Cảnh tượng khi đó gã vẫn nhớ rất rõ nhưng lại không dám nghĩ lại, bởi vì đám người đó thật sự rất đáng sợ.
Bọn họ không phải người mà như quan sai đến từ âm phủ.
“Đợi đã!”
Mallory đột nhiên ngẩng đầu.
Gã nhìn chằm chằm Lý Phong.
Bởi vì gã phát hiện đoàn người làm gã sợ đến tận bây giờ.
Khí thế trên người bọn họ giống khí thế trên người Lý Phong.
Nhưng vẫn có điểm khác biệt.
Nếu đám người bọn họ ai ai cũng giống quan sai đến từ âm phủ.
Thì Lý Phong lại giống như diêm vương dưới âm phủ.
Hình như Mallory nghĩ đến cái gì đó?
Mặt mày tái nhợt, gã ngồi thẫn thờ trên đất.
Sau chuyện lần đó, Mallory đã mất thời gian nửa năm để điều tra về đám người từ trên trời rơi xuống đấy.
Sau khi tổn thất mấy chục trinh thám, cuối cùng gã cũng biết đám người đó là thuộc hạ của Chiến thần Hồng Hải.
Chiến thần Hồng Hải đứng trên đỉnh cao thế giới.
Toàn thế giới này có ai dám thách thức anh chứ?
Trước mặt anh, con người cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Con ngươi Mallory run rẩy, gã nhìn chòng chọc Lý Phong nói: “Mày! Mày là thuộc hạ của Chiến thần Hồng Hải?”
“Tao từng nghe nói, dưới trướng Chiến thần Hồng Hải có bốn thuộc hạ đắc lực”.
“Trước kia bọn họ cũng chỉ là một đám vô danh tiểu tốt mà thôi”.
“Sau khi được Chiến thần Hồng Hải huấn luyện, bọn họ đã trở thành Chiến Hoàng có thể khuấy đảo cả thế giới”.
“Lẽ nào mày là một trong bốn Chiến Hoàng”.
“Chiến Hoàng? Không thể nào!”
Tần Vạn Hào giãy nảy lên.
“Không thể nào có chuyện này”.
“Nếu hắn là Chiến Hoàng thì tại sao mấy năm nay Lý Tấn vẫn luôn chết dí trong cái tứ hợp viện không chịu ra ngoài chứ”.
“Giờ chẳng qua là hắn đang tỏ vẻ mà thôi”.
“Cậu Mallory, giờ hai người chúng ta cùng ra tay”.
“Chờ sau khi gi3t chết Lý Phong thì chúng ta sẽ chia đôi bảo tàng Sấm vương”.
Mallory cười khẩy, gã rút ra một cái nỏ đen chỉ lớn bằng bàn tay từ sau lưng.
Gã bóp cò, một mũi tên màu đen bỗng bắn về phía Tần Vạn Hào.
Lý Phong hơi nhăn mày, anh nhanh chóng bắn đồng tiền xu trong tay ra ngoài.
Đồng tiền xu bắn trúng mũi tên màu đen.
Lý Phong cũng không bắn gãy mũi tên, chỉ làm nó bay lệch hướng.
“Á!”
Tần Vạn Hào hét lên một tiếng thảm thiết.
Mũi tên đó bắn trúng đùi phải của ông ta.
Bởi vì lực bắn rất mạnh, mũi tên xuyên qua đùi ông ta, cắm thẳng lên tảng đá phía sau, chỉ để lại trên đùi ông ta một cái lỗ.
Để Mallory không phá đám nữa, Lý Phong thờ ơ nói.
“Đánh què tay chân bọn chúng đi”.
“Vâng!”
Lý Phong vừa dứt lời, Dương Thiện Tề vẫn luôn đứng như trời trồng phía sau đáp lời.
Cậu ta đằng đằng sát khí lao về phía đám người Mallory.
Dương Thiện Tề luôn khiến người ta cảm thấy cậu ta là một người rất thật thà, không nổi bật lắm.
Nhưng sau khi nhận được lệnh của Lý Phong, lúc cậu ta đánh về phía đám người Mallory đã bộc lộ ra sức mạnh và sự sắc bén của kẻ mạnh.
Trong chốc lát, đám người Mallory phải gắng sức đỡ lấy sự tấn công của Dương Thiện Tề, bọn chúng không ngừng kêu thảm thiết.
Mà lúc này Lý Phong đã đứng trước mặt Tần Vạn Hào.
Lẽ ra cái mạng này của ông ta đã không còn, nhưng Lý Phong đã cứu ông ta.
Tần Vạn Hào sợ chết, ông ta vội vàng cầu xin Lý Phong.
