Nhâm Vũ Hoàn chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Mộc Tình thậm chí còn chả buồn nhìn anh ta thêm, trực tiếp coi anh ta như không khí.
Nhìn thấy Hứa Mộc Tình đang chuẩn bị vào đại sảnh, Nhâm Vũ Hoàn bước nhanh về phía Hứa Mộc Tình.
“Cô Hứa, cô vui lòng đợi một chút”.
Hứa Mộc Tình dừng lại một chút và quay lại nhìn Nhâm Vũ Hoàn.
Cô bất giác cảm thấy hơi ghê tởm khi lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông ăn mặc lòe loẹt này.
Nhưng vì lịch sự.
Khuôn mặt Hứa Mộc Tình không lộ vẻ gì không vui.
Tuy nhiên, khi nói chuyện với Nhâm Vũ Hoàn, theo bản năng cô vẫn giữ khoảng cách với anh ta.
Nhâm Vũ Hoàn đang định đến gần, thì Hứa Mộc Tình nói với một giọng tương đối lạnh lùng.
“Anh gì này, có chuyện gì vậy?”
Thấy Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn mình.
Nhâm Vũ Hoàn cố ý đưa tay ra vuốt mái tóc được chải chuốt cẩn thận.
Khẽ lắc đầu, anh ta ra vẻ thoải mái tự nhiên.
“Xin cho phép tôi tự giới thiệu, tôi tên là Nhâm Vũ Hoàn”.
“Tôi là CEO của tập đoàn Vĩnh Thái”.
Nhâm Vũ Hoàn đã sống ở nước ngoài từ khi còn bé.
Anh ta đã quen với lối sống và thói quen thẳng thắn của người nước ngoài.
Trong nhận thức của anh ta, không có kiểu nói vòng vo.
Anh ta sẽ dùng cách thẳng thắn nhất để biểu lộ tình cảm với người phụ nữ anh ta thích.
Vì vậy, Nhâm Vũ Hoàn đã nói cho đối phương biết danh tính và nguồn tài chính của mình.
Không ai là không cắn câu cả!
“Có chuyện gì sao?”
Nhưng thứ đang chờ đợi anh ta là giọng nói vẫn lạnh lùng của Hứa Mộc Tình.
“Tôi……”
Nhâm Vũ Hoàn đột nhiên không biết phải nói gì.
Bởi vì phản ứng của Hứa Mộc Tình đã vượt quá nhận thức của anh ta.
Vì vậy Hứa Mộc Tình trực tiếp đi vào cửa chính của đại sảnh, còn anh ta thì vẫn chưa phản ứng kịp, anh ta cũng không biết phải nói gì tiếp theo.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Mộc Tình biến mất khỏi tầm mắt.
Lúc này, giọng nói của Hứa Hạo Nhiên từ phía sau Nhâm Vũ Hoàn.
“Này, tôi nói anh vứt rác trước cửa nhà người khác thế, có ý thức không vậy?”
“Đợi tí đừng có đi! Mang chổi quét hết cánh hoa cho tôi”.
Nhâm Vũ Hoàn đột ngột quay đầu lại.
Anh ta chưa từng bị gái từ chối, lại bị Hứa Mộc Tình ăn quả đắng, cho trong lòng rất tức giận.
Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Hứa Hạo Nhiên, Nhâm Vũ Hoàn không nói gì, nắm chặt tay, xoay người đấm thẳng vào mặt Hứa Hạo Nhiên.
“Bùm!”
Cú đấm nặng nề của Nhâm Vũ Hoàn đã bị chặn lại giữa chừng.
Nhâm Vũ Hoàn nhìn người đàn ông đứng cạnh Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên không thôi.
Người đó không phải ai khác mà chính là thằng con ở rể được nhắc tới trong tài liệu, Lý Phong!
Lý Phong cao hơn Nhâm Vũ Hoàn.
Vì vậy, khi Nhâm Vũ Hoàn nhìn Lý Phong, anh ta phải ngước lên.
Điều này khiến Nhâm Vũ Hoàn vô cùng khó chịu.
Anh ta hất tay Lý Phong ra và lùi lại.
Chỉ vào Lý Phong nói: “Mày là thằng ở rể đó?”
“Tao nói cho mày biết, từ giờ trở đi, ông đây sẽ theo đuổi vợ mày”.
Sau đó, Nhâm Vũ Hoàn duỗi ra ba ngón tay về phía Lý Phong.
“Ba ngày nữa, ba ngày nữa, tao sẽ khiến hai chúng mày ly hôn, khiến cô ta lao vào vòng tay của tao!”
“Vù!”
Đột nhiên, bóng người thấp thoáng!
“Bộp!”
Lý Phong trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Nhâm Vũ Hoàn.
Không đợi Nhâm Vũ Hoàn kịp có phản ứng gì, anh đã tát vào mặt Nhâm Vũ Hoàn một cái thật mạnh!
Lập tức, hai chiếc răng văng ra khỏi miệng Nhâm Vũ Hoàn.
Mà cả người của Nhâm Vũ Hoàn cũng lăn lông lốc.
Sau khi tiếp đất, anh ta lăn vài mét trên nền bê tông phủ đầy cánh hoa và tông vào cột điện gần đó trước khi dừng lại.
Nhanh quá!
Mạnh quá!
Nhâm Vũ Hoàn ôm lấy miệng chảy máu của mình.
