Bởi vì lúc trước Vũ Khuynh Mặc đã lập ra mười mấy kế hoạch đối phó Hứa Mộc Tình.
Nữ hoàng tài chính của phố Wall chưa từng nghiêm túc đối phó ai như vậy.
Cho dù là đối phó với nhà giàu nhất thế giới cô ta cũng không cần dùng nhiều cách rắc rối thế.
Nếu thực hiện kế hoạch đó Hứa Mộc Tình sẽ ngã không gượng dậy được.
Dù người bên cạnh Lý Phong có giúp đỡ thì tập đoàn Lăng Tiêu cũng sẽ phá sản mà thôi.
Trong thời gian một buổi sáng ngắn ngủn, nữ hoàng tài chính phố Wall hủy bỏ toàn bộ kế hoạch đã dày công chuẩn bị trong hai tháng.
Sau đó, cô ta nghe thấy Vũ Khuynh Mặc nói ra những lời chưa bao giờ nói.
“Hứa Mộc Tình là một đối thủ cực kì thú vị”.
Đối thủ!
Vũ Khuynh Mặc chưa từng gặp đối thủ.
Cho dù là ông trùm dầu mỏ hay ông trùm tài chính nước ngoài.
Thậm chí là gia đình tài phiệt có lịch sử mấy trăm năm.
Vũ Khuynh Mặc khi đối mặt bọn họ cũng như cá gặp nước.
Đối đáp cực kì trôi chảy nhẹ nhàng.
Thế mà bây giờ cô coi giám đốc một tập đoàn bé cỏn con là đối thủ.
Nếu để cho nhà giàu nhất thế giới và các ông trùm biết được.
Chắc bọn họ sẽ phi ngay đến Đông Hải để xem mặt mũi Hứa Mộc Tình như thế nào mất.
Vũ Khuynh Mặc nghiêm mặt nói: “Nhớ kĩ, từ giờ trở đi chúng ta và tập đoàn Lăng Tiêu sẽ ở hai thế đối lập nhau”.
“Tôi sẽ quang minh chính đại đánh bại cô ấy để cướp người của tôi về”.
Tất cả mọi người nghiêm túc đồng thanh đáp.
“Vâng!”
…
“Gì cơ?”
“Đội Ảnh Sát bị diệt sạch rồi?”
“Sao thế được? Sao chuyện này có thể xảy ra?”
Biệt thự nhà họ Hậu ngay lúc này.
Hậu Thụy Niên đang ngồi giật mình không hiểu.
Trong mắt ông ta tràn đầy kinh ngạc.
Đội Ảnh Sát là do gia tộc bọn họ tỉ mỉ bồi dưỡng.
Có thể đánh ngang tay với tổ chức sát thủ tầm cỡ thế giới.
Thế nhưng bọn họ đã lặng lẽ biến mất ở Đông Hải.
Vùng đất cấm Đông Hải!
Giờ phút này cuối cùng Hậu Thụy Niên cũng hiểu được sức nặng của mấy chữ này.
Nhưng ông ta không cam lòng.
Ông ta tuyệt đối không cho phép ai hoặc chuyện gì làm cản trở gia tộc phát triển.
Lý Phong phải chết.
Hậu Thụy Niên lo lắng sốt ruột đi đi lại lại.
Gia tộc bọn họ đúng là còn có cao thủ mạnh hơn.
Nhưng dù ông ta là người đứng đầu nhà họ Hậu cũng không thể tùy tiện điều động những người này được.
Nhà họ Hậu là một trong bốn gia tộc quyền thế bậc nhất ở thủ đô, đã có lịch sử hàng trăm năm.
Những gia tộc nhỏ mới nổi lên không thể so sánh với nhà bọn họ.
Mỗi một bước đi của gia tộc đều được tính toán kĩ càng.
Mà người đứng đầu cũng không thể nắm giữ toàn bộ lực lượng của gia tộc.
Lực lượng mà ông ta có thể điều động trong gia tộc chỉ có hạn.
Nếu muốn điều động những cao thủ khác, nhất định phải mở cuộc họp gia tộc, mời trưởng lão đã xuất gia tới.
Mà hiện giờ các trưởng lão sẽ không quan tâ m đến ông ta.
Trừ khi gia tộc gặp đại nạn nếu không bọn họ sẽ không xuất hiện.
Lúc này, quản gia đột nhiên vui vẻ bước từ ngoài vào.
“Ông chủ ơi, cậu ba về rồi”.
Hậu Thụy Niên lập tức cười tươi.
Con trai về nhà, người làm bố như ông ta lại lập tức đứng lên đi đón.
Lúc này, một người đàn ông đẹp trai mặc bộ vest trắng từ trên xe bước xuống.
Hắn cực kì đẹp trai.
Dáng người cao lớn, tuy không quá cường tráng nhưng vẫn rất cân đối.
Cao tầm một mét tám, chân dài miên man.
Người đàn ông đẹp trai anh tuấn thế này đi ở trên đường chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của rất nhiều phụ nữ.
