chết Rõ ràng Hắc Long coi thường thân thế của Lý Phong.
Ông ta nghe Cá Sấu nói Lý Phong đánh nhau rất khá.
Giờ chuyện ông ta phải làm không phải là bóp chết Lý Phong ở Thiên Thượng Nhân Gian.
Mà phải biến Lý Phong thành người của mình.
Hắc Long nói với Cá Sấu.
“Giờ sức khỏe của Lâm Hổ thế nào rồi?” “Vẫn nằm hôn mê bất tỉnh trong viện ạ”.
“Bác sĩ nói hắn ta gãy xương hơn mười chỗ”.
“Xương đùi phải hầu như gãy hết rồi”.
“Cho dù có đứng lên được thì cũng chỉ là kẻ tàn phế mà thôi”.
Nghe thấy thế, trong mắt Hắc Long hiện lên tia hung ác.
“Mày đi theo tao nhiều năm như vậy, tiếp theo đã biết phải làm gì chưa?” Cá Sấu gật đầu.
Tuy là hắn đã đoán được số phận của Lâm Hổ.
Nhưng ít nhiều vẫn có chút sợ hãi.
Bởi vì hắn biết Lâm Hổ không thể sống qua đên nay.
Từ trước đến nay Hắc Long không cần phế vật.
Lúc ông ta nói người nào đó đã trở thành phế vật.
Thì người này chắc chắn phải chết.
“Mày nghĩ tối nay cái thằng Lý Phong đấy có đến không?” Hắc Long lại hỏi Cá Sấu.
“Hắn chắc chắn sẽ đến, thằng ranh đấy cực kỳ ngông cuồng”.
“Hình như hắn nghĩ rằng chỉ cần nắm đấm là giải quyết được mọi thứ vậy”.
“Mà hắn cũng coi thường thực lực của đại ca”.
Hắc Long cười khẩy: “Không phải hắn coi thường thực lực của tao”.
“Mà hắn không biết thế giới này ghê gớm, khắc nghiệt đến nhường nào”.
“Thằng nhóc nhà quê này chắc lúc nhỏ từng được cao thủ dạy cho mấy chiêu”.
“Nên mới có thực lực mạnh như thế”.
“Nhưng dù thế cũng không có nghĩa là hắn có thể đánh bại tao, cướp Thiên Thượng Nhân Gian của tao”.
“Giờ tao sẽ cho hắn biết sự khắc nghiệt của thế giới này”.
“Đồng thời cũng sẽ thuần phục hắn, để hắn biết nghe lời hơn”.
“Lâm Hổ chết rồi, giờ cần có người thay thế vị trí của hắn ta”.
“Tiếp đó để Lý Phong trở thành một con chó của tao đi”.
Dường như Cá Sấu đã sớm đoán được Hắc Long sẽ làm thế.
Mặc dù hắn không vừa lòng nhưng không dám nói ra.
Hắc Long nhìn Cá Sấu nói: “Mày không thấy bất công à?” “Em không dám ạ!” “Không dám hay không bất công?” Đối diện với ánh mắt sắc bén của Hắc Long, Cá Sấu nói.
“Đại ca, cái thằng Lý Phong đấy đúng là rất giỏi”.
“Nhưng dù sao hắn cũng đã đánh Lâm Hổ bị thương”.
“Còn đánh rất nhiều anh em của chúng ta”.
“Nếu để hắn về dưới trướng của mình, em sợ mất lòng các anh em khác”.
Lúc này Hắc Long đột nhiên đứng lên vỗ vai Cá Sấu.
“Cá Sấu à, bao nhiêu năm vậy rồi mà mày vẫn không hiểu à?” “Tao rất hào phóng với các anh em”.
“Nhưng mày phải phân biệt được giữa các anh em và chó có gì khác nhau chứ”.
“Tao cũng chỉ coi thằng Lý Phong là một con chó hơi dữ mà thôi”.
“Chó đã lợi dụng xong rồi, đến mùa hè thì làm thịt ăn thôi”.
Mặc dù Cá Sấu không thông minh lắm nhưng hắn vẫn hiểu lời mà Hắc Long nói.
“Đại ca, em hiểu rồi”.
Hắc Long cười tự tin: “Giờ bảo các anh em chuẩn bị kỹ càng đi”.
“Chuẩn bị bắt con chó dữ này lại”.
“Chuẩn bị cả dây thừng nữa”.
“Cuốn vài vòng quanh cổ nó”.
