Lý Nhị Ngưu giơ tay phải ra đỡ theo thói quen.
Nhưng khi anh ta dùng tay đỡ bộ đồ bảo hộ, cơ thể anh ta bất ngờ trùng xuống.
Ngay sau đó, anh ta trực tiếp ôm bộ đồ bảo hộ ngã xuống đất!
Nặng quá!
Bộ đồ bảo hộ này nhìn có vẻ bình thường nhưng thực tế cân nặng ít nhất phải đến một trăm kg!
Tiếp theo, Lý Phong lấy ra ba bộ còn lại từ trong hộp.
“Uỳnh uỳnh uỳnh”, ba bộ đồ bảo hộ rơi xuống đất.
Lý Phong nói với Lý Nhị Ngưu: “Bắt đầu từ bây giờ, cho dù là ăn cơm hay đi ngủ., Cho dù là ngủ cùng mụ ‘sư tử hà đông’ kia đi chăng nữa cũng phải mặc bộ này lên cho tôi”.
Vừa dứt lời, mọi người đã cười ầm lên
Hứa Phi Phi ở gần đó nghe được lời nói của Lý Phong, hai má ửng hồng.
Bà ấy và Lý Nhị Ngưu vẫn còn rất trong sáng mà.
Bà ấy muốn đẩy ngã Lý Nhị Ngưu, nhưng mà con trâu ngốc này lại cứng đầu vô cùng.
Lý Phong lấy một túi vải rất nặng từ trong hộp gỗ ra.
Anh ném túi vải ra trước mặt Tang Cẩu: “Hạt sắt bên trong này có đường kính một mi li mét”.
“Trên mỗi hạt sắt đều được đánh dấu bằng một số, tổng cộng có chín con số”.
“Nhiệm vụ mỗi ngày của cậu chính là nhặt các hạt sắt này”.
“Đợi khi nào cậu có thể phân biệt rõ ràng các hạt sắt này trong vòng 30 giây thì đến tìm tôi.”.
“Vâng!”
Tuy không biết Lý Phong làm như thế là có ý gì, nhưng Tang Cẩu vẫn nhận lệnh vô điều kiện!
“Dương Thiện Tề”.
“Có!”
“Trong những người ở đây, điều kiện và tố chất của cậu là tốt nhất”.
“Từ nhỏ cậu đã được đào tạo bài bản chính quy.”.
“Chỉ tiếc là, những phương pháp huấn luyện này đều sai rồi”.
“Điều cậu cần ghi nhớ bây giờ chỉ có một câu thôi, đó chính là bỏ đi những gì thừa thãi rườm rà, chỉ giữ lại những điều tinh túy nhất”.
“Đợi khi nào cậu hiểu ra thì đến tìm tôi”.
Nói xong, Lý Phong trức tiếp xoay người, kéo Hứa Hạo Nhiên đi về phía sân huấn luyện phía trước.
Thời gian sau đó, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hứa Hạo Nhiên tại sân huấn luyện…
“Anh rể, anh rể! Chiều nay em có thể không đến sân huấn luyện không?”
Trải qua vài ngày huấn luyện, Hứa Hạo Nhiên đã dần dần có dáng vẻ mà một người đàn ông nên có.
Bụng bia đã biến mất, có thêm vài múi cơ bắp.
Trông trưởng thành hơn rất nhiều.
Chỉ là bây giờ, một khi nhắc đến các ngôi sao thần tượng, cậu ta lại biến thành một thanh niên với nhiều lý tưởng viển vông trong đầu.
“Có chuyện gì đặc biệt quan trọng không?”
“Đương nhiên là có rồi, anh rể, anh không biết đâu, lần này Đông Hải đã hoàn toàn bùng nổ rồi!!” Hứa Hạo Nhiên diễn tả vô cùng sinh động.
Cậu ta nói với Lý Phong, ngôi sao nam nổi tiếng Lương Hàn Thần đang đến Đông Hải rồi.
“Anh rể, cho dù anh không bao giờ xem phim và quan tâm đến các diễn viên nổi tiếng thì chắc cũng phải biết đến Lương Hàn Thần chứ?”
Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên, không có một chút phản ứng nào.
“Không phải chứ, anh lại không biết Lương Hàn Thần cơ á! Đó chính là Lương Hàn Thần đấy!”
“Anh ta cũng nổi tiếng trên thế giới lắm đó! Có rất nhiều đạo diễn lớn của Hollywood đều mong muốn làm việc với anh ta”.
“Lần này, anh ta đến Đông Hải là để lấy bối cảnh cho một bộ phim nổi tiếng”.
“Trong đó có một cảnh chính là quay ở tập đoàn Lăng Tiêu chúng ta đấy”.
Hứa Hạo Nhiên nói đến thế, Lý Phong mới phản ứng lại.
Thảo nào chiều nay Hứa Mộc Tình không ở nhà ăn cơm, hóa ra là đi tiếp đón các ngôi sao và đạo diễn lớn.
Cho dù là ngôi sao hay đạo diễn, đối với Lý Phong, cũng chỉ là công việc mà thôi, không khác gì những người quét rác ngoài đường và nhân viên ship đồ ăn cả.
Ăn cơm xong, Hứa Hạo Nhiên thích thú đi ra ngoài.
Cậu ta không ngừng nói đến Lương Hàn Thần.
Mà lúc này, Lương Hàn Thần đang ngồi ở phòng tổng thống của khách sạn năm sao.
Anh ta mặc một bộ vest sang trọng phiên bản giới hạn, chiếc đồng hồ Rolex trên tay trị giá hai triệu và cặp kính râm trị giá hàng nghìn đô la.
Tự tin.
Thanh lịch.
Cao quý.
