Hứa Hạo Nhiên quay đầu nhìn, thấy Liễu Ngọc Phân hai tay chống nạnh, ánh mắt sắc bén nhìn cậu ta.
Hứa Hạo Nhiên rụt cổ lại, không dám nói nữa.
Vỗn dĩ Lý Phong không ra tay đánh Ngưu Đại Tráng quá mạnh.
Bởi vì một đấm mà Ngưu Đại Tráng vừa đấm Hứa Hạo Nhiên.
Thực ra rất nhẹ.
Nếu anh ta ra tay đánh thật thì Hứa Hạo Nhiên chẳng còn lành lặn mà đứng ở đây nữa.
Mà đã nằm bẹp dí trên đất, chổng mông kêu gào rồi.
Mười mấy người Ngưu Đại Tráng dẫn theo nhìn thì hung dữ đấy.
Nhưng chủ yếu là do phơi nắng nhiều nên đen thế.
Hơn nữa người nào người nấy đầu tóc mấy ngày chưa gội, bết thành mảng rồi nên trông càng dữ tợn hơn.
Bọn họ rõ ràng là những người phải vất vả làm việc bên ngoài trong một thời gian dài.
Ngưu Đại Tráng nói ông chủ Tống cho anh ta hai nghìn tệ đến đập phá.
Lý Phong tin anh ta.
Lý Phong thờ ơ nói: “Ngưu Đại Tráng, tôi cho cậu hai mươi nghìn tệ, cậu có dám đến đập phá quán ông chủ Tống không?”
“Đại ca! Bọn em không dám đâu, bọn em không thể sai càng thêm sai được”.
“Nếu anh rộng lượng thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi”.
“Tha cho bọn em lần này đi, có được không?”
“Tay của em gãy xương rồi, giờ em còn phải tốn tiền đi viện đây này”.
“Lần này phải tốn nhiều tiền rồi”.
Lý Phong nhếch miệng cười, anh đột nhiên giơ tay cầm lấy tay phải của Ngưu Đại Tráng.
“Rắc! Rắc! Rắc!”
Tiếng xương kêu răng rắc.
Ngưu Đại Tráng còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy bàn tay bị Lý Phong vặn gãy đã được nối lại rồi.
Quan trọng nhất là anh ta chẳng cảm thấy đau đớn gì cả.
Anh ta sững sờ nhìn ngón tay mình.
“Đúng là thần tiên!”
Hai mắt Ngưu Đại Tráng trợn tròn, nhìn chằm chằm Lý Phong hỏi: “Anh là bác sĩ à?”
Lý Phong gật đầu.
Ngưu Đại Tráng đột nhiên quỳ trước mặt Lý Phong: “Ông chủ, à không, sếp lớn, à không…, trời ạ em cũng không biết phải gọi anh thế nào nữa”.
“Anh giỏi thế thì có thể giúp em không?”
“Em có một cô em gái, hai năm trước bị một tên cậu ấm nhà giàu lái xe đâm trúng, xương cốt cả người gãy hết rồi”.
“Giờ vẫn đang nằm im trong viện không thể cử động, anh có thể giúp em không?”
“Nếu anh chữa được cho em gái em, từ nay về sau cái mạng này của em là của anh rồi”.
Không riêng gì Ngưu Đại Tráng, mười mấy người mà Ngưu Đại Tráng dẫn đến cũng đồng loạt quỳ xuống.
Lý Phong hơi cau mày, anh vung tay lên một cái.
Bỗng nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua.
Những người vừa mới quỳ xuống đều bị cơn gió thổi ngã lăn ra.
Lý Phong dửng dưng nhìn bọn họ nói: “Muốn tôi chữa cho cũng được thôi”.
“Nhưng phải xem các cậu có lòng không đã”.
Hơn mười phút sau.
“Aaaaaa!”
Mười mấy người mà Ngưu Đại Tráng dẫn theo như bò tót Châu Phi nổi điên, hét lên rồi chạy vọt vào phòng tắm xông hơi của Tống Đại Hà.
Trong chốc lát cả phòng tắm vang lên tiếng đánh đấm dữ dội.
Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong ngồi trong xe, Hứa Hạo Nhiên nhoài người lên cửa kính, miệng ngáp liên tục.
“Anh rể à, Ngưu Đại Tráng này mạnh phết đấy”.
“Sao vừa nãy anh ta đánh em mà em lại không cảm nhận được nhỉ?”
Lý Phong thờ ơ đáp.
“Tuy là anh ta lấy của người khác hai nghìn tệ”.
“Nhưng cũng biết chuyện đập phá quán của người khác là chuyện vô đạo đức, trong lòng cũng trăn trở”.
“Lại lo một đấm đấy sẽ đấm em tàn phế nên mới ra tay nhẹ”.
Lý Phong thấy cửa kính của phòng tắm xông hơi liên tục bị đập vỡ.
Liền nói: “Nhưng giờ thì khác, chúng ta chính là cọng rơm cứu mạng mà khó khăn lắm anh ta mới vớ được”.
“Để cứu em gái, đừng nói là đập phá phòng tắm của Tống Đại Hà”.
“Cho dù châm lửa đốt cả cái phòng tắm xông hơi này anh ta cũng chẳng ngán gì”.
