Lý Thiên Kiêu cau mày.
Bà ta chỉ vào Lý Tấn nói: “Nói thế là ông không nhận chứ gì?”
“Cô sáu này, chuyện tôi không làm tôi không thể nhận”.
“Mà với khả năng của cô sáu, tìm một người ở thủ đô có gì khó?”
“Đâu phải đến hỏi tôi”.
Nhìn Lý Tấn giống như không thèm để tâm đến mọi chuyện.
Vẻ mặt Lý Thiên Kiêu khinh thường.
“Lý Tấn ơi Lý Tấn, ông từng là tấm gương sáng trong số đám thanh niên trẻ tuổi của gia tộc”.
“Mà giờ ông chỉ là một bãi cứt chó ven đường thôi”.
“Năm đấy ông là con cưng của trời, lại chọc phải cậu ấm nhà họ Long”.
“Cuối cùng rơi vào cảnh tự sát để xin lỗi”.
“Ông lén lút đưa con trai ra ngoài để âm thầm bồi dưỡng”.
“Ông tưởng dựa vào cái thằng ranh con đấy thì có thể trở mình sao?”
“Hừ, đúng là mơ mộng hão huyền”.
“Tôi khuyên ông, giờ tốt nhất là ông giao quyền lợi của nhà họ Lý ở thủ đô ra đi”.
“Nếu không ông sẽ lại phải gánh chịu bi kịch của mười mấy năm trước đấy”.
Lý Tấn không nói gì, chỉ đứng im một chỗ.
Nụ cười trên mặt ông ta khiến Lý Thiên Kiêu cảm thấy buồn nôn.
Lý Thiên Kiêu hừ một tiếng, nói với Lý Tấn: “Nếu ông đã không biết điều”.
“Đến lúc đó đừng trách chủ nhân của chúng tôi không ra tay giúp đỡ”.
“Nếu giờ ông giao đứa con út của ông ra”.
“Chúng tôi còn có thể dẫn nó đến Trường An, hết lòng chăm sóc dạy dỗ”.
“Dù sau này nó không thể kế thừa vị trí của ông”.
“Nhưng ít nhất còn giữ lại được mạng sống”.
Lý Tấn ngáp một cái, sau đó từ từ xoay người bước về phòng.
Ông ta vừa đi vừa nói.
“Cô sáu này, tôi hơi buồn ngủ, phải ngủ một giấc đã”.
Thấy Lý Tấn xoay người rời đi.
Trong mắt Lý Thiên Kiêu hiện lên sự sắc bén.
“Lý Tấn, ông xong đời thật rồi”.
“Nếu ông và con trai ông muốn sống thì tốt nhất là nghe lời tôi”.
“Nếu không cả nhà ông sẽ chết sạch đấy”.
“Hừ!”
Lý Thiên Kiều lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.
Sau khi chắc chắn bà ta đã đi, Lý Lâm bước đến cạnh Lý Tấn nói nhỏ.
“Xem ra chuyện này càng ngày càng rắc rối rồi”.
“Có nên nói chuyện này cho cậu hai biết không?”
Lý Tấn lắc đầu.
“Từ lúc tôi đuổi thằng bé ra khỏi nhà, nó đã không còn quan hệ gì với nhà họ Lý rồi”.
“Chuyện của nó, nó sẽ tự giải quyết, chúng ta không cần quan tâm”.
Sự tự tin của Lý Tấn đối với Lý Phong khiến Lý Lâm không thể hiểu nổi.
Giống như trên đời này không có chuyện gì mà Lý Phong không làm được vậy.
Nhưng Lý Lâm thấy, thứ mà bây giờ Lý Phong phải đối mặt là một con quái vật đã tồn tại gần nghìn năm nay.
Kể cả Lý Phong có là Chiến thần Hồng Hải.
Nhưng cũng là lực lượng ở bên ngoài.
Chẳng lẽ một mình anh có thể đối đầu với hàng nghìn kẻ địch mạnh sao?
…
Còn ba ngày nữa là ngày tập đoàn Lăng Tiêu chính thức tiến vào thủ đô.
Hai ngày này bộ phận Marketing của tập đoàn Lăng Tiêu đã bắt đầu đưa ra những phương án quảng cáo.
Cũng đã bắt đầu đủ loại hình thức tuyên truyền với công chúng.
Nhưng giờ đang có một vấn đề rất quan trọng xảy ra ngay trước mắt Hứa Mộc Tình.
Đó là đầu bếp của Bách Vị Nguyên không đủ.
Nhà hàng Hải Giác đã chính thức mở cửa.
Đơn đặt của khách hàng ngày càng nhiều.
Ngay cả nhà hàng Hải Giác cũng đang thiếu người.
Bọn họ không thể cử người sang giúp đỡ Bách Vị Nguyên được.