Toàn thân anh ta đều thể hiện sự ưu việt.
Nhìn giống như một báu vật sáng lấp lánh được trưng bày trong tủ kính vậy.
Lương Hàn Thần đặt tài liệu cầm trong tay để xuống, hỏi người bảo vệ bên cạnh: “Cố Ngôn Hi đến chưa?”
“Vừa mới nhận được cuộc gọi, bọn họ đã ở dưới hầm để xe, sắp tới nơi rồi”.
Lương Hàn Thần mở tài liệu, trang đầu tiên là ảnh Hứa Mộc Tình.
Trong tấm ảnh, Hứa Mộc Tình mặc một bộ đồ công sở, để kiểu tóc đuôi ngựa giản dị mà vô cùng xinh đẹp.
Trên mặt cô nở một nụ cười điềm tĩnh!
Lương Hàn Thần đưa một ngón tay lên chạm nhẹ vào bức ảnh Hứa Mộc Tình.
“Không ngờ tại một nơi hẻo lánh thế này, lại có thể bồi dưỡng một cô gái ưu tú như vậy”.
Nữ thần thương nghiệp của Đông Hải, hừm, người phụ nữ này càng ưu tú, thì nhu cầu trong lĩnh vực đó càng mạnh.
“Xem ra tối nay tôi lại được vui vẻ một phen rồi”.
“Thông thường những người phụ nữ trông thuần khiết như thế, trên giường lại càng thoáng, càng lộ vẻ đẹp mỹ miều, hừ hừ hừ…”
Trong phòng tổng thống, tiếng cười dâm đãng của Lương Hàn Thần vang lên.
Hứa Mộc Tình còn chưa xuất hiện, Lương Hàn Thần đã tự tin khẳng định việc này rồi.
Dựa vào thân phận và thực lực của anh ta, chỉ cần ngoắc một ngón tay, Hứa Mộc Tình cũng sẽ giống như những người phụ nữ khác, ngoan ngoãn nằm trên giường của hắn, vểnh mông lên chờ sự chiều chuộng của hắn.
Tập đoàn Lăng Tiêu hiện tại đang phát triển, một khi nắm giữ được Hứa Mộc Tình, lúc đó tập đoàn Lăng Tiêu sẽ thành một trợ thủ đắc lực cho gia tộc của bọn chúng.
Lợi dụng vẻ bề ngoài đẹp trai, danh tiếng vô cùng hot, còn có kỹ năng giường chiếu tuyệt vời của anh ta.
Lương Hàn Thần đã quyến rũ được nhiều người phụ nữ thành công.
Đám phụ nữ này, ai cũng yêu anh ta điên cuồng, chấp nhận vì anh ta mà sẵn sàng dâng hiến cơ thể, tiền bạc, thậm chí là tất cả mọi thứ!
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Lương Hàn Thần hai mắt sáng lên.
Đến rồi!
Anh ta chậm rãi đứng dậy, cửa vừa mở ra.
Ánh mắt đầu tiên, anh ta nhìn thấy Cố Ngôn Hi trang điểm xinh đẹp.
Đồng thời, còn có Hứa Mộc Tình đi ngay sau Cố Ngôn Hi.
Vốn dĩ, Lương Hàn Thần muốn tập trung vào Cố Ngôn Hi, anh ta không muốn nhiệt tình thái quá với Hứa Mộc Tình.
Nhưng mà, khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Mộc Tình, ánh mắt của anh ta không thể rời đi chỗ khác được.
Người phụ nữ này là cực phẩm nha!
Bất kể ngoại hình, dáng người hay là khí chất, quần áo ăn mặc rất bình thường, nhưng có một gu ăn mặc vô cùng đặc biệt so với Cố Ngôn Hi.
Hai bên sau khi giới thiệu về nhau liền ngồi xuống.
Cố Ngôn Hi và Lương Hàn Thần vừa gặp mà như đã quen lâu rồi, khi hai người nói chuyện, tiếng cười vang lên không ngớt.
Lương Hàn Thần trông rất lịch thiệp và ga lăng, khác hoàn toàn so với những tên cậu ấm chỉ biết chơi gái và lái xe thể thao.
Trên người anh ta có rất nhiều điểm tốt mà những người đàn ông khác không có, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến anh ta được mệnh danh là kẻ “sát gái”.
Nụ cười của anh ta khiến rất nhiều cô gái phải điên cuồng.
Nhưng không biết vì sao, Hứa Mộc Tình lại không thích Lương Hàn Thần, đặc biệt là ánh mắt của anh ta khi nhìn cô.
Hứa Mộc Tình cảm thấy ánh mắt này vừa quen vừa khó chịu.
Đôi bên rất nhanh đã bàn đến chuyện quay phim ở Đông Hải.
Lương Hàn Thần lịch thiệp nói với Hứa Mộc Tình: “Cô Hứa, nhà sản xuất bộ phim của chúng tôi là một công ty lớn của nước ngoài, cũng đã mời đến một đạo diễn Hollywood”.
“Từ đầu bọn họ không muốn đến Đông Hải”.
“Chắc cô cũng biết, quay một bộ phim cần rất nhiều nhân viên để lên lịch quay, như thế sẽ gây ra sự lãng phí thời gian và tiền bạc”.
Đây là mánh khóe nói chuyện mà Lương Hàn Thần hay dùng.
Trước tiên đề cao bản thân mình, làm mọi chuyện trở nên vô cùng khó khăn.
Bằng cách này, đợi khi mọi việc được hoàn thành, Hứa Mộc Tình sẽ ngưỡng mộ anh ta theo bản năng, sau đó, lại sử dụng một chút thủ đoạn, liền có thể khiến Hứa Mộc Tình say đắm anh ta.