Là một trong bốn cậu ấm ở thủ đô, anh ta sở hữu sức mạnh cấp tông sư.
Nhưng ở trước mặt Lý Phong, anh ta cảm thấy mình chỉ giống như một đứa trẻ lên ba!
Nhâm Vũ Hoàn chậm rãi đứng dậy.
Anh ta cảm thấy lạnh khắp người.
Sống lưng lạnh toát!
Nhâm Vũ Hoàn đã học chiến đấu tự do và đã đấu nhiều trận đấu võ đài ở nước ngoài.
Vừa rồi, cú đấm mà anh ta giáng xuống người Hứa Hạo Nhiên, dù có xếp cả chục lớp gạch vào nhau cũng sẽ tan vỡ.
Tuy nhiên, ngay lúc Lý Phong đỡ nắm đấm của anh ta, Nhâm Vũ Hoàn cảm thấy cánh tay mình tê dại!
Còn cái tát này.
Ngay cả khi Nhâm Vũ Hoàn đã chuẩn bị sẵn, cũng không có cách nào đỡ được.
Quá nhanh!
Anh ta biết không thể dùng vũ lực đánh lại Lý Phong.
Hơn nữa, thông tin do Viên Lịch Hành đưa ra đã chỉ ra rằng Lý Phong là một cao thủ ở cấp đại tông sư!
Nhâm Vũ Hoàn cảm thấy rõ ràng cơ thể của mình đã bị Lý Phong khóa chặt.
Hô hấp của anh ta trở nên khó khăn!
Ngay trước khi Lý Phong ra tay một khắc, anh ta đã hét lên: “Tao biết tao đánh không lại mày!”
“Nhưng có điều, mày nhất định không phải đối thủ của tao!”
“Nếu còn là đàn ông, thì thi đua xe với tao!”
Cùng lúc đó, tại tòa nhà trụ sở chính và văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Viên Thị.
Thư ký gõ cửa văn phòng và cầm tài liệu bước vào.
Sau khi Viên Lịch Hành ký vào tài liệu, anh ta ngẩng đầu hỏi thư ký.
“Lý Phong kia, đã đồng ý đua xe với Nhâm Vũ Hoàn Hoàn sao?”
Thư ký gật đầu.
“Mặc dù anh ta đã đồng ý. Tuy nhiên, người đua với Nhâm Vũ Hoàn không phải là Lý Phong”.
Viên Lịch Hành khẽ cau mày.
“Không phải Lý Phong, còn có thể là ai?”
“Hình như là em vợ của Lý Phong, cũng chính là Hứa Hạo Nhiên, con trai của chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu”.
Hứa Hạo Nhiên?
Khi nghe thấy cái tên này, Viên Lịch Hành cau mày theo bản năng.
Tất nhiên, thông tin của Hứa Hạo Nhiên cũng nằm trong tài liệu.
Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên được đặt ở cuối tài liệu.
Viên Lịch Hành thậm chí còn chả thèm nhìn thêm.
Bởi vì dòng đầu tiên trong tệp dữ liệu về Hứa Hạo Nhiên đã nói rằng cậu ta là một kẻ rác rưởi vô học, không có ý chí cầu tiến, cũng chả có tài cán gì.
Trong bất kỳ gia tộc lớn nào, một người như Hứa Hạo Nhiên sẽ không bao giờ có thể bước vào lõi của gia tộc.
Trong tình huống bình thường, cũng chỉ dùng để kết thông gia, hoặc đơn giản là ném vào góc nhỏ trong công ty, để cậu ta làm công ăn lương đến già.
Viên Lịch Hành nhìn thư ký.
“Tôi nhớ, thông tin cậu cung cấp cho tôi nói rằng Hứa Hạo Nhiên không có tài năng đặc biệt nào”.
“Chả nhẽ Hứa Hạo Nhiên lại là một cao thủ đua xe không chừng?”
Thư ký lắc đầu liên tục.
“Tổng giám đốc, như đã ghi trong tư liệu, cậu ta là rác rưởi thực sự”.
“Hơn nữa, theo điều tra của chúng tôi, Hứa Hạo Nhiên này lái xe thậm chí còn không biết đậu xe”.
“Cậu ta ở trong ga-ra lùi xe còn cần có người hướng dẫn”.
Khi thư ký nói điều này, Viên Lịch Hành cảm thấy khó hiểu.
“Vậy thì tại sao Lý Phong lại để Hứa Hạo Nhiên một thứ rác rưởi như thế thay hắn trong trận đấu với Nhâm Vũ Hoàn?”
Lúc này Viên Lịch Hành nghĩ đến một điểm rất quan trọng.
Hỏi: “Đặt cược cho hai người họ là gì?”
“Đánh cược của Nhâm Vũ Hoàn là một mảnh đất ở phía Tây thành phố”.
“Khu đất này là do nhà họ Nhâm mua ba năm trước”.
“Ban đầu nó được dự định là để xây dựng một khu cộng đồng toàn diện”.
“Giá nhà ở của cộng đồng này được xác định là 50.000 một mét vuông”.
“Do trong quá trình phát triển, gặp một số khó khăn”.
“Ngoài ra, tiền của họ không đủ, vì vậy họ đã ngừng xây dựng”.
Viên Lịch Hành: “Lý Phong cược cái gì?”