Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 428



Vương Tiểu Thất duỗi ra hai ngón tay ra: “Hai triệu, không thiếu một xu”.

Nghê Quang Vũ choáng váng.

Anh ấy run run nói: “Nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy”.

Vương Tiểu Thất bước đến trước mặt Nghê Quang Vũ.

Một nụ cười rất dữ tợn hiện trên khuôn mặt cậu ta.

“Anh không có tiền, không thành vấn đề”.

“Cơ thể anh có vẻ được đấy”.

“Tim, gan, lá lách, phổi và thận của anh có thể bán được nhiều tiền đấy”.

Lúc này, Vương Tiểu Thất đặt một tờ giấy vào lòng bàn tay Nghê Quang Vũ, vỗ vai anh ấy nói: “Tôi sẽ cho anh hai ngày để suy nghĩ về điều đó”.

“Nếu thật sự muốn cứu người phụ nữ này, thì hai ngày sau tới địa chỉ này tìm tôi”.

Vương Tiểu Thất nói xong, liền dẫn theo đám người rời đi.

Sau khi Vương Tiểu Thất rời đi, Nghê Quang Vũ dọn dẹp quầy hàng như người mất hồn.

Một mình anh ấy bước lên chiếc xe ba gác hỏng.

Anh ấy tuyệt vọng lái xe trên con phố tối.

Nơi Nghê Quang Vũ sống là một tòa nhà ống tương đối cổ.

Advertisement

Cách đó không xa, nhìn thấy Nghê Quang Vũ đang khập khiễng đi lên lầu, Vương Tiểu Thất thì thào nói với Lý Phong.

“Đại ca, bây giờ chúng ta đã biết thân phận của Nghê Quang Vũ và Nghê Quang Văn rồi”.

“Trực tiếp ra tay không được sao, sao phải phiền phức như vậy?”

Các thành viên trong đội đều biết Lý Phong làm việc luôn dứt khoát.

Không bao giờ dây dưa dài dòng.

Nhưng phong cách làm việc của Lý Phong bây giờ khiến Vương Tiểu Thất và những người khác cảm thấy rất khó hiểu.

Lý Phong nhìn bóng lưng Nghê Quang Vũ trên lầu, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần một bước là có thể giết một người”.

“Để cứu ai đó, lại cần ít nhất ba bước”.

“Đừng nóng, sắp có drama để xem rồi!”

Dưới ngọn đèn đường màu cam, đôi mắt sâu thẳm của Lý Phong lóe lên tia sáng nhè nhẹ.

Advertisement

Thành phố Thiên Môn, bệnh viện hàng đầu.

Một người phụ nữ rất thanh tú và quyến rũ, trên người đều là đồ của thương hiệu nổi tiếng, vội vã bước trong hành lang dài của bệnh viện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 572

Cô ấy đầy cửa phòng VIP ra.

Nghê Quang Văn đang nằm trên giường bệnh.

Nhìn thấy người phụ nữ bước vào, khuôn mặt hắn lập tức lộ ra vẻ tủi thân.

Người phụ nữ bước vào là vợ của Nghê Quang Văn, Vi Thắng Nam.

Với khóe mắt ngấn lệ, Nghê Quang Văn cúi đầu không nói gì.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Là ai? Là ai cả gan dám đánh chồng em!?”

Nghê Quang Văn tủi thân ngẩng đầu lên.

Hắn trông như một người vợ bé bị thương, lẩm bẩm với người vợ quyền lực trước mặt: “Anh không biết anh ta là ai”.

“Anh không biết mình đã làm gì sai”.

“Trong bữa tiệc tối nay, anh đang nói chuyện với một vài ông chủ”.

“Người đó đột nhiên lao tới và siết chặt tay anh rồi bóp thành thế này”.

“Vợ à, anh ta thật đáng sợ”.

Trong khi nói, Nghê Quang Văn liền vùi đầu vào vòng tay của Vi Thắng Nam.

“Em sẽ giết chết hắn!!”

Không nói thêm một lời nào, Vi Thắng Nam lấy điện thoại di động ra bấm gọi.

Trên điện thoại, cô ấy rất hung hăng: “Cậu lập tức điều động anh em đi bắt người cho tôi!”

Lúc này, Nghê Quang Văn ở bên cạnh nói nhỏ: “Người đàn ông đó tên là Lý Phong”.

Giọng nói của Vi Thắng Nam tràn đầy tức giận: “Em không quan tâm hắn là ai, ai chống lưng cho hắn!”

“Tại Thiên Môn, hắn dám bóp nát tay chồng em! Thì em sẽ bẻ gãy ba chân của hắn!!”

Sau khi Vi Thắng Nam cúp điện thoại, lửa giận vẫn còn chưa tiêu tan hết.

Còn Nghê Quang Văn giống như một cô vợ bé, trước mặt Vi Thắng Nam, đầy dịu dàng, chu đáo, đức hạnh và phẩm hạnh.

Giọng điệu thì vô cùng ngọt ngào, như thể để dỗ dành trẻ nhỏ vậy.

Vi Thắng Nam trông thì có vẻ ghê gớm trước mặt người khác, giống như một nữ hoàng độc đoán vậy thôi.

