Lý Phong nói rất dửng dưng.
Nhưng hai người kia nghe xong thì lông mày dựng ngược lên, toàn thân đều phóng ra hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.
Ánh mắt bọn họ nhìn chòng chọc Lý Phong, trong đó có một người nói: “Lý Phong, cậu có biết mình đang nói gì không?”
Một người nóng tính, ông ta nắm chặt tay, trong mắt dày đặc sát khí.
“Không biết trời cao đất dày”.
“Nếu cậu còn dám nói ra câu nào láo toét nữa”.
“Tôi sẽ đánh chết cậu trước mặt người nhà cậu đấy”.
Lý Phong giơ một ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nói với Liễu Ngọc Phân.
“Mẹ ơi, trong phòng hơi nóng, mẹ mở cửa sổ ra đi”
Liễu Ngọc Phân cũng không nghĩ nhiều, lập tức mở hai cánh cửa sổ ra.
Cửa sổ vừa bị mở ra, Lý Phong đã ngoắc tay với hai người kia.
“Đến đây nào! Để tôi xem thử hai con chó của hội trưởng lão dữ thế nào?”
“Ranh con muốn chết à!”
Hai người cùng gầm lên.
Bọn họ giơ nắm đấm, vọt về phía Lý Phong như hai tia chớp.
“Rầm!”
“Rầm!”
Cùng với hai tiếng vang lớn.
Hai người đánh về phía Lý Phong cùng bật ngược về sau.
Trong nháy mắt, bọn họ văng ra khỏi cửa sổ mà Liễu Ngọc Phân vừa mới mở.
Lý Phong phủi tay, nhặt cái hộp gỗ trên đất lên.
Anh mở ra, bên trong là Hắc Mộc Lệnh.
Anh bước đến bên cạnh cửa sổ.
Bóp nát cái Hắc Mộc Lệnh nặng trĩu trong tay.
Lý Phong thả những mảnh gỗ đã bị nghiền nát xuống lầu, dửng dưng nói.
“Trò chơi chính thức bắt đầu”.
Cùng lúc này, ở tứ hợp viện của nhà họ Lý.
Lý Lâm vội vàng bước vào trong.
Ông ấy thấy Lý Tấn không ngồi trong phòng sách múa bút luyện chữ như mọi khi.
Mà giống như một người thợ mộc đang ngồi trong sân.
Xung quanh ông ta có rất nhiều miếng gỗ.
Trong tay ông ta cầm một miếng gỗ, đang chăm chú đẽo gọt.
Lý Lâm bước nhanh đến bên Lý Tấn, nói với ông ta: “Lão gia ơi, không xong rồi”.
Lý Tấn liếc mắt nhìn Lý Lâm nói: “Ông có thể đổi câu khác không?”
“Mỗi lần vội vã từ ngoài chạy vào ông cũng nói câu này, tôi nghe đến phát chán rồi”.
Đối với Lý Tấn bây giờ, cả thủ đô này không có chuyện gì có thể làm ông ta cảm thấy bối rối cả.
Lý Lâm vội vàng nói: “Lão gia, tôi vừa nhận được một tin”.
“Hội trưởng lão phái hai người đến đã bị cậu chủ đánh bay ra từ tầng mười rồi”.
“Giờ hai người đó đã thành người tàn phế”.
Lý Tấn đang đẽo gọt miếng gỗ, nghe thế thì sững người, sau đó ông ta lập tức cười to.
Tiếng cười của ông ta cực kì vui sướng.
“Không ngờ chuyện này đến nhanh thế”.
“Tôi còn tưởng phải tháng nữa mới đến cơ”.
“Xem ra phải thông báo cho đại ca năm đó một câu rồi”.
Lý Mộc nói tiếp: “Lão gia không chỉ thế đâu, cậu chủ còn bóp nát Hắc Mộc Lệnh nữa”.
“Giờ tất cả thế gia ở thủ đô đều biết chuyện này rồi”.
“Lão gia, cậu chủ làm thế có khác nào đang thách thức hội trưởng lão đâu”.
“Thế thì nguy hiểm quá”.
Lý Tấn nghe Lý Lâm nói xong, hơi trầm tư.
Nhưng ông ta lại nhanh chóng tiếp tục khắc gỗ.
Ông ta vừa khắc gỗ, vừa cười nghiền ngầm.
“Xem ra thằng bé không định tiếp tục giấu diếm nữa rồi”.
