Lý Tấn tươi cười nhìn Lý Lâm nói.
“Lý Lâm à, ông càng để ý càng dễ loạn”.
“Đứa con dâu này của tôi không tầm thường đâu, ông cứ chờ xem đi”.
“Mà tất cả đã có con trai tôi lo liệu rồi”.
Lúc nói chuyện Lý Tấn hơi ngẩng đầu.
Bầu trời quang đãng, không có một đám mây.
“Từ lúc con tôi đặt chân đến thủ đô, cũng là lúc bầu trời ở đây nên thay đổi rồi”.
“Giờ ông có thể đi thông báo với đám con cháu trong gia tộc, lệnh cấm của bọn chúng được hủy bỏ rồi”.
“Từ giờ trở đi bọn chúng muốn làm gì cũng được”.
“Nhưng chỉ có một mệnh lệnh vẫn phải làm theo”.
“Tuyệt đối không được làm phiền đến cuộc sống của con trai tôi, nếu không sẽ giết không tha”.
Đôi mắt lóe lên sự sắc bén khiến người khác run rẩy.
Lý Tấn nhanh chóng nhấc cái làn trúc, cười ha ha đi về phía cửa tứ hợp viện.
Ông ta vừa đi vừa lẩm bẩm.
“Nhiều năm như vậy mình chưa vào bếp nấu cơm, không biết có hợp khẩu vị bà ấy không nữa”.
“Biết thế vừa nãy đã gói một phần đồ ăn ở Hải Giác về rồi, bà ấy thích nhất là món “thịt heo xào chua ngọt” của con nhóc Thúy Hoa làm”.
Lý Lâm vẫn đi theo sau Lý Tấn.
Lâu lắm rồi ông ấy không nhìn thấy dáng vẻ Lý Tấn thanh thản như thế.
Dường như ông ấy nhìn thấy dáng vẻ của Lý Tấn lúc còn trẻ.
Đó là lúc Lý Tấn hăng hái nhất.
Nhiệt huyết đầy mình.
Là người đứng đầu trong số bốn cậu ấm ở thủ đô.
Lý Lâm hơi ngẩng đầu nhìn về bầu trời phía Nam thủ đô.
Ông ấy phát hiện bầu trời vốn trong xanh bỗng có một tầng mây đen đang dần che phủ.
Xem ra bầu trời ở thủ đô sắp thay đổi thật rồi.
…
Hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen.
Đây là một trong những địa điểm tụ tập của hội Giao Long.
Đồng thời cũng là câu lạc bộ cao cấp ở thủ đô.
Tối nào ở đây cũng kín khách.
Bởi vì phí tiêu dùng ở đây rất đắt.
Nên khách hàng thường là những người có tiền có quyền.
Cả đám người trai gái đều tụ tập ở trong phòng riêng.
Tiến hành các loại giao dịch ngầm.
Lúc này trên tầng ba của hội quán có một căn phòng tên là Hoa Tử Kinh.
Người đứng đầu nhà họ Tiền – Tiền Phủ Cương đang ngồi với một gã trung niên chột mắt.
Gã là Lỗ Quy – nhị đương gia của hội Giao Long.
Lỗ Quy là con sâu rượu.
Từ khi còn trẻ gã đã yêu rượu như mạng.
Hễ ai muốn nhờ gã giúp đỡ đều phải mang một bình rượu ngon đến.
Giờ ly rượu gã đang uống là chai rượu nổi tiếng của Ý.
Gã rót chút rượu cuối cùng trong chai vào ly thủy tinh trong suốt lấp lánh, sau đó một ngụm uống cạn.
Gã ợ lên một cái, miệng toàn mùi rượu.
Nói với Tiền Phủ Cương.
“Ông Tiền này, rượu ngoại uống không đã, mới có mấy hớp đã uống hết rồi. Ông nhìn tôi này, giờ chẳng say tí nào”.
“Rượu này không đủ độ, lần sau ông mang cho tôi loại nào nặng chút”.
Tiền Phủ Cương cười ha hả: “Nhị đương gia yên tâm, tôi đã để một thùng rượu vào cốp sau xe của ông rồi, đảm bảo đủ để ông uống đến sáng luôn”.
Lỗ Quy thích chí vỗ đùi: “Đúng là ông Tiền, hào phóng quá”.
“Từ giờ tôi coi ông là bạn rồi”.
Tiền Phủ Cương lại nhét một điếu xì gà vào tay Lỗ Quy.
“Tục ngữ nói uống rượu trước, hút thuốc sau, sống còn sung sướng hơn thần tiên”.
“Đây là xì gà cuốn thủ công của Cu Ba đấy”.
“Ở bên đấy bọn họ gọi đây là là xì gà trinh nữ, mùi vị khác lắm”.
Lỗ Quy hơi cựa mình, hàng lông mày gã sắc như dao.
Gã híp mắt nhìn Tiền Phủ Cương nói: “Khác thế nào?”
“Bên đó chuyên để mấy cô gái trẻ trong sáng tầm mười sáu tuổi”.