Hứa Hạo Nhiên vừa nghe vừa gật đầu liên tục.
“Xem ra Ngưu Đại Tráng cũng là người sống tình cảm”.
Lúc này bỗng nhiên Vương Tiểu Thất từ một cái ngõ nhỏ bên cạnh vọt lại gần.
Cậu ta giống như một cơn gió, chui tọt vào trong xe.
“Đại ca à, em điều tra rõ ràng rồi”.
“Anh trai Tống Đại Hà là Tống Đại Giang, cũng là giám đốc khách sạn Phương Đông”.
“Thực đơn là do Tống Đại Hà cho người lấy trộm”.
Chuyện như này mấy năm nay hai anh em bọn chúng làm nhiều rồi.
Lý Phong khẽ cau mày: “Ông chủ của khách sạn Phương Đông là ai?”
“Người bỏ vốn sau lưng khách sạn Phương Đông là nhà họ Hậu”.
Nghe thấy thế, Lý Phong dửng dưng gật đầu: “Quả nhiên là bọn họ”.
“Cũng chỉ có bọn họ mới làm mấy loại chuyện này”.
Lúc này, Lý Phong quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên.
Lý Phong còn chưa nói gì, Hứa Hạo Nhiên đã âm thầm nuốt nước bọt.
“Anh rể à, anh đừng dùng ánh mắt đáng sợ thế nhìn em được không?”
“Bị anh nhìn như vậy, trong lòng em sợ lắm”.
Lý Phong mỉm cười: “Không phải hai ngày trước em hỏi anh, làm thế nào mới nâng cao mị lực đàn ông của mình à?”
“Giờ có một cách để em ngầu bá cháy luôn”.
Hai mắt Hứa Hạo Nhiên bừng sáng: “Thật á?”
“Anh rể ơi, anh rể tốt của em ơi, anh mau nói đi, mau nói đi mà!”
Lý Phong ngoắc tay với Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên lập tức ghé sát tai qua.
Lý Phong nói nhỏ mấy câu vào tai Hứa Hạo Nhiên.
Đôi mắt Hứa Hạo Nhiên ngày càng trợn to lên.
Đến cuối cùng cậu ta há hốc miệng nhìn Lý Phong.
“Anh rể xấu quá đi”.
“Nhưng mà em thích!”
Hứa Hạo Nhiên vừa mới rời đi thì Ngưu Đại Tráng dẫn theo người hùng hổ từ trong phòng tắm xông hơi ra ngoài.
Bên trong phòng tắm xông hơi chỉ còn lại một đống đổ nát.
Để cứu em gái, Ngưu Đại Tráng đã đập phá hết mình.
Cái gì đập phá được là đập hết.
Tống Đại Hà run rẩy trốn sau quầy, vừa nãy lúc cãi nhau với Ngưu Đại Tráng, hắn ta bị tát cho một phát thật mạnh.
Giờ một bên mặt sưng húp, khóe miệng rớm máu.
Tống Đại Hà lấy điện thoại, gọi cho anh trai Tống Đại Giang của hắn.
“Anh ơi, phòng tắm xông hơi của em bị người ta đập phá”.
Giờ Tống Đại Giang đang thảnh thơi nằm trên sô pha trong văn phòng ở khách sạn năm sao.
Hắn nằm nghiêng, gối đầu lên cặp đùi thon dài của cô thư kí.
Bàn tay thon dài của thư kí đang ngoáy lỗ tai cho hắn.
“Gì cơ?”
Đôi mắt Tống Đại Giang mở to, giống như sắp phun lửa vậy.
“Ai có gan đập phá phòng tắm xông hơi của anh em chúng ta”.
“Ở Thiên Môn này có ai không biết nhà họ Hậu chống lưng cho chúng ta chứ?”
“Là thằng chó Ngưu Đại Tráng”.
“Không biết có phải thằng chó đấy uống nhầm thuốc không mà như phát điên, dẫn người đến chỗ chúng ta đập phá”.
Ánh mắt của Tống Đại Hà lộ ra vẻ độc ác.
“Anh à, chuyện này không thể cứ thế cho qua được”.
“Đám chó chết Ngưu Đại Tráng vừa mới đi thôi, giờ anh cho người chặn chúng lại”.
“Em muốn đánh què chân hắn, vứt ra biển cho cá ăn”.
Tống Đại Giang im lặng một lúc.
Hắn giơ tay đẩy thư kí ra.
Sau đó ngồi dậy.
Thư kí đang định ra ngoài, ngay khi cô ta vừa đứng lên, Tống Đại Giang đột nhiên giơ tay nắm lấy mái tóc dài của cô ta.
Giơ tay ấn đầu cô ta xuống giữa hai chân mình.
Chẳng cần Tống Đại Giang nói gì, thư kí quen tay hay việc nhanh chóng kéo kh óa quần hắn xuống.
Bắt đầu ngậm lấy.
Tống Đại Giang vừa hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra sát ý.
“Đánh gãy tay chân Ngưu Đại Tráng thì thường quá”.
“Lũ chó chết cũng dám đến chỗ chúng ta đập phá, không thể xử nhẹ thế được”.
Tống Đại Hà vội hỏi.
“Anh, rốt cuộc anh nghĩ ra trò hay gì rồi?”