận mới đưa tầm mắt rơi xuống người cô.

Bởi vì nguyên nhân quay phim dân quốc, quần áo cô còn không kịp thay, sườn xám xẻ tà kiểu mới với thiết kế thanh nhã, cô tư thái yểu điệu, mỗi một chỗ đều phác hoạ đến vô cùng tốt.

Eo vốn đã nhỏ nhắn bị siết càng thêm nhỏ, trước ngực chập trùng cũng nâng lên độ cong hoàn mỹ, quần áo xiết chặt lấy, rồi rơi vào xuống đôi chân tinh tế thẳng tắp của cô.

Thẩm Thận híp híp mắt, không biết nghĩ đến cái gì, kéo cô lại, “Không cần đổi, bộ này rất tốt.”

Hứa Mạt vô ý thức cúi đầu, quét mắt một phen từ trên xuống dưới đồ mình mặc, “Vậy mặc cái này sao?”

Thẩm Thận nhẹ gật đầu, khoát tay với trợ lý bên cạnh Hứa Mạt, tự mình kéo Hứa Mạt liền đi ra khỏi phim trường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 631

·

Lên xe, Thẩm Thận nghiêng qua thắt dây an toàn cho cô.

Hứa Mạt cúi đầu nhìn sườn mặt của anh, lòng không lý do mềm mại đến rối tinh rối mù.

“Nói thật, anh có phải cố ý hay không.” Hứa Mạt nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy biểu hiện hôm nay của anh quá tận tâm.

Cùng với tính tình của anh tương phản, là người bên trên quyền lực tối cao của Nhất Thiên, Thẩm Thận đặc biệt chú trọng việc riêng tư.

Nhưng từ lần trước hai người công khai nếm được ngon ngọt, anh thường thường muốn lên weibo show ân ái một trận, mặc dù show đến mờ mịt, nhưng đủ để trông thấy anh đối với điều này làm không biết chán.

Hôm nay anh đặc biệt tới đoàn làm phim, còn chờ một hồi, một phen như vậy, trên mạng khẳng định lại muốn náo nhiệt một lúc lâu.

Thẩm Thận còn đang giúp cô thắt dây an toàn, động tác chậm chạp, nghe vậy cũng không trả lời cô, tay còn thừa cơ hội chấm mút, trước khi rút thân mình ra còn cắn một cái ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.

Hứa Mạt giận liếc anh một cái, Thẩm Thận mới không chút hoang mang ngồi về chỗ ngồi của mình, lưu loát khởi động động cơ.

“Anh đừng tưởng rằng em không thấy được, anh vừa rồi còn thay đổi tư thế.” Hứa Mạt nói xong cầm lấy búp bê thỏ ở bên cạnh chỗ ngồi, gãi gãi tai nhỏ của nó.

Thẩm Thận nhíu mày, lúc này mới mở miệng, “Tận tâm gì? Nhìn nàng dâu của mình lại không phạm pháp, còn không cho phép?”

Hứa Mạt nhẹ nhàng hừ một tiếng, biểu thị mình cũng không tin tưởng.

Cô xoay người lại, lại nghĩ tới cái gì, lời nói xoay chuyển, hỏi anh, “Hôm nay chúng ta đi gặp nhà thiết kế, vì sao anh không cho em thay quần áo vậy?”

Xe chậm rãi lên đường, khóe miệng Thẩm Thận hơi câu lên, hai tay tùy ý khoác lên trên bánh lái, “Đơn thuần thấy em mặc dạng này đẹp mắt.”

Loại ngọt lịm như vậy, Hứa Mạt nghe xong cười khẽ.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Hứa Mạt nhìn qua ngoài cửa sổ xuất thần.

Thẩm Thận tay phải đưa qua thăm dò, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, đặt bên môi chính mình, đụng chạm hai lần.

Trên mu bàn tay mang theo ý lạnh, xúc cảm mềm mại khiến cô trong nháy mắt tỉnh táo lại.

