Hà Bá Thiên nhìn Hứa Hạo Nhiên chằm chằm.
Ngực ông ta phập phồng.
Đột nhiên ông ta cảm thấy ngực đau đớn.
Sau đó bỗng phun ra một ngụm máu.
Hai mắt trợn ngược, ngất đi.
Hứa Hạo Nhiên lắc đầu, phủi tay, nói với hai tên cao to đứng gần.
“Hai người có thể giúp tôi ném đống rác này ra ngoài không?”
Mấy phút sau con đường trước cửa hội quán tư nhân đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Toàn bộ xe mà đám người Hà Bá Thiên lái đến cũng được mang hết đi rồi.
Lúc hai bố con Tiền Phủ Cương lái xe đến, xung quanh hội quán tư nhân đã trống hốc trống hoác rồi.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Tiền Phủ Cương cau mày ngồi trong xe Mercedes.
“Sao lại thế? Không phải Hà Bá Thiên dẫn người đến tính sổ à? Sao không thấy ai vậy?”
Tiền Thiều Phong thò đầu ra ngoài xe thử.
Anh ta phát hiện có mấy công nhân đang tháo dỡ biển hiệu của hội quán tư nhân Hoa Hồng Đen xuống.
Thấy thế, Tiền Thiều Phong lập tức xuống xe, chạy lại chỗ bọn họ.
Anh ta hỏi mấy người công nhân: “Các anh đang làm gì thế?”
“Ai cho các anh tháo biển hiệu xuống”.
“Các anh có biết đây là địa bàn của ai không?”
“Gan lớn thế, dám làm vậy trên địa bàn của hội Giao Long à?”
Trong đó có một người công nhân trả lời: “Ông chủ à, giờ ở đây không gọi là Hoa Hồng Đen nữa, từ giờ trở đi đổi thành “Bách Vị Nguyên” rồi”.
Tiền Thiều Phong cau mày trở về xe.
Lúc anh ta đang định nói, Tiền Phủ Cương bỗng vỗ mạnh một cái lên ghế.
“Chó má!”
“Không ngờ trong lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện như vậy”.
Thấy Tiền Phủ Cương giận sôi máu, Tiền Thiều Phong vội hỏi: “Bố à, xảy ra chuyện gì thế”.
Tiền Phủ Cương nói với Tiền Thiều Phong.
“Vừa nãy bố nghe điện thoại, có người nói với bố hội Giao Long bị diệt rồi”.
“Gì cơ?”
Tiền Thiều Phong bất ngờ.
“Sao thế được? Đây là hội Giao Long đấy”.
“Bọn họ cắm rễ ở thủ đô mấy chục năm rồi, cả hội có đến mấy trăm người”.
“Ai mà mạnh thế?”
“Có thể nuốt sạch hội Giao Long chứ?”
Đôi mắt Tiền Phủ Cương lóe lên sự sắc bén.
“Còn có thể là ai chứ?”
“Cả khu phía Nam ở thủ đô, người đủ sức nuốt trọn hội Giao Long trong một thời gian ngắn như vậy chỉ có bang Hắc Long thôi”.
Nghe thấy ba chữ bang Hắc Long, Tiền Thiều Phong bỗng run lên.
“Bố à, sao bang Hắc Long lại ra tay ngay lúc này chứ?”
“Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện là do Hắc Long đứng sau lưng giở trò à?”
“Lẽ nào mấy người đến từ Ninh Châu đấy đều dính dáng đến Hắc Long sao?”
Vẻ mặt Tiền Phủ Cương cực kì nghiêm túc.
Kinh nghiệm mấy chục năm kinh doanh đã rèn cho ông ta năng lực bình tĩnh đối mặt với khó khăn, tùy cơ ứng biến.
Ánh mắt Tiền Phủ Cương lóe lên không ngừng.
Trong đầu nhanh chóng tính toán.
Ông ta nghĩ một lát rồi nói.
“Chắc không phải đâu”.
“Hắc Long nổi tiếng hung ác lại hay bao che khuyết điểm”.
“Chỉ cần người của ông ta chịu thiệt, ông ta nhất định sẽ ra tay trả thù”.
“Nếu đám người đến từ Ninh Châu đấy là người của bang Hắc Long”.
“Hai bố con chúng ta giờ sẽ không thể yên ổn ngồi trong xe như thế này đâu”.
Ánh mắt sắc bén của Tiền Phủ Cương nhìn chằm chằm vào nhà hàng Bách Vị Nguyên đang bắt đầu sửa chữa.
Độc ác nói.
“Chỉ có thể nói đám chó chết này may thật đấy”.
“Nếu Hắc Long ra tay muộn chút nữa thì cả đám này đã chết sạch rồi”.
Nghĩ đến Lý Phong, Tiền Thiều Phong hận nghiến răng nghiến lợi.
“Chuyện này không thể cứ thế cho qua được”.
