Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, khuôn mặt của Triệu Đắc Hiền lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
“Chào bà, sếp Chu! Gọi cho tôi vào lúc này, bà có chuyện gì muốn dặn dò ạ?”
Triệu Đắc Hiền đã tham gia vào hai bữa tiệc riêng do Chu Mỹ Trân tổ chức.
Kiểu tiệc này khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Bà già này bên ngoài thì thanh tao, hào sảng, ăn nói đoan trang.
Nhưng trên thực tế, bà ta lại bi3n thái hơn bất cứ ai!
Một phụ nữ bảy mươi tuổi, thích chơi với trai trẻ thì không nói làm gì.
Nhưng, lối chơi của bà ta thực sự không thể chấp nhận được.
Người đàn ông nào thấy được đều sẽ bị ám ảnh!
Nhưng sau vài câu nói, trái tim của Triệu Đức Kiến đã hoàn toàn nhẹ nhõm.
Bởi vì Chu Mỹ Trân gọi điện đến, không phải bảo anh ta tham gia bữa tiệc kiểu dị thường đó.
Mà là để đối phó với một tập đoàn nhỏ.
Chuyện này quá dễ dàng.
Đối với Triệu Đắc Hiền, nó dễ như trở bàn tay vậy.
Anh ta tự tin vỗ ngực, đồng ý giải quyết vấn đề này.
“Sếp Chu, đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết chuyện này ngay”.
“Nội trong vòng một giờ, tất cả các dự án của tập đoàn này ở Thành Hải sẽ bị đình chỉ hết!”
Triệu Đắc Hiền cúp điện thoại, lập tức gọi cho thư ký ở ngoài cửa vào.
“Cậu đã nghe nói về Tập đoàn Lăng Tiêu bao giờ chưa?”
Thư kí Bùi Trí Liêm gật đầu: “Đó là một tập đoàn nhỏ đến từ Đông Hải, không có gì đáng bận tâ m đến”.
Khi nghe tin tập đoàn Lăng Tiêu chả là cái thá gì, Triệu Đắc Hiền liền chế nhạo: “Bây giờ cậu đem người đến tập đoàn Lăng Tiêu, cho dừng mọi dự án của họ cho tôi”.
“Nếu bọn họ dám giở trò sau lưng, thì cho bọn họ đóng cửa, phá sản luôn!”
Khi Bùi Trí Liêm dẫn theo một nhóm nhân viên và tìm thấy văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu ở Thành Hải dựa theo địa chỉ.
Anh ta không khỏi choáng váng.
Bùi Trí Liêm quay lại và hỏi nhân viên đang lái xe: “Có chắc đây là nó không?”
Nhân viên cũng không khỏi sửng sốt: “Đây là địa chỉ hiển thị đấy ạ”.
Bùi Trí Liêm chỉ tay vào những tán cây rậm rạp và những bông hoa đang nở rộ trước mặt, và nói: “Đây rõ ràng là một công viên!”
“Một công viên lớn như vậy ở khu vực này từ khi nào vậy?”
Lúc này, một chiếc ô tô tình cờ đi qua bọn họ, dừng ở bãi đậu xe không xa phía trước.
Vài người xuống xe.
Họ xách cặp và vội vã đi dọc con đường rợp bóng cây vào công viên.
“Vào xem thế nào đi”.
Bùi Trí Liêm đẩy cửa xe và tìm thấy một bảng chỉ dẫn bên cạnh bãi đậu xe.
Một nhân viên đọc dòng chữ trên tấm biển: “Chào mừng đến với chi nhánh Thành Hải của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Hừm!”, Bùi Trí Liêm không khỏi chế nhạo khi nhìn thấy nó: “Cái tập đoàn đến từ nơi bé tí này thực sự có thể làm bất cứ điều gì để bám rễ ở Thành Hải”.
Bùi Trí Liêm dẫn mọi người đến văn phòng của công ty bất động sản tập đoàn Lăng Tiêu.
Tập đoàn Lăng Tiêu hiện đã có bốn chi nhánh.
Bao gồm cả công ty giải trí của Cố Ngôn Hi.
Hiện tại, chỉ có hai công ty đã gia nhập chi nhánh Thành Hải.
Mặc dù không có nhiều người trong phân bộ.
Nhưng, có rất nhiều thứ phải giải quyết.
Mỗi ngày, Hứa Mộc Tình với các nhân viên đều rất bận rộn.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đang thảo luận với hàng chục tinh anh về hai dự án mà công ty bất động sản của họ vừa mua.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra một cách nặng nề.
Bùi Trí Liêm dẫn theo nhân viên, tức giận bước vào.