“Nó sẽ trở thành chó nhà chúng ta ngay ý mà”.
“Vâng ạ!” Không lâu sau, Lý Phong ngồi trong một chiếc ô tô đen dừng trước cửa Thiên Thượng Nhân Gian.
Tối nay Thiên Thượng Nhân Gian vẫn giống mọi hôm, đông vui nhộn nhịp.
Ở bãi đỗ xe có mấy chiếc xe giá lên đến cả trăm nghìn tệ.
Cả đám trai xinh gái đẹp đi ra đi vào, người nào người nấy mặc đồ hàng hiệu, cực kỳ giàu có.
Nhưng Lý Phong mặc một bộ quần áo rất bình thường.
Cho dù là lái xe của các sếp lớn cũng không ăn mặc xuề xòa như anh.
Lý Phong chả quan tâm đến ánh mắt mọi người xung quanh.
Dẫn theo Cường Đầu Trọc bước vào cửa Thiên Thượng Nhân Gian.
Cá Sấu đã dẫn theo hai tên đệ chờ từ lâu.
Hắn nhìn thấy Lý Phong bước đến, mặt lạnh như tiền nói: “Không ngờ thằng ranh mày có gan đến thật”.
Lý Phong dửng dưng cười: “Thế giới này chả có nơi nào tao không dám đến cả”.
Cá Sấu hừ lạnh một tiếng: “Mày cứ mạnh miệng đi, lát nữa mày sẽ phải quỳ xuống xin tha ngay thôi”.
Cá Sấu dẫn Lý Phong đến tầng năm.
Hắn đứng trước cửa một căn phòng, giơ tay lên gõ.
Cửa mở ra từ bên trong.
Nhưng không thấy người mở cửa.
Cánh cửa này cứ như tự động mở ra vậy.
Cá Sấu nói với Lý Phong: “Mày muốn gặp đại ca tao thì phải bước qua cánh cửa này”.
“Nếu mày mà không dám thì cúp đuôi cút ngay cho tao”.
Lý Phong cười: “Thảo nào Hắc Long chỉ có thể dậm chân ở Ninh Châu”.
“Bao nhiêu năm mà chả làm được trò trống gì?” “Hóa ra là do có quá nhiều đàn em tầm thường như mày”.
“Mày nói gì cơ?” Cá Sấu trợn to hai mắt, đằng đằng sát khí, nếu không phải vì hắn đánh không lại Lý Phong thì hắn đã lao vào đánh nhau từ lâu rồi.
Lý Phong không thèm dây dưa với hắn, bước vào trong.
Sau khi vào trong, anh quay đầu lại hơi liếc nhìn Cá Sấu nói.
“Mày sẽ hiểu ý tao ngay thôi”.
Lúc vào trong phòng, ở đây cũng không có người, trống hốc trống hoác”.
Phòng này trang trí không khác gì những phòng khác.
Cường Đầu Trọc nhìn xung quanh nói: “Đại ca, bọn chúng đang giở trò gì thế, sao không thấy một bóng người nào”.
Gã vừa dứt lời, mặt đất dưới chân bọn họ bỗng rung lên dữ dội.
Sàn nhà như bị người ta đập lún xuống.
Hai chân Lý Phong và Cường Đầu Trọc nhẹ bẫng.
Sau đó cả hai người cùng rơi xuống dưới.
Bọn họ không rơi xuống một tầng mà rơi xuống một cái hố sâu thăm thẳm.
Chiều cao của cái hố phải bằng mấy tầng lầu.
Lúc rơi xuống, tay Lý Phong nắm chặt lấy áo Cường Đầu Trọc.
Sau đó từ từ rơi xuống.
Hai người rơi xuống một nơi tối đen như mực.
Cường Đầu Trọc ngẩng đầu nhìn thì thấy trần nhà phía trên bọn họ nhanh chóng khép lại.
Giờ bọn họ đã bị nhốt trong một không gian kín mít.
“Hắc Long, ông là đồ khốn, ông dám chơi tôi”.
Trong không gian tối đen như mực, Cường Đầu Trọc không hét lớn như người bình thường.
Mà gã quát tháo inh ỏi.
Gã chửi bới xung quanh, càng chửi càng tục.
Cường Đầu Trọc dùng hết những câu chửi nhau của đám đàn bà con gái quê hắn ra chửi.
Gã định chửi đến khi Hắc Long không nhịn được nữa, phải thò mặt ra.
Nhưng Hắc Long không xuất hiện.
.