“Đã điều tra rõ rồi thưa cậu năm, Doanh Tử Hanh đang đón khách ạ”.
Lý Hán Thần hừ lạnh một tiếng: “Xem ra cái tên Doanh Tử Hanh đã mời viện trợ từ bên ngoài đến nhỉ”.
Lý Thủ Hạo gật đầu: “Mấy người Doanh Tử Hanh mời đến hình như thân phận không đơn giản”.
“Hắn dùng nghi thức rất long trọng để đón tiếp mấy người đó”.
“Giờ đang tiếp khách ở Thần Tiên Cư”.
Thần Tiên Cư là một nhà hàng rất nổi tiếng ở Trường An.
Nhà hàng này đã có hơn ba trăm năm lịch sử rồi.
Ở Trường An ai ai cũng biết đến nhà hàng này.
Nhưng người bình thường cũng chỉ nhắc đến nơi đây thôi.
Nói gì đến việc vào ăn, bọn họ còn chẳng có tư cách bước qua cửa nhà hàng nữa là.
Lý Hán Thần cau mày hỏi: “Có biết những người này từ đâu đến, gia cảnh sau lưng thế nào không?”
“Theo những gì thám tử báo cáo thì nhóm người này đến từ thủ đô, thế lực sau lưng bọn chúng là tập đoàn Lăng Tiêu”.
Tập đoàn Lăng Tiêu?
Lý Hán Thần chưa từng nghe đến tập đoàn này.
Ở trong mắt anh ta, cho dù là tập đoàn mạnh trong top 100 tập đoàn trong nước anh ta cũng chả quan tâm.
Nói gì đến cái tập đoàn nhỏ bé đến từ nơi khác này.
Lý Hán Thần cười khẩy: “Xem ra Doanh Tử Hanh đúng là đến đường cùng rồi”.
“Thế mà lại dùng nghi thức long trọng để chào đón một lũ người thấp hèn từ nơi khác đến”.
“Lý Thủ Hạo!”
“Có thuộc hạ!”
“Ông lập tức dẫn người bao vây Thần Tiên Cư”.
“Bắt lũ người đó về đây cho tôi”.
“Cậu đây phải tận tay để chúng biết mùi lợi hại của nhà họ Lý”.
Lý Thủ Hạo ngầm nghĩ rồi hỏi: “Cậu chủ, Doanh Tử Hanh chắc chắn sẽ cho người ngăn cản, nếu xảy ra xung đột với người của chúng ta thì tính sao?”
Trên mặt Lý Hán Thần bỗng nở một nụ cười độc ác.
“Tôi đang lo không có cơ hội xử lý Doanh Tử Hanh đây”.
“Nếu người của hắn ngăn lại thì đánh què tay chân bọn chúng cho tôi”.
“Đã thế cho Doanh Tử Hanh nhập viện lần nữa”.
“Mà lần này ít nhất nửa năm hắn cũng không xuống khỏi giường được”.
“Vâng!”
Lý Thủ Hạo lập tức xoay người bước ra ngoài.
Lúc này, hai bên cánh cửa đã có hơn hai mơi người đứng đó.
Quần áo bọn họ mặc giống hệt nhau.
Trên ngực mỗi người đều có một cái huân chương nhỏ.
Trên huân chương có chữ “Lý” uốn lượn như rồng bay phượng múa.
Hai mươi người này là gia tộc cử đến làm vệ sĩ bảo vệ cho cậu năm Lý Hán Thần.
Nhìn tuổi tác của bọn họ không lớn nhưng toàn là cao thủ đại tông sư.
Nếu đánh đơn lẻ thì bọn họ không phải là quá mạnh.
Nhưng hai mươi người này có thể ghép thành một trận pháp rất mạnh.
Cho dù là cao thủ Chiến Vương đến đây.
Cũng không có cách nào đánh thắng, chỉ có thể nghe theo ý trời.
Giờ bọn họ đi đối phó với Doanh Tử Hanh và một đám người từ nơi khác đến đúng là dư sức.
Trước khi xuất phát, Lý Thủ Hạo nhìn chằm chằm vào bọn họ nói: “Cậu năm có lệnh, các cậu cùng tôi đi bắt một lũ người từ nơi khác đến”.
“Nếu Doanh Tử Hanh nhà họ Doanh dám chống đối thì cứ làm như lần trước, đánh hắn nhập viện”.
“Vâng!”
Hơn hai mươi người đồng thanh đáp.
Bọn họ nhanh chóng lên xem, một đoàn xe nối đuôi nhau lái như bay đến Thần Tiên Cư.
Lý Thủ Hạo là người dẫn đầu, ông ta ngồi trong chiếc xe đi đầu.
Đối với ông ta thì nhiệm vụ hôm nay rất đơn giản.
Cái khác không nói nhưng bản thân Lý Thủ Hạo cũng là một cao thủ cảnh giới Chiến Vương.
Ông ta biết rõ đám vệ sĩ bên cạnh Doanh Tử Hanh chả phải đối thủ của ông ta.