Tiền Phủ Cương cười khẩy.
“Tuy là hội Giao Long đã bị diệt nhưng người của chúng ta thì vẫn còn”.
“Bố vẫn còn cách khác để xử lí đám người đó”.
“Hiện giờ chúng ta không thể mượn người của thế giời ngầm nữa”.
Tiền Thiều Phong vội ghé sát vào người Tiền Phủ Cương.
Từ nhỏ đến lớn Tiền Thiều Phong biết bố anh ta là một người đầu óc cực kì sáng suốt.
Cho dù gặp chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng.
Đầu óc của ông ấy lúc nào cũng có thể nghĩ ra những kế hoạch khôn khéo vẹn toàn.
Dùng để chơi đùa đám người thấp hèn này, làm bọn chúng đến lúc chết cũng không biết là do ai làm.
Tiền Thiều Phong thích chí hỏi.
“Bố có cách nào hay, mau kể cho con nghe đi”.
Tài xế lái xe rời đi.
Trên đường về, Tiền Phủ Cương nói rõ kế hoạch của mình ra.
“Nếu giờ đã không thể dùng cách cứng rắn giết bọn chúng thì chúng ta sẽ sử dụng biện pháp mềm mỏng khác”.
Tiền Thiều Phong vội hỏi: “Biện pháp mềm mỏng nào?”
Tiền Phủ Cương trợn mắt nhìn anh ta: “Con đó, gặp chuyện gì cũng phải động não mà nghĩ chứ”.
“Bố nói với con bao nhiêu lần rồi, chúng ta là người làm ăn”.
“Mà đã là người làm ăn thì hãy bắt đầu từ phương diện kinh doanh để đối phó đối thủ và kẻ địch”.
“Trong mắt chúng ta, nhà hàng Hải Giác chỉ là con sâu cái kiến thôi, chúng ta muốn giẫm đạp lúc nào mà chẳng được”.
“Nhưng lũ nhà quê này có vẻ biết đánh nhau”.
“Nếu đã không thể làm căng với chúng, vậy chúng ta sẽ chặt đứt đường lui sau lưng chúng”.
Tiền Thiều Phong nghe thế gật đầu lia lịa.
“Bố à, bố là người từng trải”.
“Con sao mà so được với bố chứ”.
Nịnh hót xong, Tiền Thiều Phong bắt đầu ngồi rung đùi thích chí.
Anh ta ngửa đầu.
Mặt cười tự tin.
Tính toán xong mọi chuyện rồi.
Anh ta cực kỳ khoái chí.
“Vừa nãy không phải con nói hội quán Hoa Hồng Đen sửa thành “Bách Vị Nguyên” à?”
Tiền Thiều Phong gật đầu.
“Nếu đã đặt tên thế, chắc chắn bọn chúng cũng định làm về ngành dịch vụ nhà hàng”.
“Nhìn cả cái đất thủ đô rộng lớn này, có ai làm trong ngành dịch vụ nhà hàng mà sánh được với chúng ta không?”
“Bọn chúng đi theo ngành khác còn đỡ, ai bảo cứ cố tình muốn chết chọn ngành này”.
“Từ giờ trở đi bố có cả trăm cách để chơi chết bọn chúng”.
Tiền Phủ Cương vỗ mạnh lên vai Tiền Thiều Phong.
“Con đó, giờ chỉ cần đứng cạnh bố, nhìn xem mà học tập thôi”.
“Xem bố chơi chết chúng nó như thế nào!”
…
Trong biệt thự nhà họ Viên.
Viên Đa Đa trang điểm xinh đẹp, bước từ trên lầu xuống.
Từ lúc yêu đương với Hứa Hạo Nhiên, cô ấy đã gầy đi hơn mười cân rồi.
Mặc dù lúc đi đường mỡ toàn thân vẫn núc ních.
Nhưng so với lúc trước thì giờ ít nhất cơ thể cô ấy cũng lộ ra đường cong rồi.
Đúng như Hứa Hạo Nhiên nói, Viên Đa Đa cũng là một người đẹp đấy.
Lúc Viên Đa Đa từ trên lấu xuống, đi qua phòng khách.
Trên sô pha bỗng truyền đến tiếng ho khan của Viên Điền Hồng.
“Con gái bảo bối của bố định đi đâu thế?”
“Sao ra ngoài mà không nói với bố một câu?”
Viên Đa Đa thè lưỡi, chạy đến trước mặt Viên Điền Hồng cười nói.
“Bố ơi, hôm nay con có một cuộc hẹn rất quan trọng, buổi trưa không về nhà ăn cơm đâu”.
“Bố yên tâm, trước khi trời tối con sẽ về nhà, con đi trước đây”.
Viên Đa Đa vội vàng chạy ra cửa.
Nhưng Viên Điền Hồng sau lưng vội nói.
“Đợi đã!”