“Ai là người phụ trách ở đây?”
Thái độ cứng rắn.
Vẻ mặt lạnh lùng.
Đám người Bùi Trí Liêm như đeo một bộ mặt nạ, tất cả đều vô cảm.
Hứa Mộc Tình đứng lên và nói với Bùi Trí Liêm: ” Là tôi”.
“Bốp!”
Bùi Trí Liêm đập mạnh tay xuống bàn.
“Dừng ngay hai dự án bất động sản mà tập đoàn của cô đang kinh doanh cho tôi”.
Hứa Mộc Tình cau mày: “Vị lãnh đạo này, tại sao lại muốn dừng dự án của chúng tôi?”
“Tất cả các thủ tục, chúng tôi đều hoàn thành hết rồi, không hề vi phạm bất kì quy định nào”.
“Không vi phạm, cô nói không nghĩa là không à?”
“Tôi nói cho cô biết, tôi nói các cô vi phạm thì các cô đã vi phạm!”
“Tôi yêu cầu các cô dừng dự án, dừng nó ngay lập tức cho tôi!”
“Nếu không, hậu quả thế nào các người tự mình nhận lấy!”
Đôi mắt sáng như đá quý màu đen của Hứa Mộc Tình lộ ra vẻ kiên định.
Cô nói chuyện với Bùi Trí Liêm bằng một giọng trong trẻo và ngọt ngào.
“Chúng tôi sẽ không dừng dự án trị giá hàng tỷ nhân dân tệ chỉ vì anh đâu!”
“Hừ”, Bùi Trí Liêm cười lạnh, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Láo toét, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà!
Nói xong anh ta lấy một tờ giấy mỏng của nhân viên gần đó đặt lên bàn.
“Đã xem chưa? Giấy tờ đây, lập tức dừng dự án cho tôi, nếu không…”
Lúc Bùi Trí Liêm đứng trước đám người Hứa Mộc Tình diễu võ giương oai, thì Lý Phong và Vương Tiểu Thất đứng ở cửa.
Lý Phong nháy mắt với Vương Tiểu Thất.
Anh nhét một vật to bằng lòng bàn tay vào tay Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất mỉm cười và gật đầu, ngay lập tức đi về phía Bùi Trí Liêm.
Khi đi ngang qua phía Bùi Trí Liêm, tay phải của cậu ta đã nhanh chóng nhét thứ gì đó vào túi Bùi Trí Liêm với tốc độ cực nhanh.
Từ đầu đến cuối, Bùi Trí Liêm đều không để ý đến hành động nhỏ này của Vương Tiểu Thất.
Sự xuất hiện của Lý Phong mang đến cho Hứa Mộc Tình một cảm giác gần gũi.
Cô ngẩng chiếc cổ dài trắng nõn thanh tú lên, nghiêm mặt nói: “Đống giấy tờ này, thoạt nhìn cũng biết không có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào”.
“Chúng tôi sẽ không dừng dự án vì một số cáo buộc vô lý”.
Bùi Trí Liêm trừng mắt, anh ta dùng một chân đá vào chiếc ghế bên cạnh.
Anh ta bày ra một tư thế vô cùng hung ác, nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình và nói: “Tôi nói cho cô biết, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à”.
“Hôm nay tôi ở đây, chỉ cảnh cáo nhẹ cho cô biết”.
“Nếu cô dừng dự án ngay bây giờ, thì vẫn có thể cứu vãn được”.
“Chờ tôi quay về đem công văn đến, thì các người coi như xong!”
Lúc này, Lý Phong cũng nhẹ nhàng bước vào: “Đúng là người làm công tác văn hóa, nói hay quá, chẳng khác gì người kể chuyện”.
“Vì nhà lãnh đạo này nói rất hay, nên chúng ta hãy phát lên TV, để mọi người cùng nghe nào”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong búng tay một cái.
Đột nhiên, một số lượng lớn các phóng viên và máy ảnh tràn vào.
“Tách tách!”
“Tách tách!”
“Tách tách!”
Đèn flash của máy ảnh nhấp nháy liên tục.
Bùi Trí Liêm sợ đến mức vội lấy tay che mặt.
Anh ta hét lên: “Tắt máy đi cho tôi!”
“Các người có biết tôi là ai không?”
“Không có sự cho phép của tôi mà các người dám chụp tôi à!”
Một phóng viên lập tức đặt micro trước mặt Bùi Trí Liêm: “Vị lãnh đạo này, chúng tôi là phóng viên của đài truyền hình Đông Phương”.
“Xin anh cho biết, tại sao anh lại dừng dự án của tập đoàn Lăng Tiêu? Có cơ sở nào không?”