“Đang nghĩ gì vậy?” Thẩm Thận thuận theo tầm mắt của cô nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ có đường cái hơi có vẻ trống trải.

Hứa Mạt quay người nhìn lại, “Em phát ngốc một lát.”

Thẩm Thận đáp một tiếng, sau đó nói, “Hôm nay nhà thiết kế dẫn em đi gặp, là người Ý, cậu ta xem như bạn của anh, lần này vì chúng ta cố ý bay đến đây.”

Trong xe không gian lớn, Hứa Mạt dứt khoát đạp rơi giày cao gót, nghiêng người, chân cuộn ở trên ghế ngồi, cứ như vậy ngoẹo đầu nhìn anh, giống con mèo lười đang nghỉ ngơi vào buổi chiều, khiến người khác vô cùng thương yêu.

“Váy cưới này, anh đã sớm chuẩn bị sao?” Cô nhẹ giọng hỏi.

Từ đêm đóThẩm Thận nói đã định chế xong một bộ váy cưới, Hứa Mạt liền hoài nghi.

Kích thước vừa vặn với thiết kế kiểu dáng, những thứ đó đều là thiết yếu, trong thời gian ngắn là không thể nào tới được tay.

Giải thích duy nhất chính là, Thẩm Thận đã sớm chuẩn bị, đồng thời đã hành động, còn lấy được thành phẩm.

Một chiêu mất mạng, Hứa Mạt nói đến chỗ mấu chốt nhất, lỗ tai Thẩm Thận nhất thời liền khả nghi mà đỏ lên.

Anh sắc mặt nhàn nhạt, có chút tự đắc, kiêu ngạo lại tự kiềm chế, “Ừm”.

“Chuyện khi nào vậy?” Nói xong Hứa Mạt tò mò sờ soạ,ng đi lên, vừa sờ vừa nghi hoặc, “Ối…… lỗ tai anh thật đỏ nha……”

Thẩm Thận nắm lấy tay nhỏ lộn xộn của cô, giọng nói căng cứng, “Chớ lộn xộn, anh đang lái xe.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 11

Hứa Mạt ồ một tiếng, ngượng ngùng thu tay lại, đồng thời thúc giục anh, “Anh vẫn chưa trả lời em đấy.”

Thẩm Thận ho nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn là ăn ngay nói thật, “Ban đầu lúc dọn đến đối diện chung cư của em.”

Lần này đến phiên Hứa Mạt kinh ngạc, “Thẩm Thận, sợi dây này của anh thả cũng có hơi quá dài rồi đó.”

Vừa vặn lúc này, xe chậm rãi dừng lại.

Thẩm Thận không có trả lời, chỉ là ngón trỏ không nhanh không chậm gõ lên bánh lái.

Hứa Mạt lại gần, cười đến mắt cong cong, “Thẩm công tử khi đó cứ như vậy khẳng định em sẽ gả cho anh sao?”

Vẻ mặt nhàn nhạt của Thẩm Thận không chống đỡ được, rạn nứt hoàn toàn.

Anh nắm lấy eo nhỏ của nàng, nghiêng đầu sang, chuẩn xác bắt giữ lấy đôi môi anh đào của cô, hung hăng hôn xuống.

Trong lúc răng môi gắn bó, Hứa Mạt ê a nện anh, nắm đấm nhỏ bình bịch.

Giọng nói của cô từ trong cái hôn sâu tràn ra ngoài, đứt quãng, “Em không có tẩy trang…… Son môi……”

Nhưng mà Thẩm Thận ngoảnh mặt làm ngơ, đầu lưỡi một mực quấn lấy cô, hai người hôn hồi lâu, anh mới đại phát thiện tâm buông cô ra.

Qua thật lâu, anh ngữ khí lười biếng, “Bây giờ không phải là khẳng định sao?”

Hứa Mạt bị anh hôn đến môi đỏ đều trơn bóng một tầng ánh sáng nước mỏng. Mắt như nước mùa thu, trong mắt dường như lồng một lớp vải mỏng, mây mù ngưng tụ.