Hắn gần như là hoàn hảo.
Đây là cậu ba nhà họ Hậu – Hậu Thư Hạo.
Hậu Thư Hạo là tương lai của cả gia tộc.
Hắn không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai.
Mà trên thương trường cũng cực kì tài năng.
Giờ hắn không cần dựa vào thế lực của gia tộc nữa.
Hắn đã tự thành lập công ty của mình ở nước Mễ.
Cũng đã có tên trong top mười “những chàng trai giàu có nhất” ở nước Mễ.
Ngoài ra còn có nguyên nhân quan trọng hơn.
Hậu Thư Hạo từ nhỏ đã đi theo một gã cao thủ học tập.
Khi còn rất trẻ đã là đại tông sư rồi.
Thiên tài là gì?
Chính là hắn!
Hai từ thiên tài chính là nói hắn.
Cậu ấm hay thanh niên tài giỏi trước mặt hắn cũng chỉ là con kiến mà thôi.
Hậu Thụy Niên cảm thấy trên đời này chỉ có cô gái như Vũ Khuynh Mặc mới xứng đôi vừa lứa với con trai ông ta.
Hai người bọn họ là một đôi trời định.
Hậu Thụy Niên vui vẻ dẫn con trai vào nhà.
Hai bố con vừa mới ngồi xuống.
Hậu Thụy Niên mở miệng đã nhắc ngay đến Vũ Khuynh Mặc: “Hạo à, Vũ Khuynh Mặc mới đến Đông Hải, con có biết chuyện này không?”
Hậu Thư Hạo bưng chén trà lên, cực kì tao nhã nhấp một ngụm.
Sau đó hắn đặt chén trà xuống.
Nghe thấy Hậu Thụy Niên hỏi thế hắn cũng không thấy bất ngờ.
Từ đầu đến cuối hắn luôn tỏ vẻ đã tính trước được mọi chuyện, tự tin cười nhạt.
“Bố à, chuyện này lúc còn ở nước Mễ con đã biết rồi”.
“Lần này đi Đông Hải là để xem cái thằng ở rể tên Lý Phong đấy có phải đứa vô dụng bị đuổi khỏi nhà họ Lý năm đó không”.
Hậu Thụy Niên vội hỏi: “Lý Phong là thằng nhóc vô dụng nhà họ Lý à?”
Hậu Thư Hạo đậy nắp chén trà lại, nhìn Hậu Thụy Niên cười nói.
“Không cần biết có đúng không, trong mắt con, bóp ch3t hắn cũng dễ dàng như bóp ch3t con kiến mà thôi”.
“Con muốn hắn sống thì hắn sống, muốn hắn chết hắn phải chết”.
Giờ phút này trong đôi mắt đầy tự tin của Hậu Thư Hạo dày đặc sát khí.
“Cái tên Lý Phong này từ lúc vào tập đoàn Lăng Tiêu vẫn luôn vô công rồi nghề”.
“Hắn chỉ là một đứa rác rưởi bám váy vợ mà thôi”.
“Bố à, bố nghĩ người có gia thế như Vũ Khuynh Mặc sẽ quan tâ m đến người như vậy sao”.
Nghe thấy thế Hậu Thụy Niên gật đầu đồng ý.
Ông ta cười thoải mái nói: “Nghe con nói thế thì bố yên tâm rồi”.
“Bố nghĩ nhiều quá sẽ bị loạn đấy”.
“Cho dù Lý Phong là đứa phế vật năm đó bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý”.
“Thì cũng không có gì uy hiếp đến con hết”.
“Con kiến như hắn con còn chẳng có tâm trạng đi bóp ch3t ý”.
“Mà bố không biết à, Vũ Khuynh Mặc về thủ đô rồi”.
“Cô ấy chỉ ở Đông Hải có nửa ngày thôi”.
“Lý Phong có phải người nhà họ Lý hay không cũng không còn quan trọng nữa”.
“Lúc đó còn quá nhỏ, hắn cũng chẳng nhớ gì cả”.
“Ngày xưa hắn vẫn còn là cậu chủ nhà họ Lý”.
“Vũ Khuynh Mặc đương nhiên sẽ để ý đến hắn”.
“Vì thế ngày nào cũng bám theo luôn miệng đòi lấy hắn”.
“Còn giờ người mà cô ấy để ý chỉ có thể là con thôi”.
“Chỉ có con mới xứng với cô ấy”.
Hậu Thư Hạo cực kì tự tin.
Oai phong ngút trời.
Hậu Thụy Niên trầm ngâm nói: “Nhưng còn có một chuyện kỳ lạ nữa”.
“Đội Ảnh Sát bố phái đi Đông Hải giết Lý Phong”.
“Không biết gặp phải ai mà bị giết sạch, không còn người nào sống sót”.
Hậu Thư Hạo vẫn tự tin cười.
Giống như trên đời này chẳng có chuyện gì hắn không biết.
Cũng không có chuyện gì làm khó được hắn.