Nhưng đám bảo vệ không ai xông lên, ngược lại vây quanh Trương Bảo Lai.
Ngay sau đó một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bước nhanh tới.
Bà ta là Tống Các – viện trưởng của bệnh viện tư nhân.
Tống Các vừa đến, Trương Bảo Lai giống như đứa trẻ bị người ta bắt nạt thấy người thân, nhào thẳng lên.
“Viện trưởng ơi viện trưởng, ở đây có thằng điên, mau bắt nó lại”.
“Bốp!”
Tống Các tát Trương Bảo Lai một cái thật mạnh.
Bà ta chỉ tay vào mặt Trương Bảo Lai tức giận nói: “Trương Bảo Lai, từ khi ông lên làm phó viện trưởng thì bắt đầu làm giả sổ sách, ở giữa kiếm lời”.
“Giờ tôi thay mặt ban giám đốc thông báo cho ông, trong vòng ba phút ông thu dọn đồ đạc của mình, cút khỏi bệnh viện cho tôi”.
“Nếu không thì đừng có trách tôi không khách khí”.
Trương Bảo Lai sững sờ, ông ta nhìn Tống Các không tin.
“Viện trưởng à, bà đang nói đùa đấy à?”
“Tôi là người nhà họ Trương, bệnh viện này là của nhà họ Trương, bà dám đuổi tôi á?”
Tống Các lạnh lùng cười.
“Giờ tôi chính thức thông báo cho ông biết, bệnh viện tư nhân này đã không còn là của nhà họ Trương xấu xa bẩn thỉu các ông nữa.
“Vừa nãy bệnh viện tư này đã được cậu Lý đây mua rồi”.
“Tất cả cổ phần của nhà họ Trương trong bệnh viện này đã không còn”.
“Giờ cậu Lý chính là chủ tịch trong ban giám đốc bệnh viện”.
Vừa nghe thấy thế, tất cả mọi người đều ồ lên.
Sững sờ!
Ngạc nhiên!
Không tin được!
Anh thật sự mua cái bệnh viện tư này trong một phút đồng hồ.
Trời ạ!
Người này rốt cuộc là ai thế?
Oách quá đi!
Giờ Lý Phong không có thời gian cũng chẳng có tâm trạng tiếp tục dây dưa cái đề tài này ở đây.
Anh đi thẳng đến trước mặt Tống Các nói với bà ta.
“Bà nhanh chóng sắp xếp một phòng VIP cho người bạn này của tôi”.
“Tôi có việc phải đi rồi, lúc tôi không ở đây hãy chăm sóc cô ấy thật tốt”.
“Có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi”.
Thực ra Tống Các cũng không biết rõ về thân thế của Lý Phong là gì?
Lúc nhận được tin bà ta cũng sững người.
Bà ta hoàn toàn không ngờ có người lại mua được bệnh viện tư của nhà họ Trương trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Giờ thì bà ta biết rõ người trước mặt không phải người bình thường.
Sau này có anh ở đây, bệnh viện chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.
Sẽ không còn xấu xa bẩn thỉu như trước nữa.
Những người này vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm.
Lý Phong vừa bước đến sảnh bệnh viện thì thấy Vương Tiểu Thất lái một chiếc xe phân khối lớn màu đen dừng trước mặt anh.
Vẻ mặt Vương Tiểu Thất nôn nóng nói.
“Đại ca, đã biết ai là người bắt chị dâu đi rồi”.
“Cô ta là Aurora – chị gái của William”.
“Người của gia tộc này toàn lũ bi3n thái”.
“Em trai thích đàn ông”.
“Chị gái thì thích đàn bà”.
Lý Phong không nói gì, ngồi lên chỗ Vương Tiểu Thất vừa ngồi, lái chiếc mô tô phân khối lớn nhanh như bay.
Vương Tiểu Thất thấy bóng dáng Lý Phong đi xa, hai tay buông thõng.
Lúc này có vài giọt mồ hôi chảy dọc theo bàn tay cậu ta, tí tách rơi xuống đất.
Mồ hôi lạnh.
Mặc dù vừa nãy Lý Phong chẳng nói gì.
Nhưng cảm giác mà Vương Tiểu Thất cảm nhận được quá đáng sợ.
Từ lúc đi theo Lý Phong đến nay, đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Thất thấy đáng sợ thế.
Dù đến giờ các anh em đi theo Lý Phong đang tiến bộ không ngừng.
Nhưng cho dù năng lực của đám người Vương Tiểu Thất có mạnh đến đâu.
