Mà lại đánh trúng người ông ta.
Ông ta trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Vương Tiểu Thất nói: “Mày muốn chết à!”
Ông ta vẫn cho rằng vừa nãy do mình sơ ý.
Lần này ông ta ra tay càng nhanh, càng mạnh hơn.
“Bốp!”
Lại là một tiếng vang giòn giã.
Vẫn là ông ta bị đánh.
Lần này là bên má phải.
“Sao tốc độ của mày có thể nhanh hơn tao chứ? Tao là tông sư cơ mà”.
Vương Tiểu Thất cười khẩy.
“Tông sư là cái thá gì? Tôi đây ngay cả đại tông sư còn giết được nữa là”.
“Ba hoa chích chòe, mau chết đi”.
Khí tức ông ta bỗng trở nên mạnh mẽ, lao đến đánh Vương Tiểu Thất bằng những món đòn mạnh mẽ sắc bén.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Trong chốc lát, căn phòng được trang trí cực kì xa hoa đẹp đẽ đã bị phá nát.
Vương Tiểu Thất không phải tông sư.
Advertisement
Nhưng kết hợp những chiêu thức Lý Phong đã dạy cùng với thực lực của cậu ta hiện giờ, dư sức đánh với người này.
Vương Tiểu Thất nhớ kĩ từng câu mà Lý Phong nói.
Lý Phong từng dạy khi gặp một người mạnh hơn mình.
Đầu tiên phải khiêu khích để đối phương tức giận.
Tuy là khi tức giận thì tốc độ ra đòn của đối phương rất nhanh nhưng cũng sẽ có rất nhiều sơ hở.
Chỉ cần đánh một lúc sẽ phát hiện ra điểm yếu.
Sau đó dụ rắn vào hang.
Cuối cùng đánh thẳng vào điểm yếu.
Nắm đấm của người đàn ông cực kì mạnh.
Nhưng dù đánh thế nào cũng không chạm được đến người Vương Tiểu Thất.
Đấm nào cũng đấm vào không khí làm ông ta cực kì bực bội.
Ông ta là tông sư đấy.
Advertisement
Dù là ở đâu cũng có thể muốn gì được nấy.
Nhưng giờ lại bị thằng oắt con như chuột này chơi đùa.
Ông ta bộc phát hết sức mạnh toàn thân.
“Chết đi!”
Sức mạnh!
Như sóng lớn cuộn trời!
Tiếng ra đòn!
Như tiếng sấm!
Sức gió!
Như lốc xoáy tàn phá!
Ông ta dốc hết sức vào một đòn này.
Từ trước đến nay ông ta chưa từng dốc sức như vậy.
Đòn này mạnh như vũ bão.
Dễ dàng!
Phá hủy mọi thứ!
Đòn này là tâm huyết cả đời của ông ta, cũng là con át chủ bài của ông ta.
Đòn này tên là…
“Vút!”
Bỗng nhiên!
Vương Tiểu Thất biến mất!
Cậu ta giống như một bóng ma, trong nháy mắt đã đứng cạnh người đàn ông.
Con dao trong tay cậu ta kề sát cổ họng ông ta.
Lướt nhẹ một cái.
Cắt qua cổ!
Máu phụt ra!
Ông ta ngã lăn ra đất, toàn thân lạnh lẽo.
Miệng ông ta run rẩy, kinh ngạc nhìn Vương Tiểu Thất.
Khó khăn nói mấy chữ: “Rốt cuộc mày là ai?”
“Tôi là Vương Tiểu Thất, chỉ là một tên đệ của đại ca mà thôi”.
Vương Tiểu Thất nhìn ông ta giữ chặt vết thương trên cổ, vẻ mặt sợ hãi thì lạnh lùng nói.
“Đi thong thả, không tiễn”.
“Ặc!”
Ông ta còn chưa kịp nói ra tên mình thì đã chết rồi.
Vương Tiểu Thất quay đầu cười nói với hai thành viên trong đội.
“Này, cách nói chuyện và vẻ mặt của tôi vừa nãy có giống đại ca không?”
“Giống ba phần đấy”.
“Chỉ có ba phần giống thôi, hết cỡ rồi đấy”.
“Trong đó có nửa phần là tôi nể tình chúng ta từng là bạn cùng giường nên mới cộng thêm cho anh đó”.
“Hứ!”, Vương Tiểu Thất quay ngoắt đi.
Cậu ta tỏ vẻ đẹp trai bước đến căn phòng Diệp Hoằng Thắng đang trốn.
Cậu ta giơ tay gõ lên vách tường, nói với ông ta: “Này, không còn nguy hiểm nữa, ông có thể ra ngoài được rồi”.
Giọng nói khinh khỉnh của Diệp Hoằng Thắng từ trong phòng vọng đến.
“Ba đứa chúng mày tự lo cho mình trước đi”.
“Người của tao sắp đến rồi”.
