Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 290



Liễu Kình Tùng vừa ngồi xuống, Liễu Côn đã tự tay pha trà cho ông ta.

Nhà họ Liễu có được hào quang như ngày hôm nay không thể không kể đến công lao to lớn của Liễu Kình Tùng.

Liễu Côn nói với Liễu Kình Tùng: “Em trai à, anh nhớ Liễu Bạch hình như là cùng nhánh với nhà em đúng không”.

Liễu Kình Tùng gật đầu, tin tức mà ông ta muốn nói với Liễu Côn có liên quan đến Liễu Bạch.

Trong khi nói chuyện, Liễu Côn đưa một tách trà mới pha cho Liễu Kình Tùng.

“Cám ơn anh!”

Liễu Kình Tùng hai tay cầm tách trà đang định uống.

Liễu Côn nói: “Anh đã trục xuất gia đình của Liễu Bạch ra khỏi gia tộc của chúng ta, tên của bọn chúng cũng đã bị gạch khỏi gia phả”.

“Toang!”

Tách trà trong tay ông ta rơi xuống đất, ngay lập tức vỡ thành từng mảnh.

“Anh, anh vừa nói gì? Anh trục xuất nhà Liễu Bạch ra khỏi gia tộc rồi?!”

“Ôi! Em trai tốt của anh, em kích động như vậy làm gì?”

“Em nghe anh nói, tuy rằng tên Liễu Bạch này ngày thường có chút đầu óc kinh doanh, đã góp một phần không nhỏ cho gia tộc của chúng ta”.

“Nhưng em có biết hắn đã đắc tội với ai không?”

“Hắn đắc tội với nhà họ Lỗ đấy! Hắn đã dùng kéo thiến tên Lỗ Vĩnh Hạc!”

“Bây giờ nhà họ Lỗ đã phái rất nhiều cao thủ đi giết gia đình Liễu Bạch”.

“Anh đoán là ở đó có lẽ sắp xong trận rồi”.

“Sáng sớm ngày mai, các phương tiện truyền thông sẽ đưa tin có xác chết trôi sông hoặc là xác chết trong thùng rác!”

Xong rồi!

Xong rồi! Xong rồi!

Liễu Kình Tùng vốn dĩ đang rất vui mừng định báo cho Liễu Côn một tin vui, bây giờ ông ta cả người đổ gục trên sofa, vẻ mặt u ám.

Liễu Côn nhìn Liễu Kình Tùng như người mất hồn, liền hỏi: “Sao thế?”

“Anh, anh có biết mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì không?”

Ngu xuấn?

Liễu Côn hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này anh cảm thấy mình xử lý rất tốt”.

“Gia tộc chúng ta từ trước đến nay đều làm như vậy”.

“Liễu Bạch đã đắc tội với nhà họ Lỗ, anh đuổi hắn ra khỏi cửa gia tộc”.

“Anh cũng đã thông báo với mọi người rằng Liễu Bạch không còn liên quan gì đến nhà họ Liễu chúng ta”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 50: Chương 50

“Sống chết của bọn họ không liên quan gì đến chúng ta, cũng giống như việc loại trừ mọi rủi ro mà thôi, em lại còn nói anh làm như vậy là không đúng”.

“Anh trai tốt của em à, anh biết không? Anh đã phạm một trong những sai lầm nghiêm trọng chết người”.

Liễu Kình Tùng lo lắng nhìn Liễu Côn: “Anh có biết lần này vì sao em đi công tác ở phương Bắc không?”

Liễu Côn nói: “Không phải em nói đi điều tra một chuyện vô cùng quan trọng sao?”

“Bộp!”

Liễu Kình Tùng đập bàn.

“Đúng vậy, chuyện em điều tra chính là có liên quan đến Liễu Bạch”.

“Mà kết quả điều tra được, đã cho em biết rằng”.

“Nếu như gia tộc chúng ta muốn vượt qua nhà họ Lỗ, trở thành gia tộc số một ở Thành Hải, thì nhất định phải có sự giúp đỡ của Liễu Bạch”.

Liễu Côn ngây ra một lúc, sau đó nói: “Không thể nào, Liễu Bạch là cái thá gì chứ?”

“Trước khi gặp được người đó, Liễu Bạch đúng chỉ là một kẻ thấp bé hèn mọn”.

“Cho dù cả nhà hắn chết cũng không ảnh hưởng gì đến đất Thành Hải này”.

“Nhưng bây giờ thì khác rồi”.

Âm lượng của Liễu Kình Tùng tăng lên cao.

“Trong bữa tiệc tối hôm đó, mặc dù Liễu Bạch đã đắc tội với Lỗ Vĩnh Hạc”.

“Nhưng hắn ta đã giúp một nhân vật lớn, và cũng đã nhận được sự ưu ái của nhân vật lớn đó!”

Liễu Côn vội vàng nói: “Nhân vật lớn từ đâu tới? Sao anh lại không biết?”

Liễu Kình Tùng thở dài một tiếng: “Vị nhân vật lớn này hành động rất kín đáo, buổi tối hôm đó anh ta xuất hiện tại bữa tiệc là nhờ vào thiếp mời của em”.

Lúc này, Liễu Kình Tùng khổ sở che tay lên trán.

Vốn dĩ là một con bài tốt.

Bây giờ lại bị người chỉ vì cái lợi trước mắt như anh đây làm hỏng rồi.

“Buổi tối hôm đó, vợ của vị nhân vật tầm cỡ này tham dự bữa tiệc của gia tộc chúng ta”.

“Trong bữa tiệc, Lỗ Vĩnh Hạc muốn quấy rối vợ của nhân vật tầm cỡ này”.