“Tốt lắm, con trai của Lý Tấn tôi nên thế.”, Lý Lâm còn tưởng Lý Tấn sẽ hoảng sợ sau đó chủ động đến xin lỗi hội trưởng lão chứ.
Nhưng không ngờ người làm bố như Lý Tấn lại chẳng chút lo lắng cho hành động liều lĩnh này của Lý Phong.
Mà luôn thầm khen ngợi những gì Lý Phong làm.
Trong lòng Lý Lâm hơi cuống.
Giờ Lý Phong chọc phải hội trưởng lão đấy.
Hội trưởng lão khống chế toàn bộ thế gia ở thủ đô và vùng lân cận.
Chỉ cần bọn họ ra lệnh.
Lý Phong và gia đình nhỏ bé của anh sẽ bị giết ngay lập tức.
Chết không có chỗ chôn.
Lý Tấn nhanh chóng đẽo miếng gỗ từng chút từng chút một.
“Ông thấy tôi nên chuẩn bị quà cho cháu trai trước hay là cho cháu gái trước đây?”
“Hôm qua tôi nằm mơ, cảm thấy đứa cháu đầu tiên chắc là cháu gái”.
Lý Lâm ngạc nhiên nhìn Lý Tấn: “Lão gia, giờ không phải lúc nói đùa đâu”.
“Cậu chủ và nhà thông gia đang gặp nguy hiểm đó”.
Lý Tấn vỗ vãi Lý Lâm, cười nói: “Giờ ông có sức mà nghĩ linh tinh”.
“Thì thà cùng tôi chuẩn bị quà cho cháu gái còn hơn”.
“Chúng ta làm cái nôi trước đi”.
“Tôi cảm thấy cháu gái của tôi chắc năm sau là ra đời đấy”.
Lý Lâm nhìn Lý Tấn, ông ấy từ nhỏ đã đi theo Lý Tấn, rất hiểu tính ông ta.
Lý Tấn là một người khôn ngoan, ông ta làm chuyện gì cũng sẽ tính toán sâu xa.
Thế nên lúc trước không ai có thể gây thiệt hại cho Lý Tấn và cả gia tộc Lý Thị ở thủ đô.
Cũng vì thế nên đối thủ mới gọi ông ta là đồ cáo già.
Thấy Lý Tấn vẫn bình chân như vại, dù trong lòng Lý Lâm còn nhiều điều khó hiểu nhưng cũng chỉ có thể cùng đẽo gỗ với Lý Tấn.
Trong căn nhà cổ mấy trăm năm ở thủ đô.
Ở giữa nhà có chín ông già ngồi trên ghế gỗ lim.
Trong đó có một người đập mạnh lên bàn.
Cả mặt đất cũng rung nhẹ lên.
“Nực cười, cái thằng Lý Phong dám đánh người của hội trưởng lão, đúng là muốn chết mà”.
Một người ngồi ở giữa, trong mắt lóe lên sự sắc bén.
“Từ trước đến nay nhà họ Lý luôn là cái gai trong lòng chúng ta”.
“Lúc trước Lý Tấn giống như cái xương mắc ngang cổ chúng ta”.
“Dù làm thế nào cũng không thể khạc cái xương này ra được”.
“Giờ lại đến thằng con thứ cả người toàn gai của ông ta”.
“Xem ra muốn thủ đô hưng thịnh như trước”.
“Thì phải làm theo kế hoạch lúc trước, nhổ tận gốc gia tộc Lý Thị”.
Bên cạnh có một người nhìn hơi béo, ông ta sờ cái cằm bóng loáng của mình, hỏi.
“Làm theo kế hoạch lúc trước cũng được thôi”.
“Nhưng giờ có gia tộc nào làm mới là vấn đề”.
Mấy người nhìn nhau, sau đó một người hỏi: “Gia tộc Vũ Thị có được không?”
Có người lắc đầu: “Không được, tôi tìm bọn họ nói chuyện này rồi”.
“Nhưng cũng không biết bên trong nhà bọn họ xảy ra chuyện gì”.
“Thời gian gần đây đang chuyển dời tài sản ra nước ngoài”.
Người bên cạnh lại nói: “Chuyện này tôi cũng có nghe nói”.
“Tình hình cụ thể có lẽ liên quan đến Nữ hoàng phố Wall – Vũ Khuynh Mặc”.