Tiền Phủ Cương từ trong hội quán tư nhân đi ra, lên chiếc xe sang của mình.
Lúc này, Tiền Thiều Phong đã ngồi chờ trong xe từ lâu.
Vừa thấy Tiền Phủ Cương đi ra, Tiền Thiều Phong vội vàng hỏi: “Bố, chuyện thế nào rồi?”
Tiền Phủ Cương giơ một ngón tay ra, lắc qua lắc lại trước mặt Tiền Thiều Phong.
“Ở đây tai vách mạch dừng, chúng ta về rồi nói sau”.
Xe lái khỏi hội quán tư nhân, trở về biệt thự của nhà họ Tiền.
Tiền Thiều Phong rất nóng lòng.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta là cháu đích tôn ở trong nhà, mọi người đều cưng nựng anh ta trong lòng bàn tay.
Trước giờ chưa có ai dám làm trái ý anh ta, nói gì đến chuyện đánh anh ta.
Tiền Thiều Phong bây giờ giận điên người.
Anh ta muốn băm vằm Lý Phong ra làm trăm mảnh.
Anh ta không nhịn được nữa, vội vàng nắm lấy tay Tiền Phủ Cương.
Sắc mặt căng thẳng, nói: “Bố à, chúng ta cách hội Giao Long xa vậy rồi, bố mau nói đi”.
“Chuyện rốt cuộc thế nào rồi?”
“Có phải hội Giao Long đã phái người đi lột da rút gân tên Lý Phong đó rồi không?”
Tiền Thiều Phong vừa dứt lời.
Tiền Phủ Cương bỗng cười to.
“Ha ha ha”.
Tiền Thiều Phong thấy Tiền Phủ Cương bật cười giống như bị điên vậy, vội hỏi: “Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bố vui như vậy?”
“Bố mau nói cho con biết đi”.
Tiền Phủ Cương bày ra dáng vẻ của kẻ bề trên, nói những lời thấm thía với với Tiền Thiều Phong.
“Con đó, làm cái gì cũng hấp tấp”.
“Bố nói cho con biết, người làm việc lớn gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh”.
“Không thể bởi vì mình chưa chuẩn bị tốt mà hoảng loạn”.
“Vì chúng ta vĩnh viễn không thể biết được tương lai sẽ gặp phải những nguy hiểm gì”.
“Cho nên, đầu tiên chúng ta phải luyện được sự bình tĩnh khi đối mặt với nguy hiểm”.
“Bố nói cho con biết, tên Lý Phong đó bây giờ vẫn ổn”.
“Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, tên Lý Phong này không chỉ đánh nhau giỏi, bên cạnh hắn còn có một đám đàn em”.
Lúc Tiền Thiều Phong nghe Tiền Phủ Cương nói người mà hội Giao Long phái đi đều bị Lý Phong đánh bại.
Hơn nữa lúc Lý Phong phái thẳng người đến hội Giao Long khiêu khích, cả gương mặt của Tiền Thiều Phong sầm lại.
“Bố, đám người đó giỏi thế mà bố còn cười được à?”
“Con nói xem, bọn chúng đến từ vùng đất cấm Ninh Châu, nghe vẻ rất ghê gớm đấy”.
“Nếu đã có người chống lưng cho nhà hàng Hải Giác rồi, giờ chúng ta không còn cách nào xử lí Phan Thúy Hoa và Vưu Khoát Hải nữa hả?”
“Vùng đất cấm Ninh Châu?”
Thấy vẻ mặt lo lắng của Tiền Thiều Phong, Tiền Phủ Cương hừ lạnh một tiếng.
“Hừ!”
“Đất cấm mẹ gì chứ?”
“Chẳng qua cũng chỉ là một vùng nông thôn nhỏ có một đám côn đồ tự xưng vua mà thôi”.
“Ở đó, coi như bọn chúng có chút năng lực”.
“Nhưng đến thủ đô, bọn chúng chả là gì!”
Vừa nói, khuôn mặt Tiền Phủ Cương hiện lên một nụ cười thâm hiểm.
“Bình thường chúng ta mời Nhị đương gia của hội Giao Long làm việc thì phải trả giá cao”.
“Cả cái hội Giao Long đấy là lũ chó ăn thịt người không nhả xương!”
“Kẻ địch càng mạnh, chúng càng đòi hỏi nhiều hơn”.
“Nhưng lần này thì khác”.
Tiền Phủ Cương nhếch miệng cười khẩy.
Trong mắt ông ta lộ ra vẻ xảo trá, thâm độc.
Tiền Phủ Cương là một tên tiểu nhân vô cùng thâm hiểm.
Ông ta còn là một doanh nhân xảo trá.
Người làm ăn từ trước tới giờ luôn coi trọng lợi ích.
Chuyện gì không có lợi, ông ta tuyệt đối không làm.
Nhà hàng Hải Giác là một cái gai trong mắt Tiền Phủ Cương.
Nhưng ông ta cũng không thể tiêu một số tiền lớn để thâu tóm nhà hàng Hải Giác này được.
