Khi Lý Tấn nói, giọng điệu của ông ta vẫn như thường lệ.
Tuy nhiên, từ đôi mắt ông ta lại toát ra một luồng sát khí mạnh mẽ!
“Những người đó đã gi3t chết con trai cả của tôi, giờ còn muốn ra tay luôn với con trai thứ của tôi?”
“Hừ!”
“Họ nghĩ tôi, Lý Tấn, vẫn là con rối mặc cho người ta chém giết hơn mười năm trước sao!?”
“Tôi không quan tâm người hôm nay đến là ai”.
“Đến là giết!”
Cùng lúc đó, lối vào của làng Ngưu Gia.
Làng Ngưu Gia là một nơi nhỏ bé, hoàn toàn không đáng chú ý đến.
Nó không nằm cạnh đường giao thông chính, nhưng cũng không cách quá xa.
Mọi thứ ở đây dường như rất yên bình.
Lúc này Lý Phong đậu xe ở đầu làng.
Chỉ có một con đường duy nhất vào làng.
Lý Phong vừa nắm tay Hứa Mộc Tình vừa đi trên con đường nông thôn xa lạ này.
Hứa Mộc Tình không biết Lý Phong sẽ đưa cô đi đâu?
Tuy nhiên, khung cảnh xung quanh thanh bình đã tạo cho Hứa Mộc Tình một trải nghiệm rất đặc biệt.
Lúc này, từ cánh đồng bên cạnh truyền đến tiếng chuông lanh lảnh.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn sang thì thấy một ông già đang vác cuốc dắt theo một con trâu già.
Dọc theo con đường trên cánh đồng, đi chậm về phía họ.
Lý Phong lúc này mới dừng lại, nhìn về phía ông lão.
Đối mặt với Lý Phong và Hứa Mộc Tình, ông lão không khỏi cười hỏi: “Các cháu từ đâu tới vậy?”
Lý Phong cười nói: “Ông ơi, chúng cháu từ phía Nam tới đây tìm người thân”.
Ông cụ rất tốt bụng, theo địa chỉ Lý Phong nói, ông ấy đã đưa họ vào tận trong làng.
Hứa Mộc Tình đi theo Lý Phong, mặc dù trong lòng có cảm giác lo lắng, nhưng tò mò vẫn chiếm phần nhiều hơn.
Đặc biệt là con trâu già này bên cạnh.
Hứa Mộc Tình bình thường làm gì có cơ hội nhìn thấy một sinh vật sống như con trâu cơ chứ.
Cô cũng không có ấn tượng cụ thể nào về gia súc.
Lần này, khi nhìn thấy một con trâu nước to cỡ này, Hứa Mộc Tình trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình đã can đảm hơn sau một thời gian ở bên Lý Phong.
Khi cùng đi với Lý Phong, cô phát hiện ra ánh mắt con trâu vô cùng thanh tịnh.
Người bình thường có thể nghĩ rằng con trâu là loại vật chất phác, thật thà và thân thiện, chỉ biết cúi đầu ăn cỏ, cày ruộng.
Nhưng Hứa Mộc Tình thấy rằng con trâu bên cạnh như là có linh hồn vậy.
Mặc dù nó to lớn, nhưng Hứa Mộc Tình cảm nhận được sự nhanh nhẹn qua đôi mắt của con trâu.
Nhìn thấy Hứa Mộc Tình đang nhìn con trâu, Lý Phong bên cạnh cười nói.
“Đừng coi thường con trâu!”
“Trâu có chỉ số IQ rất cao, nó thông minh hơn chó gấp nhiều lần đấy”.
Nghe đến đây, ông lão đột nhiên phá lên cười.
“Chàng trai này nói đúng đấy! Con trâu già này á! Thông minh lắm đấy!”
“Lần trước, một nhóm côn đồ đến phá hủy ngôi làng của chúng tôi”.
“Là nó đã cưỡng chế ép bọn người kia rời đi đấy”.
Trên đường vào làng, ông lão khoe với Lý Phong và Hứa Mộc Tình về con trâu già bên cạnh ông ấy.
Ngôi làng nhỏ, mọi người trong làng đều có cùng một họ.
Họ Ngưu.
Trên đường vào làng, Lý Phong và Hứa Mộc Tình gặp rất nhiều người.
Một số trở về sau khi làm việc trên cánh đồng.
Một số đi xe điện, lê cơ thể mệt mỏi, trở về sau khi làm công.
Mặc dù, tất cả họ đều là những người rất bình thường.
Nhưng trên người bọn họ, Lý Phong thấy được nụ cười đầy rạng rỡ.
