Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 502



Khoảnh khắc Hứa Hạo Nhiên mở nắp bình nước sôi, Chuột cống đột nhiên mở to hai mắt, không ngừng cầu xin lòng thương xót của Hứa Hạo Nhiên.

“Đại ca! Ông lớn! Đừng ra tay, đừng ra tay mà! Có gì từ từ nói”.

Hứa Hạo Nhiên đắc ý nhìn Chuột cống.

Cậu ta vẫn cầm bình nước trên tay, không hề bỏ xuống.

“Ông đây biết ngay là đám người hôi hám chúng mày nhất định sẽ giở trò quỷ mà, vì vậy đã sớm tới đây chờ mày rồi”.

Chuột cống mặt mày đau khổ, hắn không thể ngờ được, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Ngày thường đều là hắn bày mưu tính kế lừa người khác.

Nào ngờ rằng lại còn có người gian xảo hơn cả hắn.

Nhìn Hứa Hạo Nhiên đang dương dương tự đắc ở trước mắt, Chuột cống cúi người thấp hết mức có thể.

Hắn rụt cổ lại, cầu xin Hứa Hạo Nhiên: “Vị đại ca này, vừa nhìn là biết anh là người tốt rồi!”

“Bốp!”

Hứa Hạo Nhiên tát mạnh một cái.

“Mặt của ông đây có chỗ nào giống người tốt hả?”

“Ông đây bây giờ đói rồi, còn độc ác hơn cả cá sấu!”

“Vâng vâng vâng, anh là người xấu”.

“Bốp!”

“Ai nói ông đây là người xấu, mẹ nhà mày muốn chết đúng không, lại dám nói ông đây là người xấu?”

Chuột cống ôm khuôn mặt bị Hứa Hạo Nhiên tát cho sưng tấy, hắn hoàn toàn không hiểu được logic nói chuyện của Hứa Hạo Nhiên.

Chỉ có thể ngây người nhìn cậu ta, biểu cảm thống khổ, khóc không ra nước mắt.

“Đại ca, anh nói như thế nào thì là như thế đó, anh có thể coi tôi như một cái rắm thối thôi được không?”

Hứa Hạo Nhiên cười lạnh.

Cậu ta vẫn cầm bình nước sôi trên tay.

Từ khi nắp bình được mở ra, thỉnh thoảng lại có hơi nóng bay lên.

Mỗi một lần bàn tay Hứa Hạo Nhiên lắc lư đều sẽ khiến cho Chuột cống run lên vì sợ hãi.

“Tao cũng muốn coi mày như cái rắm lắm”.

“Nhưng đáng tiếc, đầu mày quá to, không vừa mắt ông đây!”

Khi Hứa Hạo Nhiên nói chuyện, cố ý rung tay.

Làm cho một ít nước trong bình tràn ra ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

Một vài giọt nước nóng rơi vào người Chuột cống khiến hắn la lên oai oái.

“Đại ca, đại ca, xin anh rủ lòng từ bi! Rủ lòng từ bi!”

“Bất luận anh muốn làm gì, chỉ cần anh nói ra, em nhất định sẽ làm theo!”

Hứa Hạo Nhiên không ngờ rằng chiêu này của Lý Phong lại có tác dụng tốt như vậy.

Cậu ta cười đắc ý: “Nếu như cậu đã chịu hợp tác như vậy, thì tôi sẽ hỏi”.

“Hỏi đi hỏi đi ạ, anh mau hỏi đi”.

“Nếu như anh không hỏi, tôi sẽ bị anh giày vò đến chết mất”.

Hứa Hạo Nhiên cười khúc khích.

“Trước khi tôi hỏi, tôi phải nói cho cậu biết trước, nếu như thằng nhãi nhà cậu dám không trung thực…”

“Trung thực, tôi tuyệt đối sẽ trung thực! Đại ca anh không biết, trước đây ở trong thôn tôi nổi tiếng là người trung thực đấy”.

“Cậu đừng có xúc phạm hai từ ‘trung thực’ đấy nữa!”

“Tôi hỏi cậu, cái tên Tống Đại Hà đó định đưa Ngưu Tiểu Hoa đi đâu?”

Khi Hứa Hạo Nhiên đang chất vấn, bình nước sôi trong tay cậu ta không ngừng rung lên.

Tim của Chuột cống như bị treo lơ lửng trong không trung.

Lúc này hắn đâu dám lươn lẹo như mọi ngày.

Hắn vội vàng nói ra tất cả những thông tin mà mình biết.

Chuột cống nói với Hứa Hạo Nhiên rằng, Tống Đại Hà ngoài một phòng tắm xông hơi còn có một câu lạc bộ giải trí.

Vào ngày thường, Tống Đại Hà đều sẽ dùng mọi thủ đoạn xấu xa buộc những người phụ nữ mà hắn ta nhìn trúng, phục vụ hắn ta bằng nhiều cách khác nhau trên sân khấu.

Tóm lại đó là một nơi rất dơ bẩn, chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

Nghe đến đây, Hứa Hạo Nhiên khẽ gật đầu.

Lúc này cậu ta mới đặt bình nước sôi lên bàn bên cạnh.

Khi Chuột cống nhìn thấy vậy, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc này, Chuột cống đảo mắt nhìn quanh.

Hứa Hạo Nhiên chỉ có một mình.

Với vóc dáng của Chuột cống, rõ ràng là không thể đánh bại cậu ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 131

Nhưng Chuột cống có dắt theo vài anh em tốt ở bên ngoài.

