Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 274



Cùng với người đứng đầu nhà Họ Lục, Lục Chính Bình!

Máu, máu chảy lênh láng!

Bọn chúng vừa đến đã cắt cổ những tên vệ sĩ đứng canh gác ở ngoài cổng.

Màu máu đỏ sẫm phản chiếu dưới ánh sáng mờ ảo làm chói mắt vô cùng.

Lúc này tất cả mọi người nhà họ Tôn đều được huy động!

Những trụ cột trẻ tuổi mới nổi xếp ngay ngắn đứng thành hàng trong sân.

Mặc dù khí thế của gia tộc Tôn Thị rất mạnh, như so về số lượng người thì ít hơn rất nhiều.

Quan trọng hơn là cả Châu Vũ và Lục Chính Bình đều là những cao thủ giỏi nhất ở Phú Châu.

Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu đã từng đánh nhau với bọn chúng, hai bên ngang sức ngang tài.

Tuy nhiên, dưới trướng hai gia tộc bọn họ, còn có hai cao thủ sức lực cũng tương đương!

Hơn nữa bọn chúng có nhiều người hơn!

Hung ác hơn!

Sát khí đằng đằng.

Như sóng biển cuộn trào từng lớp.

Tôn Văn Đài sải bước ra ngoài.

Mặc dù tay nắm chặt nắm đấm, nhưng cơ thể ông ta vẫn khẽ run lên.

Nhưng ông ta là người đứng đầu gia tộc Tôn Thị.

Cho dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn luôn phải tiến lên phía trước.

“Châu Vũ, Lục Chính Bình, hai người muốn làm gì? Tự đến nộp mạng à?”

“Chúng mày quên mất lúc trước, chúng mày cũng hung hăng tới đây, nhưng cuối cùng thì sao?”

“Nếu như không phải bố tao rộng lòng từ bi, giữ lại gốc gác cho gia tộc bọn mày thì bây giờ nhà họ Châu và già họ Lục chúng mày đã bị xóa sổ lâu rồi!”

Tôn Văn Đài khí thế hùng dũng, hét lớn.

“Nếu như bây giờ chúng mày còn có chút đầu óc thì mau chóng cút đi cho tao!”

“Nếu không thì, đến lúc đó đừng trách nhà họ Tôn bọn tao diệt cỏ tận gốc!”

Lục Chính Bình vẫn chưa rõ lắm về tình hình hiện tại.

Thật ra hắn có chút lo lắng không biết tin tức của Châu Vũ có chính xác hay không.

Tham Khảo Thêm:  Chương 422: Cường đạo làm quan (2)

Lục Chính Bình đi tới bên cạnh Châu Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Anh chắc chắn lão già đó đã bị thương nặng, tối nay không thể đến đây được đúng không?”

Châu Vũ cười lạnh một tiếng: “Nếu như lão già đó có thể ra tay, anh nghĩ rằng thằng chó Tôn Văn Đài bây giờ liệu có đứng đây nói mấy lời thừa thãi này với chúng ta không?”

Lục Chính Bình gật đầu: “Cũng đúng, nếu như là trước kia, ông ta sẽ không nói mấy lời nhảm nhí này với chúng ta mà trực tiếp ra tay động thủ luôn”.

“Đúng vậy! Ông ta không nói mấy lời này thì vẫn còn ổn, còn bây giờ nói như vậy, vậy càng khẳng định chuyện lão già đó bị thương nặng là thật”.

Cả gia đình Tôn Văn Đài, ngạc nhiên sợ hãi.

Bọn họ không ngờ rằng tin tức này đã bị lộ ra ngoài!

Tôn Thượng Hương lập tức nghĩ đến Lý Phong.

Nhưng cô ta nhanh chóng đập tan suy nghĩ đó.

Cô ta biết rõ tính cách của Lý Phong, anh sẽ không tung tin tức này ra ngoài.

Nhưng có rất ít người biết chuyện này, ngoài Lý Phong ra thì còn ai nữa đây?

Lúc này, Châu Vũ tiến lên trước hai bước, chỉ vào Tôn Văn Đài, nói: “Thời của nhà họ Tôn chúng mày đã qua rồi”.

“Nếu như vẫn còn muốn sống, bây giờ quỳ xuống dập đầu cho tao”.

“Nếu hôm nay tâm tình tao tốt, không chừng sẽ tha cho cái mạng chó của mày, nuôi bên cạnh, mỗi ngày cho ăn một bữa cơm”.

“Nói ít mấy lời thừa thãi thôi! Tới đi!”

Tôn Trung Mưu phẫn nộ hét lớn!

Cầm chắc con dao gang trong tay liền xông đến.

Cuộc chiến bắt đầu!

Tiếng chém giết!

Tiếng kêu gào!

Không ngừng vang lên!

Than khóc!

Gầm rú!

Vang lên tận trời xanh!

Hòa vào từng đám mây!

Máu nhuộm đỏ cả phiến đá xanh.