Vốn dĩ đối phó với Lý Phong là vì giúp con trai nguôi giận nhưng giờ thì kết thù thật rồi!
Tiền Phủ Cương càng nói càng hăng.
“Tên Lý Phong này dẫn theo người của hắn, chủ động đến cửa khiêu khích”.
“Thế chẳng khác nào châm một mồi lửa trước cửa hội Giao Long cả”.
“Nhị Đương gia của hội Giao Long bị đánh rồi”.
“Con nói xem, người của hội Giao Long sẽ chịu để yên sao?”
Lúc này, Tiền Thiều Phong cũng hiểu rồi.
“Bố, ý của bố là, bây giờ kể cả chúng ta không ra mặt, hội Giao Long cũng sẽ phái người đến đối phó với nhà hàng Hải Giác và tên Lý Phong kia?”
“Đối phó thôi sao?”
Tiền Phủ Cương cười khẩy.
“Chúng ta mời hội Giao Long ra tay, chắc chắn bọn họ chỉ làm qua loa cho có lệ”.
“Nhưng giờ thì khác, Lỗ Quy bị người của Lý Phong đánh”.
“Với tính cách của gã nhất định sẽ không chịu để yên”.
“Con chỉ cần chờ, sẽ có trò hay để xem thôi!”
Lúc này, khách sạn năm sao Hilton.
Cả nhà Lý Phong tạm thời đang ở đây.
Hứa Mộc Tình vừa quay về khách sạn liền vùi đầu vào trong đống tài liệu.
Đồng thời cô cũng họp trực tuyến với Cố Ngôn Hi qua máy tính.
Bây giờ Cố Ngôn Hi là đại sứ của tập đoàn Lăng Tiêu.
Có nhân viên ưu tú như Âu Dương Diểu Diểu đứng phía sau cô ấy đưa ra những kế hoạch.
Hiện tại giá trị thương mại của Cố Ngôn Hi ngày càng cao, đã có thể gia nhập vào hàng ngũ những ca sĩ nổi tiếng hàng đầu ở trong nước.
Lúc Cố Ngôn Hi đang họp với Hứa Mộc Tình.
“A!”
Bỗng nhiên có tiếng hét chói tai vang lên.
Cô ấy dùng hai tay che miệng, vẻ mặt khó tin nhìn vào người ở đằng sau Hứa Mộc Tình.
Trong nháy mắt, Hứa Mộc Tình bỗng quay đầu.
Không biết Lý Phong đã cởi áo từ lúc nào, lộ ra cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ.
Hứa Mộc Tình chợt gập laptop lại.
Cô đỏ mặt nhìn Lý Phong: “Sao anh lại mặc như vậy?”
Lý Phong thản nhiên, anh cười hì hì nói với Hứa Mộc Tình: “Vợ à, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ thôi”.
“Anh muốn tắm thì tự đi tắm đi, em còn phải mở mấy cuộc họp nữa”.
Lý Phong nhíu mày, hỏi: “Em chắc chắn không muốn tắm cùng anh?”
“Không tắm, anh mau đi đi”.
Lý Phong nhún vai đi vào phòng tắm. Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.
Mà khi Hứa Mộc Tình đang chuẩn bị gọi Cố Ngôn Hi, tiếp tục họp trực tuyến.
“Bịch!”
Bên trong phòng tắm truyền đến một âm thanh nặng nề.
Nghe giống như có ai bị ngã!
Hứa Mộc Tình sững người, vội vàng xông đến cửa phòng tắm.
“Chồng ơi, sao vậy?”
Trong phòng tắm, Lý Phong không đáp lại.
Hứa Mộc Tình lại gọi hai tiếng, Lý Phong vẫn không phản ứng.
Hứa Mộc Tình luống cuống.
Cô chợt đứng lên, vội vàng đẩy cửa phòng tắm ra.
Lúc này, trong phòng tắm ngập tràn hơi nước.
Trước mắt toàn sương mù, không nhìn rõ gì cả.
“Chồng ơi, anh ở đâu vậy?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hứa Mộc Tình vội vàng đi vào trong. Lúc này, chân cô bỗng nhiên chạm vào thứ gì đó, cả người loạng choạng.
Cúi đầu, không biết từ lúc nào Lý Phong đã nằm thẳng đuột ở dưới sàn.
Nhưng trên đầu của Lý Phong lại có chất lỏng màu đỏ, đang từ từ lan ra theo dòng nước.
Hứa Mộc Tình giật mình, vội vàng dùng hai tay ôm lấy đầu Lý Phong.
“Chồng ơi!”
“Chồng ơi!”
“Anh tỉnh lại đi, anh đừng dọa em!”
Lúc Hứa Mộc Tình đang cực kì lo lắng, cô phát hiện chất lỏng màu đỏ hơi sền sệt.
Đưa chất lỏng màu đỏ lên mũi cẩn thận ngửi.
Sau đó, cô lại đưa vào miệng thử một chút.
Hóa ra là tương cà chua.
Lúc này, đôi mắt luôn nhắm nghiền của Lý Phong cuối cùng cũng mở ra.
Anh nhếch môi, nói với Hứa Mộc Tình.
“Ngon không em?”