“Lý Phong, cậu đừng giết tôi”.
“Cậu muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi, tôi sẽ trả lời ngay”.
Lý Phong trịch thượng nhìn Tần Vạn Hào.
“Sau khi về nước, tôi đã để đàn em đi điều tra vài thứ”.
“Về chuyện năm đó mẹ tôi bị đuổi ra khỏi nhà, tôi nghe thấy mấy tin tức”.
“Trong đó có một tin tức khiến tôi rất băn khoăn”.
“Trước kia tôi cứ nghĩ mẹ tôi xuất thân trong một gia đình bình thường”.
“Lúc mẹ tôi còn nhỏ ông bà ngoại đã mất rồi”.
“Nhưng lại có tin nói mẹ tôi xuất thân từ một gia tộc cực kì to lớn và bí ẩn”.
“Năm đó, bà ấy và tôi bị đuổi ra khỏi nhà, anh trai tôi bị ép chết là vì gia tộc đó đứng sau lưng giở trò”.
“Giờ tôi hỏi ông đó là gia tộc nào?”
“Gốc gác của gia tộc này ở đâu?”
Hai mắt Tần Vạn Hào trợn to.
Ông ta không ngờ Lý Phong lại biết được chuyện này.
Bởi vì chuyện này có rất ít người biết.
Lẽ ra Tần Vạn Hào cũng không có tư cách biết.
Nhưng vợ ông ta – Lý Thiên Kiêu nghe ngóng được ở nhà mẹ đẻ một tin.
Tần Vạn Hào do dự.
Giờ thực lực mà Lý Phong phô ra rất mạnh.
Ông ta hiểu rõ mình không thể làm căng với anh.
Ông ta tin câu nói vừa nãy của Lý Phong.
Như vừa nãy, Lý Phong dửng dưng ra lệnh.
Tên đàn em vốn chẳng có gì nổi bật đứng sau Lý Phong lại có thể đánh đám người của Mallory một trận nhừ tử, trong khi thực lực của bọn Mallory cũng chẳng phải dạng vừa.
Lúc đối đầu với Dương Thiện Tề, Mallory vốn còn vênh váo lắm.
Nhưng giờ gã cũng sợ mất mật.
Tần Vạn Hào suy nghĩ kĩ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Phong.
“Chuyện này vốn là bí mật, lẽ ra tôi cũng không có tư cách biết”.
“Nếu tôi nói ra, gia tộc khổng lồ, bí ẩn đấy chắc chắn sẽ không tha cho tôi và người nhà tôi”.
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên: “Nếu ông không nói thì người nhà ông cũng không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu”.
“Tôi không cần biết bọn chúng là ai”.
“Cho dù là thế gia có lịch sử mấy trăm năm hay hàng nghìn năm đi chăng nữa”.
“Bọn chúng từng đối xử với anh trai tôi ra sao, tôi sẽ trả lại cho chúng gấp trăm lần”.
Lúc Lý Phong nói ra chữ cuối cùng, toàn thân anh bỗng phóng ra khí thế cuồn cuộn.
Tất cả mọi người kể cả Dương Thiện Tề bất giác ôm chặt tim mình.
Hơi thở mạnh mẽ quét qua bốn phía, khiến tất cả mọi người không thể nào hô hấp được trước mặt Lý Phong.
Từ trước đến nay, Dương Thiện Tề vẫn luôn luyện tập tất cả những kĩ năng mà Lý Phong dạy cho.
Mỗi một câu anh nói, Dương Thiện Tề đều nhớ kĩ trong đầu, luyện theo.
Giờ cậu ta đã trở thành một cao thủ mạnh.
Nhưng trước mặt Lý Phong, cậu ta cũng không chống lại được sát khí mà anh phóng ra.
Lúc này Tần Vạn Hào lại có thêm vết thương, ông ta đau đớn dùng hai tay nắm chặt lấy cổ họng mình.
Gân xanh nổi lên.
Cả khuôn mặt sưng phù như quả táo đỏ.
“Tôi nói!”
“Tôi nói!”
Nghe Tần Vạn Hào nói thế, Lý Phong bỗng thu lại sức mạnh trên người mình.
Mọi người xung quanh lập tức cảm thấy dễ hít thở hơn nhiều.
Trước mặt Lý Phong, Tần Vạn Hào cảm nhận được thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Ông ta chỉ mong mình có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Lúc này, ông ta lập tức đứng lên, căng thẳng nói với Lý Phong.
“Tin này tôi không thể nói cho nhiều người biết”.
Vì vậy ông ta dè dặt bước đến bên cạnh Lý Phong.