“Chính là Liễu Bạch của gia tộc chúng ta đứng ra ngăn cản, sau đó mới bị Lỗ Vĩnh Hạc đánh cho”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 48

“Nhưng Liễu Bạch cũng vì vậy mà kết giao được với nhân vật tầm cỡ này”.

“Và theo em biết, Liễu Bạch và vợ của nhân vật tầm cỡ này là bạn học”.

Nghe đến đây, đôi tay đang pha trà của Liễu Côn đã bắt đầu run lên, sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt.

“Anh, anh thật sự không biết nhân vật tầm cỡ này rốt cuộc lợi hại như thế nào đâu”.

“Lần này em từ ngàn dặm xa xôi đến thủ đô, để tìm lãnh đạo cũ của em”.

“Em chỉ mới hỏi về cấp bậc của nhân vật tầm cỡ này”.

“Kết quả anh biết lãnh đạo cũ của em nói với em cái gì không?”

Lúc này, tâm hồn của Liễu Côn đã treo lơ lửng.

Ông ta cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại.

Ông ta lắc đầu trong vô thức.

Liễu Kình Tùng nói từng chữ một.

“Thẩm quyền của ông ấy không đủ”.

Nghe vậy, sắc mặt Liễu Côn tái xanh, thậm chí là chuyển sang đen.

Lãnh đạo cũ của Liễu Kình Tùng cũng là một nhân vật nổi tiếng ở thủ đô.

Ngay cả ông ấy cũng không có thẩm quyền đều tra cấp bậc của nhân vật tầm cỡ này.

Không thể tưởng tượng được nhân vật tầm cỡ này rốt cuộc đáng sợ đến thế nào.

Liễu Côn rất hối hận.

Hối hận vì mình làm việc quá liều lĩnh.

Không làm rõ nguyên nhân của sự việc, đã đá Liễu Bạch ra khỏi cửa.

“Anh, Liễu Bạch đã bám víu được vào nhân vật tầm cỡ kia, gia tộc chúng ta rất có hy vọng phất lên!”

“Trước mặt anh ta, nhà họ Lỗ là cái thá gì?”

“Những gia tộc khác ở Thành Hải là cái thá gì?”

Từng câu từng chữ của Liễu Kình Tùng như những nắm đấm lần lượt đập vào ngực Liễu Côn.

“Bây giờ càng quan trọng hơn là, nhờ có sự giúp đỡ của vị nhân vật tầm cỡ này, gia đình Liễu Bạch nhất định sẽ vươn lên”.

“Sau này, Liễu Bạch liệu có tìm gia tộc chúng ta tính sổ không đây?”

Liễu Côn vội vàng bước đến bên cạnh Liễu Kình Tùng.

Nắm chặt lấy cánh tay ông ta, sắc mặt lo lắng hỏi: “Bây giờ liệu có cách nào có thể cứu chữa được không?”

Liễu Kình Tùng thở dài, vẻ mặt khó đoán.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Liễu Kình Tùng đã hiểu quá rõ tính cách của Liễu Côn.

Những người sinh ra đã được ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã được cưng chiều như Liễu Côn.

Vĩnh viễn không thể nảo hiểu được sự tồn tại của những người ở tầng lớp thấp kém khổ sở như thế nào.

Bởi vì bản thân Liễu Kình Tùng đã từng là một người lính và đã chịu khổ trong vài năm, vì vậy có thể cảm nhận được những điều này.

Liễu Kình Tùng nhìn thẳng vào Liễu Côn và nói: “Anh, bây giờ cách cứu vãn duy nhất đó là anh phải hạ mình”.

“Hai người chúng ta sẽ đích thân đến nhà Liễu Bạch và giải thích rõ ràng chuyện này với hắn ta”.

“Mặc dù em không hiểu biết nhiều về Liễu Bạch, nhưng danh tiếng của mọi người đối với hắn ta khá tốt”.

“Chúng ta dùng tình cảm để hóa giải trái tim người khác, dùng lý luận khiến người ta hiểu, chắc có thể đưa hắn ta quay về với gia tộc”.

“Bằng cách này, cơn giận dữ của nhân vật tầm cỡ đó có thể tan biến”.

“Được, được, được, anh nghe em, bây giờ chúng ta đi đến nhà Liễu Bạch”, Liễu Côn vừa nói vừa đi ra ngoài.

Liễu Côn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Lỗ Diệu Huy đã đưa rất nhiều cao thủ đến nhà Liễu Bạch rồi”.

“Bây giờ qua đó, có phải rất nguy hiểm không?”

Liễu Kình Tùng hai mắt sáng rực lên, ông ta ngẩng đầu nhìn Liễu Côn.

“Anh, sự giàu có và vinh quang của gia tộc chúng ta ở ngay lúc này”.

“Hai người chúng ta bây giờ lập tức xuất phát đến nhà Liễu Bạch”.

“Chỉ hai người chúng ta thôi à?”, Liễu Côn sợ tới mức giọng nói bắt đầu run rẩy: “Làm sao có thể? Bọn chúng nhiều người như vậy cơ mà!”

Liễu Kình Tùng thờ dài một tiếng: “Anh của em à! Chúng ta qua đó, chỉ là giả bộ để nhân vật tầm cỡ đó nhìn thấy thôi”.

“Anh đừng nói là mấy chục người nhà họ Lỗ”.

“Cho dù là hàng nghìn người trong toàn bộ thế giới ngầm của Thành Hải qua đó cũng đều sẽ chết hết”.

“Nhân vật tầm cỡ vĩ đại kia bước ra từ trong biển máu, trên đời này không ai có thể ngăn cản anh ta!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.