hay Hứa Hạo Nhiên tuy có chút hoảng hốt nhưng vẫn lấy từ trong túi ra lọ thuốc nhỏ mắt mà Lý Phong đã cho, nhỏ hai giọt vào trong hốc mắt.
Khi Hứa Hạo Nhiên mở mắt lần nữa, đồng tử của cậu ta giãn ra ngay lập tức.
Bởi vì cậu ta phát hiện ra một người đàn ông đang ngồi trên chiếc bàn không xa trước mặt Hứa Mộc Tình.
Người đàn ông này, ngoại hình khá bình thường, không có vết sưng tấy, không có máu me đầm đìa.
Nhưng mặt anh ta tái nhợt như tờ giấy.
Hốc mắt sâu và môi trắng bệch.
Bộ dạng như vậy, cho dù là ban ngày nhìn thấy cũng phải giật mình, huống chi là trong đêm tối như vậy.
Mà khi Hứa Hạo Nhiên nhìn anh ta, anh ta cũng quay đầu lại, lộ ra một hàng răng sắc nhọn về phía Hứa Hạo Nhiên.
Anh ta cười, điệu cười u ám và quỷ dị! Khi Đào Văn Bân nói chuyện với Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong.
Giọng anh ta như người đang đứng trong hang.
Nó mang theo tiếng vang.
Đồng thời, cũng rất lạnh.
“Các người đến nhanh thật đấy.
Nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều”.
“Vốn dĩ, tôi muốn sống lại cảnh tượng ấm áp khi còn bé ấy mà”.
“Nhưng vì các người đã phá vỡ bầu không khí này, nên không cần phải tiếp tục nữa”.
Lúc này, Đào Văn Bân đã nhảy khỏi bàn.
Anh ta ra hiệu cho Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình lúc này đang dạy học bỗng dừng lại.
Cô đờ đẫn, cơ thể cứng ngắc, giống như một con rối bị người ta điều khiển.
Đào Văn Bân nói với Hứa Mộc Tình: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta cùng đi nhé”.
“Anh sẽ khiến em hạnh phúc như anh đã hứa”.
“Mỗi ngày đều vui vẻ”.
Đào Văn Bân vừa dứt lời, Hứa Hạo Nhiên liền chế nhạo.
“Đồ ngốc, anh cho rằng chị gái tôi sẽ nghe lời anh sao?” “Cũng không tự soi gương nhìn xem”.
“Loại chó như anh, chị gái tôi còn chả thèm liếc mắt”.
Ngay sau khi Hứa Hạo Nhiên nói điều này, khuôn mặt của Đào Văn Bân rõ ràng là hơi thay đổi.
Dù khuôn mặt anh ta vẫn mang nụ cười toe toét đó.
Tuy nhiên, nụ cười trông không còn rạng rỡ và tươi tắn như trước nữa.
Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên bên cạnh: “Cậu tiếp tục mắng hắn đi, tiếp tục mắng đi, mắng càng hăng càng tốt”.
Hứa Hạo Nhiên cười: “Gì chứ mắng chửi thì tôi là chuyên gia rồi”.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên như bị mấy bà hàng cháo chửi trên phố nhập vào.
Hai tay chống nạnh, trừng to mắt, hét vào mặt Đào Văn Bân.
“Tôi nghe người nhà kể lại, hình như anh uống thuốc trừ sâu mà chết nhỉ”.
“Anh có thể cho tôi biết thuốc trừ sâu có mùi vị như thế nào không?” “Hồi nhỏ nghe người ta nói mùi thuốc trừ sâu giống mùi nước tiểu, cũng có mùi cứt nữa”.
“Nhưng đó là tất cả những gì bạn bè tôi đoán thôi”.
“Vì chẳng đứa ngu nào đi thử cả”.
“Hiếm khi mà gặp được đứa nào ngu như anh, nào nào, mau nói cho tôi biết cảm giác uống thuốc trừ sâu như thế nào đi”.
Vẻ mặt Đào Văn Bân càng lúc càng lạnh.
Anh ta nhìn thẳng vào Hứa Hạo Nhiên.