Nói gì đến việc giờ ông ta đang dẫn theo vệ sĩ bên cạnh Lý Hán Thần nữa chứ.
Vẻ mặt ông ta nhàn nhã ngôi trên ghế xe.
Ông ta nói với tên đàn em bên cạnh.
“Truyền lệnh xuống dưới, trận này đánh nhanh thắng nhanh, trong vòng ba phút giải quyết cái lũ tạp nham đấy đi”.
“Tối nay thay ca xong tôi dẫn mọi người đi uống thỏa thích”.
Những lời Lý Thủ Hạo vừa nói, truyền qua bộ đàm đến tai tất cả mọi người.
Đám người trong xe hô lên ầm ĩ.
“Đội trưởng là nhất, tối nay chúng ta không say không về”.
“Đội trưởng ơi, tối nay chúng tôi có được gọi mấy cô em đến uống rượu cùng không thế?”
Lông mày Lý Thủ Hạo hơi nhếch lên, nói: “Đừng nói là mấy cô, dù là mấy chục cô cũng được”.
Đám người Lý Thủ Hạo vốn chẳng coi đoàn người Lý Phong ra gì.
Bọn họ thường xuyên nhận lệnh của Lý Hán Thần, đối phó với mấy đám người ngoài này có thể nói là quen tay hay việc.
Theo quan điểm của bọn họ, đối phó mới mấy người từ ngoài đến dễ như đạp chết mấy con kiến vậy.
“Kít!”
“Kít!”
“Kít!”
Bãi đỗ xe bên ngoài Thần Tiên Cư.
Mấy chiếc xe của gia tộc Lý Thị đồng thời dừng lại.
Cửa xe mở ra, Lý Thủ Hạo dẫn hơn hai mươi người nhanh chóng bước xuống.
Lý Thủ Hạo liếc mắt nhìn xung quanh, người nào người nấy vẻ mặt phấn khởi.
Bởi vì bọn họ nhận được tin báo của thám tử, trong số những người mà Doanh Tử Hanh đón tiếp có một cô em cực kì xinh đẹp.
“Đội trưởng, cậu năm có nói chúng ta phải xử lí cô em này thế nào không?”
Trong số đám vệ sĩ, có một gã cười rất đểu cáng.
Lý Thủ Hạo vỗ lên vai gã nói: “Cậu chủ không nói gì đến cô ta”.
“Cho nên cô em này á, chúng ta muốn làm gì thì làm”.
“Chỉ cần làm theo lời cậu chủ, để đám người này biết mùi lợi hại của gia tộc Lý Thị chúng ta là được”.
Vừa nghe thế, đám vệ sĩ nhao nhao tung hô.
Lý Thủ Hạo giơ tay lên, mọi người lập tức bình tĩnh lại.
“Nói nhảm ít thôi, giờ chúng ta làm chuyện chính trước”.
“Hai tổ chờ bên ngoài xem có cá lọt lưới không”.
“Một tổ theo tôi vào trong bắt người”.
“Cậu chủ nói hôm nay muốn đánh thế nào cũng được”.
“Vâng!”
Lý Thủ Hạo dẫn theo mười người, sải bước vào Thần Tiên Cư.
Lúc này, trong một căn phòng bên trong Thần Tiên Cư.
“Cốc cốc cốc”.
Một tên đàn em của Doanh Tử Hanh vẻ mặt kích động, đầu đầy mồ hôi từ ngoài chạy vọt vào.
Hắn ta vội vàng nói với Doanh Tử Hanh: “Cậu ba ơi hỏng rồi! Người nhà họ Lý đến rồi”.
Doanh Tử Hanh hơi nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Ai dẫn đầu thế?”
“Là Lý Thủ Hạo ạ”.
“Ngoài Lý Thủ Hạo còn có hai mươi vệ sĩ bên cạnh Lý Hán Thần nữa ạ”.
Nghe thấy có nhiều người như vậy, Doanh Tử Hanh đứng bật dậy, vẻ mặt thay đổi.
Vội vàng nói với Lý Phong và Hứa Mộc Tình ngồi ở đối diện: “Hỏng rồi! Mục tiêu của bọn chúng chắc chắn là mọi người”.
“Cô Hứa, anh Lý, hai người mau đi trước đi, tôi dẫn người của mình đi cản bọn họ”.
Lúc Doanh Tử Hanh đang định lao ra ngoài.
Tay Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đặt lên vai anh ta.
Hứa Hạo Nhiên cười ha hả nói: “Anh không phải lo”.
“Cái đám tép riu đấy á, hai đàn em của tôi dư sức xử lí”.
Hai đàn em mà Hứa Hạo Nhiên nói đến là hai anh em Hắc Bạch Nhị Sát.
Thực lực của hai người bọn họ Doanh Tử Hanh đã nhìn thấy.
Hai người này đúng là rất mạnh.
Nhưng Doanh Tử Hanh vẫn rất lo lắng.