Dù cuộc sống có vẻ vất vả nhưng không ai than phiền gì.
Vừa về đến làng, nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, mọi người đều sẽ chào nhau.
Cả làng náo nhiệt hẳn lên.
Ông Ngưu trói con trâu già của mình dưới gốc cây hòe già.
Chỉ vào ngôi nhà ở ngọn núi phía trước không xa rồi nói với Lý Phong.
“Kia, người thân mà cháu đang tìm kiếm đang sống ở đó”.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhìn về hướng mà ông lão chỉ.
Thì thấy một ngôi nhà nhỏ hai tầng trên sườn núi.
Lúc này, khói bốc lên nghi ngút từ ống khói của ngôi nhà.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình cảm ơn ông Ngưu, rồi hai người họ cất bước đi lên sườn núi.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng lốp xe ô tô nghiền đất đá.
Khi Lý Phong quay đầu lại, liền nhìn thấy mười mấy chiếc xe van đột nhiên chạy tới trước cổng làng!
“Sạt!”
“Sạt!”
“Sạt!”
Từng chiếc một, những chiếc xe van đậu bên cây hòe già cỗi.
Một trong những chiếc xe van lao thẳng về phía con trâu của ông Ngưu, khiến con trâu này sợ hãi lùi về sau.
Người điều khiển chiếc xe van là một thanh niên có mái tóc nhuộm vàng.
Lúc này, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười tàn nhẫn.
Dù cách đó khá xa, Lý Phong vẫn có thể nghe thấy tiếng của thanh niên tóc vàng trong chiếc xe van!
“Lão già, tôi nghiến chết con trâu này, xem ông còn dám cứng đầu cứng cổ với tôi nữa không!”
Thấy chiếc xe lao tới, con trâu già sợ hãi lùi lại.
Nhưng sợi dây đã buộc nó ở đó, làm thế nào cũng không thoát ra được.
“Hahahaha! Trâu ngu, tao đến tính sổ món nợ lần trước đây!”
“Bây giờ xem xem đầu mày cứng hay xe tao cứng hơn nhé!”
Lúc này, Hứa Mộc Tình vội che miệng kêu lên.
Thấy thảm cảnh sắp hiện ra.
Lý Phong đột nhiên từ trong túi móc ra một đồng tiền, nhanh chóng bắn vào chiếc xe van!
Đồng xu lóe lên trong không khí.
“Ping!”
Đồng xu xuyên qua kính chắn gió phía trước của xe van.
Đập vào cánh tay trái của tên tóc vàng.
Lập tức, tên côn đồ tóc vàng đang lái xe đã bẻ lái sang trái vì đau.
Chiếc xe van đang chạy quá tốc độ, thì bẻ lái đột ngột, đã đâm vào một chiếc xe van khác đang đậu bên cạnh.
“Bùm!”
Hai chiếc xe van va vào nhau, tiếng động lớn làm chấn động nửa ngôi làng.
Ngay sau đó, hàng chục tên côn đồ cầm gậy trên tay lao xuống!
Những tên này đều có ánh mắt hung dữ, vây quanh ông Ngưu cùng con trâu nước già.
“Các người định làm gì? Đừng tới đây!”
Ông Ngưu vội la lên.
Cùng lúc đó, Lý Phong và Hứa Mộc Tình phát hiện ra rằng con trâu già luôn được ông Ngưu khen ngợi, đã bước tới và đứng trước mặt ông Ngưu.
Con trâu nhắm hai chiếc sừng dài trên đỉnh đầu về những kẻ gian đang tiến lại gần.
“Đồ chó!”
“Chuyện gì vậy!?”
“Ai đã ném đồng xu vào người ông đây!?”
Tên cầm đầu Lưu Trường Sinh xuống xe mắng mỏ.
Lưu Trường Sinh rút một con dao rựa dưới đáy xe van ra.
Khi hắn rút con dao rựa ra, nhiều người dân trong làng đã nhanh chóng lùi lại.
Trong thôn, một vài thanh niên cường tráng nhanh chóng chạy lại.
Tất cả đều cầm những chiếc đòn gánh dài trên tay.
Một người đàn ông cường tráng dẫn đầu tức giận nói với Lưu Trường Sinh.
“Lưu Trường Sinh, mày muốn làm gì!?”
“Lần trước bài học tao dạy mày còn chưa chừa sao? Sao vẫn đến đây gây sự vậy!”
Lưu Trường Sinh quay đầu lại, cười lạnh với người đàn ông cường tráng.
“Ngưu Đại Tráng, đây là chuyện của ông đây với con trâu này, các người đừng quản làm gì!”