Đầu lưỡi cô đều bị anh hôn mút đến xốp giòn, giờ phút này mềm giọng phản bác, “Tỏ…… Tỏ vẻ cái gì a.”

Thẩm Thận lưu loát tắt động cơ, ngữ khí phập phồng, mập mờ không thôi, “Em xác định? Phương diện anh trai tỏ vẻ có nhiều lắm.”

·

Trải qua một trận náo trong xe, hai người đến nơi hẹn đã trễ.

Chỗ gặp mặt nằm ở một tòa nhà lớn rất riêng tư. Con đường cong cong lượn lượn, bước vào cửa, đầu tiên đập vào mi mắt liền là phòng thiết kế rộng lớn. Không có phòng làm việc nhỏ, ánh sáng rất đầy đủ, sáng sủa rộng rãi, liếc mắt liền có thể nhìn đến toàn bộ.

Trang hoàng cũng vô cùng khí thế, không có bày trí dư thừa. Chỉ có tường pha lê bốn mặt ở chính giữa làm người khác chú ý, dưới ánh đèn chiếu xuống, càng lộ ra ánh sáng lung linh đầy màu sắc.

Bên trong có treo bốn bộ váy cưới khác kiểu dáng, có lễ phục kiểu Tây một màu, cũng có áo khoác long phượng kiểu Trung Quốc.

Thẩm Thận nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt Hứa Mạt, anh ôm cô, nhẹ giọng giải thích, “Del đối văn hóa Trung Quốc cảm thấy rất hứng thú, cũng sắp đặt phòng thiết kế ở chỗ này, có điều cậu ta không thường tới.”

Hứa Mạt gật gật đầu, tiếp tục đánh giá.

Đúng lúc này, một cánh cửa ẩn bên tường chậm rãi đẩy ra, một cái người trẻ tuổi vóc người cao lớn bước ra, đầy nhiệt tình gọi một câu, “Thận!”

Thẩm Thận tiến lên, hai người nắm tay hàn huyên một phen.

Hai người bọn họ dùng tiếng Ý giao lưu, Hứa Mạt nghe không hiểu lắm, yên lặng đứng ở một bên.

Del tóc vàng mắt xanh, tướng mạo thâm thúy, đường nét mang theo hương vị người phương Đông, đặc biệt anh tuấn.

Phút chốc, không biết hai người nói tới cái gì, Del nhìn sang chỗ cô, phát ra một tiếng tán thưởng.

Đợi đến tới khi rốt cục trò chuyện xong, Thẩm Thận ngậm cười, bảo cô tới, giới thiệu hai người một phen, để bọn cô quen biết một chút.

Một phen trò chuyện qua đi, Del trực tiếp đi vào chủ đề, bốn bộ váy cưới kia, chính là lễ gặp mặt anh ta chuẩn bị cho hai người.

Thật lâu trước đó, Thẩm Thận đã nhờ cậy anh ta, hiện tại áo cưới cuối cùng là có chốn trở về của nó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 235

“Anh lúc đầu đã nghĩ kỹ, nhưng Del nói, quyền lựa chọn vẫn phải giao cho em, cho nên chính em tự mình đi thử một lần.” Thẩm Thận cúi đầu rũ mắt, ngữ khí vui vẻ đến chính mình cũng chưa nhận ra được.

Hứa Mạt ngẩng đầu lên, “Không có của anh sao? Anh ấy không làm cho anh sao?”

Thẩm Thận cười lên, dẫn cô đến phòng thử áo, “Anh tự có tính toán.”

Hứa Mạt trong tay ôm lấy váy cưới, chậm chạp không đi vào. Cũng không nói chuyện, cứ như vậy im lặng nhìn anh, mắt nai ướt sũng.

Thẩm Thận nhíu mày, “Em ôm được không? Anh vào trong thay với em?”

Chiêu này đặc biệt hữu hiệu, thân ảnh của Hứa Mạt rất nhanh liền biến mất sau cánh cửa, trốn còn nhanh hơn thỏ.