Cho nên vấn đề này Hứa Mộc Tình phải tự giải quyết.
Giờ Bách Vị Nguyên đã có mấy đầu bếp rồi.
Ngoài Liễu Ngọc Phân thì còn có Dương Hồng từ Thiên Môn đến.
Nhưng số người thì còn lâu mới đủ.
Hứa Mộc Tình đau đầu vì chuyện này.
Bỗng nghe thấy tiếng “cốc cốc cốc”, có người gõ cửa phòng làm việc.
Sau đó Lý Phong đẩy cửa ra, trong tay cầm một chiếc cốc giữ nhiệt, từ từ đi đến.
Hứa Mộc Tình nhìn thấy chiếc cốc giữ nhiệt, đôi mày đẹp hơi nhíu lại.
Bởi vì trong cốc không phải là món canh ngon lành, lại càng không phải là nước ngọt.
Mà là thuốc.
“Vợ ơi, đến giờ uống thuốc rồi”.
Hứa Mộc Tình đã phẫu thuật xong một thời gian rồi.
Nhưng thời gian này Lý Phong mỗi ngày đổi một cách khác nhau chuẩn bị cho Hứa Mộc Tình thuốc có lợi cho việc chữa tim.
Hứa Mộc Tình mắc bệnh tim bệnh sinh.
Cuộc phẫu thuật của Lý Phong chỉ giải quyết được vấn đề trước mắt.
Thời gian dài sau đó Hứa Mộc Tình nhất định phải làm theo kế hoạch điều trị của Lý Phong.
Trước kia thuốc toàn là chua chua ngọt ngọt.
Có lúc còn có thể dùng mứt hoa quả thay thế.
Nhưng giờ thì ngược lại, nước thuốc đen xì, vừa đắng vừa chát.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong nói: “Lúc trước không phải ăn mứt hoa quả là được rồi à?”
“Sao giờ lại phải uống thuốc đắng thế này?”
Thấy Hứa Mộc Tình cau mày, Lý Phong lập tức đến gần, đặt cốc giữ nhiệt xuống trước mặt Hứa Mộc Tình, cười nói.
“Thuốc đắng dã tật, em nhắm mắt lại hít một hơi là hết thôi”.
Hứa Mộc Tình cười gượng: “Nói thì hay đấy, thuốc này đắng thế, hay anh tự mình thử mà xem?”
“Được đấy!”
Hứa Mộc Tình vừa nói thế.
Lý Phong lập tức giơ hai ngón tay ra, bóp nhẹ lên cái mũi xinh đẹp trắng nõn của cô.
Hứa Mộc Tình hờn dỗi hất tay anh ra.
“Thuốc này đắng lắm, có thể cho thêm đường không?”
Lý Phong lắc đầu: “Không thể bỏ đường vào thuốc”.
“Nhưng anh có cách để lúc uống nó thành ngọt”.
Hai mắt Hứa Mộc Tình sáng rực lên: “Cách gì thế?”
Lý Phong đột nhiên nhếch môi cười.
Mà ngay khi thấy anh nhếch môi, Hứa Mộc Tình đã thấy hối hận rồi.
Bởi vì lần nào mà anh thế này.
Cô biết anh lại chuẩn bị làm chuyện xấu rồi.
Quả nhiên Lý Phong mở bình giữ nhiệt, há miệng uống thuốc.
Sau đó Hứa Mộc Tình còn chưa hoàn hồn, đôi môi đầy đặn của anh đã hôn lên đôi môi mềm mại của Hứa Mộc Tình.
“Ưm!”
Ban đầu Hứa Mộc Tình còn kháng cự.
Nhưng cô dần phát hiện, thuốc vốn đắng chát trong miệng đúng là trở nên ngọt thật.
Uống hết một chén thuốc, mặt Hứa Mộc Tình đã đỏ như táo chín mùa thu rồi.
Xinh đẹp.
Cực kỳ mê người.
“Không phải anh nói không được cho đường à?”, đôi mắt Hứa Mộc Tình long lanh như nước.
“Không cho đường mà.”, Lý Phong cười nói.
“Rõ ràng nó ngọt thật mà”.
“Đấy là vì miệng anh ngọt, không tin em cứ thử xem”.
Nói xong, Lý Phong còn cợt nhả li3m lưỡi với Hứa Mộc Tình.
“Đáng ghét!”
Tuy là Hứa Mộc Tình rất muốn biết sao miệng Lý Phong lại ngọt.
Nhưng cô biết thừa.
Chỉ cần cô vừa hỏi Lý Phong chắc chắn sẽ lại “bắt nạt” cô.
Mặc dù lúc bị Lý Phong bắt nạt cô rất thích.
Nhưng giờ đang là ban ngày đấy.
Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình.
“Thấy em uống thuốc ngoan như vậy, anh định thưởng cho em thứ này”.