Nhìn con số hiển thị trên thang máy, sếp Hứa sẽ nhanh chóng đến tầng của bọn họ.
Vừa nãy Lục Dũng Khang nói chuyện mạnh miệng lắm.
Nhưng giờ nghe tin sếp Hứa sắp tới.
Ông ta dẫn theo một đám người, xếp hàng ngay ngắn bên ngoài thang máy.
“Tinh!”
Cửa thang máy từ từ mở ra.
“Xin chào sếp Hứa”.
Mọi người cùng cúi đầu, đồng thanh hô.
Đều tăm tắp.
To rõ ràng.
Nhưng không có ai trả lời.
Khi Lục Dũng Khang ngẩng đầu lên thì thấy một con chó nhỏ đang đi từ trong thang máy ra.
“Gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
Con chó nhỏ này vui sướng chạy đến bên chân Lục Dũng Khang, nhấc một chân lên.
Sau đó một dòng nước vàng đục bắn thành hình vòng cung đẹp đẽ.
Bắn vào đôi giày da đắt tiền của Lục Dũng Khang.
Giờ phút này tất cả mọi người cùng sững sờ.
Hai con ngươi của Lục Dũng Khang đảo liên tục.
Ông ta lập tức bế con chó vườn Trung Hoa từ dưới đất lên.
Nếu là bình thường có lẽ giờ ông ta đã đá bay nó từ lâu rồi.
Nhưng hôm nay thì khác.
Ông ta nghĩ con chó này là thú cưng mà Hứa Mộc Tình nuôi.
Thế nên mới ôm nó vào lòng như ôm bảo bối vậy.
“Mọi người còn ngây ra đó làm gì? Chắc chắn đây là chó yêu của sếp Hứa”.
“Có lẽ sếp Hứa đến thăm tầng khác rồi”.
“Chó của cô ấy lên trước chào hỏi với chúng ta”.
“Đến đây, mọi người cùng nhau chào chó cưng của sếp Hứa nào”.
Ngay khi bọn họ đang định đồng thanh chào con chó Lục Dũng Khang đang ôm trong ngực.
Lối thang bộ bỗng truyền đến tiếng bước chân.
“Cộp cộp”.
“Cộp cộp”.
“Cộp cộp”.
Chẳng mấy chốc đã thấy Hứa Mộc Tình dẫn Trương Hiểu Bình đi lên.
Giờ giá trị bản thân của Hứa Mộc Tình đã lên đến hàng trăm triệu nhưng quần áo trên người cô vẫn rất giản dị.
Quần áo cả người cô đều được đặt may riêng.
Đối với những người ngoài ngành và những người hám của mù quáng thì chỉ cần không thấy mác.
Nhìn cũng chẳng khác gì quần áo vỉa vẻ như Lý Hướng Bắc đang mặc cả.
Lục Dũng Khang vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình thì hai mắt sáng rực lên.
Úi chà!
Đẹp quá!
Lục Dũng Khang ôm con chó trong ngực, vội vàng chạy đến trước mặt Hứa Mộc Tình.
Ông ta nói: “Cô là người ở bộ phận nào? Sao tôi chưa từng thấy cô?”
Không đợi Hứa Mộc Tình trả lời, Lục Dũng Khang đã chỉ vào con chó trong ngực nói.
“Đến đây, mau chào chó cưng của sếp Hứa đi”.
Dáng người Hứa Mộc Tình rất đẹp.
Đặc biệt là sau khi được Lý Phong “điều trị” cho, mọi chỗ trên người cô đều tản ra sự hấp dẫn khiến người ta không thể cưỡng lại.
Hai ngọn núi trước ngực cao vút.
Tuy là cô ăn mặc rất kín đáo.
Nhưng nếu cô thật sự cúi người chào thì từ góc độ của Lục Dũng Khang có thể nhìn thấy khe rãnh trắng nõn nà của cô.
Hứa Mộc Tình chớp đôi lông mi cong dài, nói với Lục Dũng Khang: “Sao tôi phải chào nó?”
“Các cô là người mới hả, ở bộ phận nào thế, có hiểu quy tắc không vậy?”
“Cô có biết tôi là ai không? Tôi là Lục Dũng Khang, tổng giám đốc của tập đoàn này”.
“Giờ tôi bảo cô phải chào con chó này đấy, cô nghe rõ chưa?”
Vừa nói, Lục Dũng Khang vừa giơ tay về phía Hứa Mộc Tình.
Ông ta không nhịn được nữa.
Nếu không phải trong lòng đang ôm chó cưng của sếp Hứa, sợ là ông ta đã nhào cả hai tay về phía Hứa Mộc Tình rồi.
Bàn tay mập như cái móng heo của ông ta mới giơ ra được một nửa.
Bỗng có một trận gió lạnh thổi từ hàng lang tới.
Sau đó bàn tay ông ta đã bị nắm lấy, kêu “răng rắc” một tiếng.