Nhưng với Nghê Quang Văn, hắn có thể khiến cô ấy trở nên dịu dàng đằm thắm chỉ với vài câu nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 662

Thắng Nam nhìn Nghê Quang Văn bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, loại tình yêu khắc cốt ghi tâm!

Đối với Nghê Quang Văn, cho dù hắn chỉ là diễn.

Thậm chí nhỏ cả nước mắt vào mắt thì cũng chả có một chút tình yêu nào hiện lên trong mắt hắn cả.

Vi Thắng Nam nói với Nghê Quang Văn: “Bắt được tên đó rồi, anh định xử lý như nào?”

Đương nhiên, Nghê Quang Văn rất muốn chém Lý Phong ra thành trăm mảnh.

Tuy nhiên, hắn sẽ không nói điều đó ra.

Nghê Quang Văn bày ra điệu bộ “Bạch Liên Hoa” trong phim truyền hình.

“Anh sẽ không sai người bẻ gãy tay chân anh ta đâu”.

“Anh chỉ muốn biết, tại sao anh ta lại làm vậy thôi?”

“Rõ ràng là mới gặp nhau lầm đầu tiên thôi, nếu anh có chỗ nào không tốt, anh sẽ sửa”.

Cả trái tim Vi Thắng Nam như tan chảy.

Cao thượng quá.

Người đàn ông hoàn hảo như thế.

Là chồng của cô ấy.

Là tất cả của cô ấy!

Lúc đầu, bất chấp sự phản đối của gia đình, vứt bỏ tất cả để kết hôn với Nghê Quang Văn, là điều vô cùng đúng đắn!

Chỉ có người đàn ông này mới xứng đáng để cô ấy giao phó tất cả và cống hiến hết mình!

“Reng reng reng…”

Điện thoại di động của Vi Thắng Nam vang lên.

Khi Vi Thắng Nam chuẩn bị trả lời điện thoại, thì Nghê Quang Văn cố ý nói với Vi Thắng Nam: “Bà xã, bác sĩ nói tay anh không bị nặng quá đâu”.

“Chúng ta cũng không cần chuyện bé xé ra to”.

“Em sai người giam anh ta vào trong nhà kho của công ty anh”.

“Sáng mai, anh sẽ đến nhà kho và nói chuyện với anh ta”.

“Sau khi nói chuyện ổn thỏa rồi, anh sẽ để anh ta đi”.

Vi Thắng Nam cười gật đầu.

Trong mắt cô ấy, tất cả những gì người đàn ông của cô ấy làm đều đúng.

Cô ấy không nghi ngờ gì về Nghê Quang Văn, trong mắt cô ấy tràn đầy sự tin tưởng!

Tham Khảo Thêm:  Chương 148: C148: Thầy Giáo Bạch Nguyệt Quang Ooc Rồi (19)

Vi Thắng Nam ấn nút trả lời, nói với người ở đầu dây bên kia: “Thế nào? Bắt được chưa?”

“Cái gì!? Sếp Lỗ, cậu nói sếp Lỗ đích thân hạ lệnh giải tán?”

“Tại sao? Tại sao!? Tên khốn này đã bóp nát tay chồng tôi”.

“Chồng tôi tốt như thế, lại bị tên khốn kiếp này đánh!”

“Chả nhẽ tôi không được trả thù sao!?”

Người ở đầu dây bên kia không biết đã nói gì.

Tuy nhiên, vẻ tức giận trên mặt Vi Thắng Nam ngày càng lộ rõ.

Cuối cùng, cô ấy quá tức giận nên đã đập ngay chiếc điện thoại xuống đất.

“Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!”

Vi Thắng Nam quay đầu lại và nói với Nghê Quang Văn: “Chồng, anh ở đây yên tâm dưỡng thương đi”.

“Em nhất định sẽ bắt được tên này, đến lúc đó, em sẽ để anh đích thân thẩm vấn hắn!”

“Bà xã, em đừng tức giận. Em tức giận không tốt cho cơ thể đâu”.

“Nào, ngồi đây, chúng ta nói chuyện nhé”.

“Chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ không thấy đau nữa”.

“Vâng”.

Chỉ với một câu nói của Nghê Quang Văn, biểu cảm trên mặt Vi Thắng Nam lập tức thay đổi.

Sự tức giận ban đầu.

Lập tức biến thành vẻ mặt ngượng ngùng, tiến về phía giường bệnh.

“Bộp!”

Một chiếc điện thoại di động mới tinh nặng nề rơi xuống đất.

“Thằng khốn!”

Trong văn phòng, Vi Thắng Nam tức giận thở hổn hển!

Vừa đi làm sáng nay, cô ấy đã gọi đi cả chục cuộc.

Bình thường, mọi việc có thể được giải quyết dễ dàng chỉ với một cuộc điện thoại.

Bây giờ lại chả có ai nhận điện thoại của cô ấy cả!

Mà mọi chuyện càng như thế này, lửa giận trong lòng Vi Thắng Nam lại càng không thể nguôi ngoai.

“Không coi ai ra gì nữa rồi!”

“Thật sự là càng ngày càng quá quắt rồi!”

“Chẳng lẽ tập đoàn Lăng Tiêu ở Thiên Môn, chỉ cần một tay là có thể che trời sao?”

“Tôi không tin là không có cách giải quyết!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.