Thẩm thận đứng ở bên ngoài chờ, hai tay ôm vai, sau lưng dựa vào sô pha hơi cao, vẻ mặt lười biếng, nhưng rõ ràng là dáng vẻ kiên nhẫn.

Del lại gần, dùng tiếng Ý nói, “Thận, cậu không quá giống trước kia.”

Thẩm Thận giương mắt, không nói gì.

“Có điều vợ của cậu rất xinh đẹp, cô ấy người phụ nữ phương đông xinh đẹp nhất tôi từng thấy qua.”

Lúc này Thẩm Thận cuối cùng đáp lời, “Ừm, có điều cô ấy chỉ thuộc về tôi.”

Del nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói, “Tôi cũng không có ý kia, cậu xem tôi thành loại người gì rồi.”

Nói xong, anh ta nhìn về phía cổ áo của Thẩm Thận, ý vị không rõ, “Có điều hai người thoạt nhìn thật rất ân ái.”

Thẩm Thận vô ý thức cúi đầu, quả nhiên trên cổ áo thấy được một màu đỏ nhạt, hẳn là vừa rồi ở trên xe không cẩn thận dính trúng son môi.

Cạch một tiếng, tiếng cửa vang lên kéo suy nghĩ của Thẩm Thận lại.

Nhưng mà không có cảnh tượng trong suy nghĩ, Hứa Mạt vẫn đang mặc bộ sườn xám trước đó.

“Sao vậy? Đều không thích?” Đầu lông mày của Thẩm thận không tự giác nhẹ nhíu.

Hứa Mạt lắc đầu, nhẹ nói, “Đều rất đẹp, sau đó em chọn lấy hai bộ em thích nhất.”

“Sao không mặc cho anh trai xem?” Sắc mặt Thẩm Thận lúc này mới hoà hoãn lại.

Khuôn mặt cô hơi nóng, “Em vẫn muốn ngày hôn lễ, lại để cho anh nhìn thật kỹ.”

Thẩm Thận cứ như vậy yên lặng nhìn cô, qua nửa ngày, cười đến nhộn nhạo, “Được, kích thước đều vừa vặn chứ?”

Hứa Mạt  như gà con mổ thóc nhẹ gật đầu, “Mặc vào rất thoải mái, hết thảy đều là vừa vặn.”

Thẩm Thận ngữ khí mập mờ, “Cũng đúng, có thể không thích hợp sao, đều là anh tự tay đo mà.”

Hứa Mạt nhẹ nhàng trừng mắt nhìn anh một cái.

Del nghe không hiểu tiếng Trung, kẹp ở giữa hai người cảm xúc chập trùng lên xuống, không rõ nguyên do.

Chào tạm biệt Del, hai người lái xe về chỗ của Thẩm Thận ở trung tâm thành phố.

Đến gara dưới hầm, Hứa Mạt nhớ ra cái gì đó, hỏi anh, “Anh mới vừa cùng Del nói gì vậy?”

Thẩm Thận lưu loát mở dây an toàn, không nhanh không chậm nói, “Del khen em nhiệt tình, bởi vì, son của em cọ lên cổ áo của anh rồi.”

Hứa Mạt có chút quẫn bách, vì chính mình giải vây, “Cái này cũng không nên trách em chứ, là chính anh muốn hôn, em có nhắc nhở anh rồi.”

Thẩm Thận cười cười, “Cậu ta còn nói em xinh đẹp, anh cũng cho rằng như vậy.”

Vừa dứt lời, anh liền ôm lấy Hứa Mạt từ trên ghế phụ, đặt lên trên đùi của mình.

Trong xe vốn là rộng rãi, giờ phút này hai người ôm cùng một chỗ, cũng có vẻ chật hẹp, ngay cả không khí đều tăng lên mang theo ý nóng, lốp đốp mà khô hanh.

Thẩm Thận gần kề bên tai cô, thấp giọng thì thầm, “Nhưng anh cảm thấy, em vẫn mặc sườn xám xinh đẹp nhất.”

“Bộ sườn xám này nói với anh, nó chính là dùng để bị anh xé.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.