Vừa chạm mắt với Lý Phong, cả người Hậu Lượng run lên cầm cập.
Ánh mắt của Lý Phong rất đáng sợ.
Anh không cần làm gì cả, chỉ cần đứng im ở đó.
Hậu Lượng đã cảm thấy cực kì sợ hãi.
Cảm giác hoảng sợ như đang rơi từ trên cao xuống vậy.
Hắn sợ mất mật, vội vàng nói với Lý Phong: “Tôi tới vội quá nên không mang, hay giờ tôi về chuẩn bị ngay, mấy ngày nữa lại tới tặng quà?”
Hậu Lượng vừa dứt lời, Lý Phong bước lên một bước nhỏ.
Mà chỉ cần một bước này, hai chân Hậu Lượng đã mềm nhũn, ngã bệt xuống đất.
“Cạch…cạch…cạch…”
Răng Hậu Lượng va vào nhau cầm cập.
Hắn cúi đầu nhắm chặt hai mắt.
Dù thế nhưng vẫn cảm nhận được sức ép từ Lý Phong.
Sợ, hắn thật sự thấy sợ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có một người đàn ông đáng sợ như thế. Đây mà là người à?
Hậu Lượng cảm thấy mình đang đối mặt với một con dã thú khổng lồ hung dữ.
Ánh mắt Lý Hung nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, nhai nát vụn từng khớp xương trên người hắn vậy.
Lúc này Lý Phong đang từ từ ngồi xổm xuống.
Anh nhếch miệng cười.
Người bình thường nhìn thấy nụ cười này chắc chắn sẽ nghĩ anh muốn làm lành.
Nhưng Hậu Lượng vừa nhìn thấy nụ cười này liền sợ hãi.
Đây là nụ cười của dã thú khi đối mặt với con mồi nhỏ của nó.
Con mồi nhỏ có thể không sợ sao?
“Có câu châm ngôn chọn ngày không bằng gặp ngày”.
“Nếu hôm nay cậu đã đến đây rồi thì cần gì đợi ngày mai nữa”.
“Dù sao tòa nhà văn phòng của cậu cũng gần đây”.
“Vâng ạ! Vâng ạ! Tôi lập tức cho người mang tiền đến quyên tặng”.
Hậu Lượng vừa nói xong, Lý Phong cười lắc đầu: “Tôi không cần tiền, cậu thấy tập đoàn Lăng Tiêu của tôi thiếu tiền à?”
“Không ạ, không ạ! Chắc chắn không thiếu tiền”.
Giờ trong lòng Hậu Lượng hối hận xanh ruột.
Hắn chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách cho xong.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao, giờ đành van nài Lý Phong tha cho mình.
Vẻ mặt Hậu Lượng nhăn nhúm: “Anh à, anh muốn gì thì cứ nói thẳng đi”.
“Chỉ cần tôi có tôi sẽ cho anh mà”.
Khóe miệng Lý Phong càng nhếch cao hơn: “Quà là cậu tặng, đương nhiên cậu phải có rồi”.
“Hình như tôi vừa nghe đám côn đồ nói cậu mua cả trăm mẫu đất của trại trẻ mồ côi rồi hả?”
Hậu Lượng vội gật đầu: “Vâng, tôi mua rồi”.
“Tôi định mở rộng thêm cái trại trẻ mồ côi này”.
“Sau đó sẽ để tòa nhà văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu chuyển tới đây”.
“Một trăm mẫu đất này của cậu vừa đủ”.
“Chúng tôi định mua mẫu đất này cho tập đoàn Lăng Tiêu”.
Nghe thấy Lý Phong nói là mua chứ không định cướp, Hậu Lượng thở phào nhẹ nhõm.
Danh tiếng của tập đoàn Lăng Tiêu từ trước đến nay rất tốt.
Dù là chủ tịch Hứa Hiếu Dương hay giám đốc Hứa Mộc Tình đều là người thật thà.
Tất cả những người làm ăn đều biết điều này.
Hậu Lượng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Nếu tập đoàn Lăng Tiêu đã có ý với mảnh đất này.
Mà đám người này lại hung ác thế.
Hắn cũng không muốn tranh cãi với bọn họ.
Hắn chỉ mong bán được một trăm mẫu đất này đi.
Vì thế hắn nhanh chóng gọi điện cho thư kí mang giấy tờ của mảnh đất này đến.
Thư kí của hắn sốt sắng cầm giấy tờ đến, đến lúc đưa cho Lý Phong xem.
Hậu Lượng mới thở phải nhẹ nhõm.
Hắn vội vàng nói với Lý Phong: “Giấy tờ đều ở đây hết, giá cả mảnh đất cũng ghi rõ trên giấy tờ rồi ạ”.