Đối phương đã vặn gãy tay ông ta.
“Aaaaa!”
“Aaaaa!”
Tiếng hét thảm thiết.
Cả không gian vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Lục Dũng Khang.
Lục Dũng Khang vì đau nên thả con chó đang ôm trong ngực ra.
Mấy nhân viên đứng cạnh nhao nhao chạy tới đỡ.
Muốn ôm lấy con chó sau đó đi tranh công với sếp Hứa mới tới.
Nhìn thấy thế, Hứa Mộc Tình khẽ lắc đầu.
Cô lập tức lấy điện thoại ra gọi.
Số điện thoại này là số ngày hôm đó nhắn tin bảo cô chạy mau.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại vui tai vang lên.
Lý Hướng Bắc với tay vào bộ đồ công sở rẻ tiền, lấy ra một chiếc điện thoại đời cũ sản xuất trong nước.
Hứa Mộc Tình thấy Lý Hướng Bắc nghe điện thoại, cô bước lên trước, hỏi Lý Hướng Bắc qua điện thoại.
“Xin hỏi cô là Lý Hướng Bắc phải không?”
Lý Hướng Bắc gật đầu.
Sau đó Hứa Mộc Tình giơ bàn tay thon dài như ngọc về phía Lý Hướng Bắc.
Ngay khi Lý Hướng Bắc và Hứa Mộc Tình bắt tay nhau.
Lục Dũng Khang vỗn đã im lặng bỗng nhiên hét lên.
Ông ta hét to với Lý Phong.
“Mày là thằng chó ở đâu đến mà dám đánh tao”.
“Tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là mày chết chắc đấy, mày có tin không?”
Hứa Mộc Tình không thèm để ý đến Lục Dũng Khang.
Cô cười với Lý Hướng Bắc: “Lần đâu gặp nhau, tôi là Hứa Mộc Tình”.
Im ắng!
Không gian đang ồn ào bỗng nhiên trở nên cực kì im ắng.
Dù là Lục Dũng Khang hay đám nhân viên đang đuổi bắt con chó.
Tất cả mọi người cùng quay đầu nhìn Hứa Mộc Tình.
Giật mình không hiểu.
Khó mà tin được.
Bọn họ không ngờ rõ ràng là giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu.
Giá trị con người lên đến hàng trăm triệu lại ăn mặc thoải mái như vậy.
Mà nhìn cô không hề kiêu căng ngạo mạn.
Giản dị gần gũi như cô gái hàng xóm cạnh nhà.
Lúc này Hứa Mộc Tình quay đầu nói với Lý Phong.
“Chồng ơi, anh vừa nói tập đoàn này anh mua đứt rồi đúng không?”
“Tất cả mọi chuyện của tập đoàn đều do em quyết định”.
“Không cần thông qua bố và bên trên phải không?”
Lý Phong khoang hai tay trước ngực, cười gật đầu.
Người vừa mới hét lớn với Lý Phong – Lục Dũng Khang sững sờ.
Tập đoàn Tiền Thị là do người đàn ông trước mặt mua.
Một mình anh ta mua.
Không phải tập đoàn Lăng Tiêu?
Trời đất!
Cộng tất cả tài sản của tập đoàn Tiền Thị lại đã hơn mấy trăm tỉ rồi.
Trong một đêm anh ta lại tiêu nhiều tiền thế mua một cái tập đoàn.
Toàn thân Lục Dũng Khang mềm nhũn.
Ỉu xìu!
Lúc này Hứa Mộc Tình nói một câu khiến tất cả mọi người cùng sốc.
“Cô Lý, theo như tôi biết”.
“Mấy năm nay, rất nhiều hạng mục quan trọng của tập đoàn Tiền Thị đều là cô một mình mở rộng”.
“Đồng thời cô cũng nắm rõ tất cả số liệu của tập đoàn”.
“Trong đó bao gồm phương thức liên lạc của tất cả các đầu bếp trong nhà hàng phải không?”
Lý Hướng Bắc gật đầu, cô ấy không hiểu sao Hứa Mộc Tình lại hỏi đến đầu bếp của nhà hàng.
Dù sao Hứa Mộc Tình ở tít trên cao sẽ không để ý đến những đầu bếp ở tầng thấp nhất này”.
Hứa Mộc Tình cười: “Giờ tôi cần hai bếp trưởng”.
“Một người phụ trách món Tây, một người phụ trách đồ Trung”.
“Ngoài ra tôi cần thêm ba mươi đầu bếp”.
“Trong vòng ba ngày, cô hãy bảo bọn họ đến nhà hàng Bách Vị Nguyên báo danh”.
Lý Hướng Bắc nghĩ rồi nói: “Sếp Hứa, chẳng lẽ cô mua đứt tập đoàn Tiền Thị chỉ vì cần đầu bếp thôi à?”