Bắn tung tóe dưới ánh đèn mờ ảo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 18: Khởi đầu thành công

Nhỏ từng giọt xuống phiến lá.

Cảnh tàn sát khốc liệt.

Đám người hỗn loạn.

Xông lên!

Giết chết!

Hai nhà họ Châu và họ Lục đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới tới.

Bọn chúng dồn toàn bộ lực lượng.

Tên nào cũng giết người đến đỏ cả mắt!

Bọn chúng đã kìm nén hơn hai mươi năm, chỉ là vì ngày hôm nay!

Giết!

Giết giết giết!

Người nhà họ Tôn lùi dần từng bước, mỗi một lần lùi một bước lại có thêm người ngã xuống vũng máu!

Số người bên cạnh không ngừng giảm xuống.

Tôn Trung Mưu bị thương rồi!

Tôn Thượng Hương đầu tóc rối bù!

Chiếc váy dạ hội màu đỏ sẫm đắt tiền tối qua cũng xuất hiện vô số vết rách.

Làn da trắng nõn mềm mại được ánh đèn mờ ảo chiếu rọi vào.

Lộng lẫy.

Xinh đẹp.

Nhưng ánh mắt cô ta sắc bén, toàn thân sát khí đằng đằng!

Lúc này cô ta giống như một bông hoa hồng có độc.

Kẻ nào động vào, kẻ đó sẽ chết!

Cho dù Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu có thực lực mạnh.

Nhưng bọn họ người ít không đánh lại đông.

Cao thủ bên phía đối phương quá nhiều!

“Ha ha ha ha! Không ngờ được đúng không! Chúng mày chưa bao giờ nghĩ là sẽ có ngày hôm nay đúng không!”

Châu Vũ cười ầm lên.

Hắn chỉ tay về phía Tôn Văn Đài cũng đang bị thương: “Lão già mà ngày thường chúng mày cung phụng như thần đâu rồi?”

“Mau gọi lão ra đây! Không có lão thì tất cả chúng mày hôm nay đều sẽ chết”.

Nói xong, những cao thủ bên cạnh Châu Vũ và Lục Chính Bình lập tức xông lên đòi giết.

Vào lúc này, đột nhiên có một cơn gió lạnh rít qua!

“Bụp!”

Một tên cao thủ đang xông về phía Tôn Thượng Hương bị đánh vào ngực, cả người lập tức bay ra ngoài!

Châu Vũ và những người khác đột nhiên quay đầu lại và kinh ngạc phát hiện ra Tôn Bá Đương đã đến!

Tham Khảo Thêm:  Chương 89

Hoảng loạn!

Khi nhìn thấy Tôn Bá Đương, tất cả mọi người đều hoảng sợ, kể cả chính Châu Vũ.

“Không thể nào! Lão già chó chết, không phải ông bị người khác đánh trọng thương rồi sao? Vì sao lại có thể ở đây?”

“Lẽ nào con ả đáng chết Kỳ Ti Mẫn lừa tao!”

“Mày nói bừa, vợ tao làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được!?”

Tôn Bác Nghĩa đứng ở cửa, được hai tên vệ sĩ bảo vệ.

Lúc này sắc mặt anh ta tái nhợt, chỉ tay vào Châu Vũ, cả người run lên.

Tên cao thủ bị đánh bật ra vừa này đã chạy lại.

Hắn lau vết máu trên miệng, nói với Châu Vũ: “Ông chủ, lão già này nhất định đã bị thương rồi”.

“Nếu như là bình thường, cú đấm vừa rồi của lão nhất định sẽ khiến tôi chết ngay lập tức”.

“Tuy nhiên, bây giờ tôi chỉ thấy trong ngực hơi nhói một chút, không có vấn đề gì quá lớn cả!”

“Ha ha ha, ông trời không phụ lòng người, ông trời không phụ lòng người, không hổ danh là người đàn bà tao đã từng ngủ cùng, sau khi được thử kỹ năng của tao, quả nhiên cô ta vẫn chỉ một lòng hướng về tao!”

Lúc này, Châu Vũ không kiêng nể bất kỳ ai.

Hắn chỉ vào Tôn Văn Đài.

Kiêu ngạo!

Chế nhạo!

Còn có sự khinh thường sâu sắc: “Tôn Văn Đài, tên chó chết cặn bã nhà mày”.

“Ngày thường ngoài mặt ra vẻ có đạo đức, sau lưng lại lén làm những chuyện ô uế bẩn thỉu!”

“Mày bây giờ nhất định không tin rằng con ả Kỳ Ti Mẫn kia thông đồng với tao”.

“Hơn nữa cô ta còn sinh cho tao hai đứa con, trong đó có một đứa đang ở bên cạnh mày đấy”.

“Không, không đúng, tối nay cô ta không có ở đây!”

Tôn Văn Đài và Tôn Trung Mưu lập tức nhìn bốn xung quanh.

Vừa nãy không chú ý, bây giờ nghe Châu Vũ nói như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.