Vương Tiểu Thất hỏi một người phía sau: “Còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“Vừa nãy ông ta nói trong khoảng nửa tiếng là người của ông ta đến”.
“Nãy giờ anh đánh với tên tông sư kia mất mười phút, vẫn còn thừa nhiều thời gian lắm”.
Vương Tiểu Thất lại giả vờ ngầu, vuốt vuốt mái tóc ngắn cũn cỡn của cậu ta.
Sau đó hai tay gõ nhẹ lên bức tường.
“Mày làm gì thế?”, bên trong phòng Diệp Hoằng Thắng khó hiểu hỏi.
“Suỵt! Im lặng nào”.
Vương Tiểu Thất giống như tên trộm chuẩn bị lấy cắp vật báu, cười thần bí.
Cậu ta sờ xung quang bức tường.
Sau đó nhanh chóng đến bên cạnh giá sách.
Cậu ta cẩn thận gạt giá sách một cái.
Chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng.
Cửa căn phòng Diệp Hoằng Thắng đang trốn bỗng mở ra.
Giờ phút này ông ta cực kì sợ hãi nhìn Vương Tiểu Thất.
Vương Tiểu Thất cùng hai người đội viên cười bỉ ổi như đang định giở trò đồi bại với con gái nhà lành.
Ba người nhanh chóng bước vào trong.
Diệp Hoằng Thắng muốn chạy ra ngoài.
Lại bị Vương Tiểu Thất túm lấy áo lôi vào.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu oai oái của Diệp Hoằng Thắng.
“Đừng mà!”
“Cứu với!”
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
“Tách” một tiếng.
Đèn căn phòng bỗng sáng choang.
Lúc này Diệp Hoằng Thắng bị đánh cho tơi bời rồi.
Hai tay ông ta ôm lấy cái mặt bị đánh sưng vù, dáng vẻ như cô gái đáng thương vừa bị cưỡng hiếp.
“Rốt cuộc chúng mày muốn làm gì?”, vẻ mặt Diệp Hoằng Thắng van nài nhìn ba người Vương Tiểu Thất.
“Tôi nghe người ta nói ông dùng một số cách xấu xa bẩn thỉu để uy hiếp mấy người phụ nữ ngoại tình”.
“Giờ ông giao nộp hết tài liệu ra đây”.
Diệp Hoằng Thắng cảm thấy ba người Vương Tiểu Thất còn đáng sợ hơn cả người đàn ông trung niên vừa nãy.
Ba người bọn họ không chỉ đánh đấm, mà vị trí ra tay cũng làm cho Diệp Hoằng Thắng sợ mất mật.
Nếu không phải vừa nãy ông ta xin tha thì có lẽ Vương Tiểu Thất đã giẫm nát của quý của ông ta rồi.
Bị ép đến đường cùng, ông ta chỉ có thể giao nộp cho Vương Tiểu Thất từng tập từng tập tài liệu quý báu của mình.
Diệp Hoằng Thắng cất giữ tài liệu dùng để uy hiếp phụ nữ trong kẹp tài liệu.
Lúc ông ta mở két sắt trong phòng ra, Vương Tiểu Thất kinh ngạc khi thấy bên trong có tầm bốn mươi cái kẹp tài liệu.
Hơn nữa cậu ta phát hiện có một kẹp tài liệu cực kì dày.
Vừa mở ra thì thấy.
“Anh Thất à, sao người phụ nữ này nhìn quen thế nhỉ?”
“Không phải ngôi sao lớn hai mươi tuổi lấy ông chủ tập đoàn truyền hình à?”
Ba người Vương Tiểu Thất cùng quay đầu nhìn Diệp Hoằng Thắng.
“Sao tài liệu liên quan đến cô ta lại nhiều thế?”
Diệp Hoằng Thắng không dám nói dối.
Ba người Vương Tiểu Thất còn đểu cáng hơn bọn lưu manh, còn lưu manh hơn bọn đểu cáng.
Ông ta thành thật khai ra, cô ta vốn là một người mẫu chuyên khoe body ở phía Nam.
Ban đầu cô ta còn chống cự.
Sau khi trải đời rồi thì lại chủ động muốn đến biệt thự của ông ta mây mưa.
Hơn nữa ham muốn của cô ta rất mạnh.
Cái gì cũng muốn thử.
Vương Tiểu Thất nhìn ảnh chụp đã thấy cực kì mạnh bạo rồi, video thì khỏi cần nói cũng biết.
Vương Tiểu Thất đóng kẹp tài liệu lại, vỗ tay nói: “Mang đi thôi”.
Ra khỏi biệt thự của Diệp Hoằng Thắng.
Một người hỏi Vương Tiểu Thất: “Anh Thất, Diệp Hoằng Thắng vốn chẳng tốt đẹp gì, sao dễ dàng tha cho ông ta thế”.
Vương Tiểu Thất cười nói: “Cậu thì hiểu cái gì!”
“Đại ca làm thế vì không muốn chúng ta bẩn tay đấy”.