Chỉ cần bây giờ hắn hét lên một tiếng, lập tức sẽ có người ở ngoài cửa xông vào, bọn họ có thể dễ dàng hạ gục được Hứa Hạo Nhiên.

Đến lúc đó, hừ hừ.

Người đang cầm bình nước nóng này lập tức sẽ biến thành một con chuột giống như hắn!

Nghĩ như vậy, Chuột cống lập tức lăn vài vòng trên đất, trốn vào gầm giường bệnh.

Sau đó hét lớn.

“Trần Nhị Cẩu, Vương Ma Tử, hai người còn ở ngoài cửa không, đang làm cái quái gì vậy?”

“Còn không mau vào đây cho ông!”

“Ông sắp bị người ta đánh chết rồi đây này”.

Ngay sau tiếng kêu của Chuột cống, cánh cửa bên ngoài phòng bệnh cuối cùng cũng bị đẩy ra.

Chuột cống không thèm nhìn, lập tức lăn ra khỏi gầm giường.

Sau đó đứng dậy, ngẩng đầu lên, chống hai tay vào eo, vẻ mặt hống hách.

Hắn trợn trừng mắt, tư thế vô cùng xấu xa.

“Ha ha! Thằng nhãi! Bây giờ đến lượt ông đây hống hách rồi”.

“Bây giờ tao cho mày hai lựa chọn, quỳ xuống dập đầu nhận sai”.

“Mày cứ dập đầu đến lúc nào ông đây cảm thấy hả hê rồi, bảo mày dừng, mày mới được dừng”.

Lúc nói chuyện, Chuột cống vươn tay ra lấy bình nước sôi đặt trên chiếc bàn bên cạnh.

Hắn mở bình nước sôi ra, lắc qua lắc lại trước mặt Hứa Hạo Nhiên vài lần.

Đồng thời, Chuột cống còn cố tình ghé sát mặt vào gần bình nước sôi để cảm nhận hơi nóng tỏa ra.

“Ái chà, không tồi, nhiệt độ của nước cũng phải tầm bảy tám mươi độ”.

“Nước sôi với nhiệt độ như thế này, nhất định sẽ khiến người ta bị bỏng”.

“Đặc biệt là da mặt, không tới ba giây da mặt sẽ lập tức bị lột ra!”

“Sau đó vô số những chiếc mụn nước sẽ nổi đẩy trên khuôn mặt”.

“Đến lúc đó, tao sẽ lấy cái tăm, chọc thủng từng cái mụn nước một”.

“Ái chà, cảm giác có vẻ đau đó! Chậc chậc chậc…”

Sau khi Chuột cống nói xong câu này, một bàn tay từ phía sau đột nhiên đặt lên vai hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 30: 30: Ân Oán Năm Xưa

Chuột cống hất bàn tay đó ra khỏi vai mình, vẻ mặt tức giận nói.

“Trần Nhị Cẩu, mẹ nhà mày muốn chết à, bộ vest này của tao vừa mới mua đấy”.

“Mày còn ngây ra đó làm gì? Mau xử lý thằng nhãi này cho tao”.

Chuột cống dứt lời, nhưng Trần Nhị Cẩu và Vương Ma Tử ở phía sau vẫn không hề đáp lại.

Chuột cống quay đầu, định mở mồm chửi bới.

“Hai tên khốn kiếp bọn mày làm gì vậy? Không nghe thấy ông mày bảo….”

Chuột cống không thể nói tiếp được nữa.

Bởi vì đứng sau lưng hắn là hai người đàn ông hoàn toàn xa lạ.

Mặc dù hai người đàn ông này có vẻ không được cường tráng lắm.

Nhưng bọn họ chỉ cần đứng ở đó thôi cũng mang đến cho người khác một cảm giác vô cùng nguy hiểm!

Đặc biệt là ánh mắt của bọn họ.

Con ngươi trong mắt bọn họ lóe sáng, khiến Chuột cống sợ hãi đến mực rợn hết cả tóc gáy.

“Mấy, mấy người, mấy người là ai?”

“Mấy người muốn làm gì?

“Trần Nhị Cẩu và Vương Ma Tử đâu rồi?”

Trong lúc Chuột cống đang nói chuyện, Vương Tiểu Thất vươn tay nắm lấy cổ chân của hai người đàn ông, như thể lôi hai xác chết từ ngoài cửa vào.

Hai người nằm thẳng cẳng trên mặt đất này chính là người mà Chuột cống nhắc đến, Trần Nhị Cẩu và Vương Ma Tử.

“Mấy người đừng có qua đây!”

“Sếp của tôi là Tống Đại Hà đấy!”

“Sếp của sếp của tôi là Tống Đại Giang đấy!”

“Chống lưng cho hai sếp lớn này của tôi chính là gia tộc Hậu Thị đấy!”

“Mấy người nếu như dám động vào tôi, bọn họ nhất định sẽ không tha cho mấy người đâu!”

Chuột cống vừa nói xong, Hứa Hạo Nhiên đứng đằng sau đá mạnh một phát vào mông hắn.

Ngay lập tức, Chuột cống ngã sõng soài trên mặt đất.

Hứa Hạo Nhiên bước lên trước, giẫm lên lưng Chuột cống.

“Mấy lời mày vừa nói tao thấy cũng khá thú vị đấy”.

“Cảm giác làm bỏng chết người khác rất vui đúng không?”

“Nào nào nào, bây giờ chúng ta cùng nhau thử nhé”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.