Đứng ở trước mặt Lý Phong, bọn họ mãi mãi giống như đứa trẻ không lớn lên.
Lý Phong trong mắt họ giống như một ngọn núi cao không bao giờ có thể vượt qua.
Chỉ có thể ngước nhìn.
Mà giờ đây ngọn núi này đang giận dữ.
Núi lửa sắp phun trào.
Lúc này ở bến cảng Thiên Môn có một chiếc du thuyền lớn đang đậu.
Chiếc du thuyền này là của nhà Nicholas.
Nó tên là công chúa Anlemina.
Aurora là chủ nhân của chiếc du thuyền này.
Hầu như năm nào cô ta cũng đến đây.
Ở đây cô ta luôn gặp được rất nhiều kiểu phụ nữ.
Bọn họ sẽ l@m tình ở mọi chỗ trên du thuyền.
Cho dù những người phụ nữ đó có xinh đẹp đến mấy, bằng lòng hay không bằng lòng.
Chỉ cần Aurora vẫy tay một cái hay ngoắc một ngón tay.
Bọn họ cũng sẽ chủ động đến trước mặt cô ta.
Trước khi gặp Hứa Mộc Tình, Aurora cứ nghĩ người phụ nữa đẹp nhất trên thế giới này là Nữ hoàng phố Wall – Vũ Khuynh Mặc cơ.
Nhưng giờ đây trong phòng tổng thống của công chúa Anlemina.
Hứa Mộc Tình nằm thiếp đi trên chiếc giường lớn mềm mại.
Trong mắt Aurora, Hứa Mộc Tình là nữ thần sánh ngang với Nữ hoàng phố Wall rồi.
Aurora chỉ cần nhìn Hứa Mộc Tình đã cảm thấy trái tim mê mẩn.
Đẹp quá!
Cô ta chưa bao giờ cảm thấy một người phụ nữ Phương Đông lại có thể đẹp như vậy.
Cô ta vẫn luôn ngồi bên cạnh Hứa Mộc Tình.
Chỉ cần nhìn thấy Hứa Mộc Tình là cô ta đã cảm thấy trong lòng rất thỏa mãn rồi.
Nói gì đến chuyện lát nữa Hứa Mộc Tình tỉnh dậy, Aurora sẽ cho cô một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ.
Cô ta sẽ làm cho Hứa Mộc Tình thử cảm giác sung sướng chưa từng có.
“Cốc cốc cốc”.
Lúc này bỗng có người gõ cửa phòng.
Sau đó một người đàn ông có làn da ngăm đen đẩy cửa bước vào.
Vóc dáng của hắn rất cao lớn.
Hắn đứng ở cửa sừng sững như một bức tường.
Dáng người hắn cho thể che khuất tầm nhìn của những người khác.
Hắn dùng tiếng anh nói với Aurora một câu.
“Cô chủ, thám tử chúng ta sắp xếp ở bên ngoài báo lại”.
“Lý Phong đang lái xe máy đến đây”.
“Năm phút nữa sẽ tới nơi”.
Aurora nở nụ cười.
Cười khẩy.
Ánh mắt cô ta khinh khỉnh, khóe miệng nhếch lên khinh thường.
Trong mắt Aurora, đàn ông trên đời này chỉ là người hầu cho phụ nữ mà thôi.
Nếu không phải vì nhu cầu sinh đẻ thì đàn ông cũng không cần tồn tại.
Aurora từ từ đứng lên.
Cô ta thâm tình liếc nhìn Hứa Mộc Tình một cái, sau đó bước về phía tên đàn ông cao lớn như bức tường.
“Mark, nói cho đàn em của cậu”.
“Công chúa của tôi, nữ thần của tôi sắp tỉnh rồi”.
“Trước khi em ấy tỉnh thì đừng chơi chết Lý Phong”.
Mark cười lớn.
“Cô chủ cứ yên tâm. Tôi sẽ bảo đám đàn em nhẹ tay”.
“Chắc chắn sẽ không chơi chết con khỉ da vàng này”.
Vẻ mặt Mark tràn đầy tự tin.
Hắn xoay người, “rầm rầm rầm” bước về phía boong tàu.
Mark vừa bước tới boong tàu, không tới hai phút, bỗng nhìn thấy một chuỗi bóng đen chạy như bay tới.
Một người nước ngoài tóc vàng đứng trên boong tàu khẽ nhíu mày.
Hắn ta chỉ vào bóng đen nói: “Cái gì thế?”
Mark cầm kính viễn vọng nhìn, bỗng cười to.
“Anh em đâu, có đồ chơi đưa đến tận cửa rồi”.