Lý Phong gật đầu.
Tay anh với vào trong túi áo mò mẫm.
Cuối cùng nhận ra đồng xu một tệ trong túi anh hết mất rồi.
Thế là anh xoay người vẫy tay với Millay đứng cách đó không xa.
Millay vội vàng chạy tới, tươi cười nói với Lý Phong: “Đại ca anh có gì dặn dò ạ?”
Lý Phong nói: “Cho tôi vay chút tiền”.
Vừa nghe đến chuyện vay tiền, mặt Millay tái mét.
Thầm nghĩ, không cho vay không được ý chứ.
Millay đang muốn nói.
Lý Phong đã nói thêm: “Đưa cái đồng một tệ lúc trước tôi cho cô đây, tôi vay tạm”.
“Ớ?”
Millay ngẩn người nhưng vẫn đưa tiền cho Lý Phong.
Lý Phong cầm đồng xu đặt vào tay Hậu Lượng.
Sau đó vỗ vai hắn nói: “Tiền cho cậu, cậu xéo đi được rồi”.
Sững người!
Há hốc mồm!
Không tin được!
Mảnh đất ba mươi tỉ mà Lý Phong lại dùng có một tệ để mua.
Có khác gì ăn cướp đâu.
Hậu Lượng nhìn Lý Phong, môi run rẩy.
Hắn muốn nói chuyện.
Nhưng đột nhiên ánh mắt Lý Phong trở nên cực kì sắc bén, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hậu Lượng sợ nảy người.
Hắn sợ đái ra quần, xoay người bỏ chạy.
Đáng sợ quá!
Người đàn ông này ghê quá.
Hậu Lượng không ngờ tập đoàn Lăng Tiêu ngoài người thật thà là chủ tịch Hứa Hiếu Dương.
Giám đốc Hứa Mộc Tình khôn khéo tháo vát.
Còn có một người đàn ông tuy không rõ chức vụ gì nhưng lại đáng sợ như thế.
Lúc trước hắn đang băn khoăn không biết, người ngay thẳng như Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình.
Làm sao để tập đoàn Lăng Tiêu từ một cái xưởng bé cỏn con.
Nâng lên một tầm cao mới.
Sánh ngang với những tập đoàn đã thành lập mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm chứ.
Giờ thì cuối cùng hắn cũng hiểu.
Ngoại trừ chữ tín trong kinh doanh, ánh mắt độc đáo, sự quyết đoán.
Thì sau lưng bọn họ còn có một người đàn ông đáng sợ như vậy.
…
“Lão gia ơi hỏng rồi”.
Quản gia lại vội vàng chạy vào phòng khách biệt thự.
Ông ta đang định nói, Hậu Thụy Niên vội vàng xoay người “suỵt” một tiếng với ông ta.
Quản gia vội ngậm miệng.
Ông ta chăm chú nghe Hậu Thụy Niên nói chuyện điện thoại.
Hậu Thụy Niên đang dùng tiếng anh nói chuyện với một người.
Mặc dù quản gia nghe không hiểu nhưng ông ta thấy được Hậu Thụy Niên đang dùng giọng điệu khiêm nhường, lại có ý lấy lòng với người kia.
“Rất xin lỗi ông Edman, lúc trước là do tôi sai sót”.
Trong điện thoại truyền đến giọng khàn khàn của một người đàn ông.
“Ông Hậu à, tôi với chủ nhân của ông đã là bạn cũ mấy chục năm rồi”.
“Chúng tôi vẫn luôn hợp tác chặt chẽ với nhau”.
“Lúc còn trẻ cũng đã làm rất nhiều chuyện”.
“Nhưng chưa từng để lộ ra chuyện gì”.
Edman là tộc trưởng của gia tộc Nicolas.
Lúc ông ta nói chuyện giọng điệu rất cao ngạo.
Tuy trong lời nói không cố ý để lộ sự khinh thường.
Nhưng lúc nói chuyện cùng thì vẫn dùng giọng điệu của kẻ bề trên.
Giống như tộc trưởng của một gia tộc hạng nhất như Hậu Thụy Niên cũng giống như một con chó ông ta nuôi trong nhà mà thôi.
Mà Hậu Thụy Niên trước mặt Edman.
Dù là nói chuyện điện thoại thôi nhưng dáng vẻ vẫn cong mình khúm núm.
Dáng vẻ của kẻ hầu người hạ.
“Ông yên tâm, chuyện này sẽ không có lần sau đâu”.
“Xin hỏi không biết khi nào thì ông sẽ cử vị cao thủ ấy đến bàn bạc với chúng tôi ạ”.
Edman bỗng bật cười.
“Ông Hậu thân mến à, người này ông cũng không lạ gì, còn rất quen là đằng khác”.