“Mỗi ngày đều dùng sữa rửa tay rồi mới bắt đầu cuốn”.
“Hút nó ông sẽ cảm thấy bên cạnh có một cô gái tuổi xuân mơn mởn đang dùng bàn tay trắng nõn như sữa nhẹ nhàng xoa bóp toàn thân cho ông”.
“Vuốt ve tim gan ông”.
Lỗ Quy nghe mà lòng ngứa ngáy, lập tức ngậm lấy, hút một hơi thật dài.
Sau đó gã nhanh chóng nhả khói ra.
“Ừm, cũng được phết. Mùi vị của cái thứ này đúng là phê tận óc”.
“Ông Tiền này, đồ tốt thế mà ông lại để kẻ thô lỗ như tôi hưởng có phải phí của trời không?”
Lúc Lỗ Quy nói còn cố tình nhả khói về phía Tiền Phủ Cương.
“Ông Lỗ cứ nói đùa”.
“Trong mắt tôi ông Lỗ đúng là anh hùng! Rượu ngon thuốc tốt mà không để ông hưởng chả nhẽ lại để mấy thằng nhóc con dùng phí phạm à?”
Nói xong Tiền Phủ Cương và Lỗ Quy cùng nhìn nhau, cười to.
“Ông Tiền giờ là bạn của tôi rồi”.
“Ông yên tâm, cái nhà hàng Hải Giác đó giờ chắc chắn bị cháy đến tro cũng không còn”.
Nói xong, Lỗ Quy vẫy tay với một nữ phục vụ đứng bên nói.
“Này, người mới, mau đến rót rượu cho ông đây”.
Người phục vụ này tên Lý Đông Đông.
Là sinh viên đại học Yên Kinh.
Tối nay là tối đầu tiên cô ấy đến làm ở hội quán tư nhân này.
Cô ấy được bạn giới thiệu đến đây.
Một sinh viên ưu tú toàn diện như Lý Đông Đông vốn sẽ không đến một nơi dơ bẩn như này.
Nhưng bố mẹ cô ấy ly dị lúc cô ấy còn đang học tiểu học.
Mẹ đi theo người đàn ông khác đến thành phố sống.
Cô ấy và người bố bị thọt sống dựa vào nhau trong một thôn nhỏ.
Lúc cô ấy học cấp hai thì bố mất.
Lý Đông Đông hoàn toàn dựa vào bản thân, trải qua bao khó khăn trắc trở.
Tất cả tiền học phí là do cô ấy tự tay kiếm được.
Lúc trước người mẹ chưa từng liên lạc với cô ấy bỗng gọi điện đến.
Nói em trai cô ấy sắp lấy vợ rồi, muốn cô ấy gửi ít tiền về nhà.
Ban đầu Lý Đông Đông không đồng ý.
Bởi vì cô ấy thậm chí còn không biết chuyện mình có một người em trai.
Nhưng Đông Đông là người mềm lòng, cô ấy không thể cứng rắn trước sự cầu xin của mẹ được.
Chẳng còn cách nào, cô ấy đành đến đây làm thêm với bạn.
Một tối làm ở đây cô ấy có thể kiếm được ba trăm tệ.
Cô ấy thầm nghĩ chịu khó làm ở đây mấy tháng, đợi gửi cho em trai mấy chục nghìn tệ là mọi chuyện sẽ xong.
Lý Đông Đông làm việc rất cẩn thận.
Cô ấy dè dặt bước đến cạnh Lỗ Quy.
Cô ấy bưng chai rượu trên bàn, đổ vào chén từng chút từng chút một.
Đúng lúc này, mắt Lỗ Quy lóe lên sự ranh mãnh.
Gã cố tình nhấc chén rượu lên, làm chai rượu trong tay Lý Đông Đông bị đổ mất một ít ra mặt bàn.
Lỗ Quy lập tức trợn mắt nhìn Lý Đông Đông nói: “Cô làm ăn kiểu gì thế? Rót có chén rượu mà cũng không xong hả?”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi”.
Lý Đông Đông vội rút mấy tờ giấy ăn lau sạch mặt bàn.
Lỗ Quy lập tức chỉ xuống dưới chân nói: “Đổ cả ra sàn kìa, mau lau khô cho tôi”.
Ngay khi Lý Đông Đông cúi đầu lau sàn nhà.
Lỗ Quy bỗng giơ tay nắm lấy tóc Lý Đông Đông.
Dúi thẳng đầu cô ấy vào đũng qu@n đã mở của gã.
Giờ gã đang mặc một cái quần đùi.
Nếu mặt Lý Đông Đông bị dúi vào đấy, nhất định sẽ cọ phải thứ buồn nôn của gã.
Tay Lý Đông Đông vội nắm chặt lấy chân bàn, cố gắng quay đầu ra chỗ khác.
“Ông chủ, ông chủ!”
“Đừng, đừng!”
“Tôi không làm nghề này”.
“Tôi chỉ đến đây làm thêm thôi”.