“Mày câm mồm, nếu còn nói nữa, tao rút lưỡi mày ra đấy”.
Hứa Hạo Nhiên cười lớn, mở miệng lè lưỡi về phía Đào Văn Bân.
“Này, đây này, lưỡi ông mày đây, có bàn lĩnh thì đến rút đi!” “Nghe mẹ tôi nói, anh hình như còn thành lập cả công ty.
Với cái loại đầu óc như anh, không lỗ mới là lạ đấy?” “Cái loại như anh mà tèo, người ta còn đốt pháo ăn mừng ấy chứ”.
Đào Văn Bân tức giận.
Lập tức, trên người anh ta tỏa ra một khí tức kinh người khiến người ta lạnh cả sống lưng.
“Mày muốn chết à”.
Hứa Hạo Nhiên duỗi một ngón tay ra và lắc nhẹ trong không khí.
“Không, không, không phải tôi muốn chết mà là anh muốn chết chứ”.
“Tôi nói chứ, anh chết rồi mà vẫn không sáng dạ ra tí nào nhỉ”.
“Tôi khuyên anh nên chết thêm một lần nữa”.
“Anh uống thuốc trừ sâu, uống đến thủng cả ruột”.
“Nhưng trên thực tế, ý tưởng của anh là sai lầm.
Anh không nên uống thuốc trừ sâu.
Thuốc trừ sâu sẽ chỉ gây hại cho ruột và dạ dày thôi”.
“Anh ấy, anh nên mua vài chai thuốc diệt côn trùng và xịt lên mặt khi mùa xuân đến”.
“Anh có biết vì sao phải mua thuốc diệt côn trùng không? Có biết tại sao lại xịt vào mùa xuân không?” “Không biết à, thế thì tôi sẽ nói cho anh biết”.
“Vì trên mặt anh có chữ ‘ngu’ đấy!” (cấu tạo chữ tiếng trung: chữ ‘ngu’ là ghép của chữ ‘côn trùng’ và chữ ‘mùa xuân’) “Ahhhhh, tao giết mày!” Lời mắng chửi của Hứa Hạo Nhiên quả thực có hiệu quả ngay lập tức.
Đào Văn Bân ngay lập tức lao về phía Hứa Hạo Nhiên.
Lúc này, Lý Phong vốn đã chuẩn bị xong, lập tức rút ra từ sau lưng một cành dương liễu vừa mới nhổ bên sông trên đường tới đây.
Những chiếc lá trên cành dương liễu này vẫn còn mang màu xanh dịu và rất tươi.
Đào Văn Bân ở trên không, lao về phía Hứa Hạo Nhiên.
Anh ta còn chưa chạm được vào Hứa Hạo Nhiên, thì cành dương liễu trong tay Lý Phong đã quật tới.
“Bốp!” Một nhánh cây vừa chạm vào người Đào Văn Bân, anh ta ngay lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.
Đột nhiên, cả người bay ra phía sau.
Mà Lý Phong không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát và chống cự.
Anh nhanh chóng lao đến trước mặt Đào Văn Bân và quất hàng chục roi về phía anh ta.
Đào Văn Bân còn đang kêu gào, thì đã bị Lý Phong trực tiếp cầm lấy cành liễu đánh cho tiêu tan! Một khi Đào Văn Bân biến mất, cảm giác lạnh lẽo trong lớp cũng dần phai nhạt.
Hứa Mộc Tình vốn cứng đờ như con rối, lúc này mới chậm rãi khôi phục thần trí.
Hứa Mộc Tình sững sờ nhìn xung quanh.
Thấy rằng Hứa Hạo Nhiên đang đứng bên cạnh, cười ngây ngô với mình.
Hứa Mộc Tình không khỏi cau mày nói: “Chị đang ở đâu đây?” “Hì hì, chị gái yêu của em.
Nếu không phải tự mình trải nghiệm, thì đừng nói là chị, ngay cả chính em cũng không thể tin được”.
“Chuyện này thật thú vị!” Rõ ràng là phòng học trong ngôi trường này đã rách nát lắm rồi, nhưng Hứa Hạo Nhiên lại kéo Hứa Mộc Tình ngồi xuống và nói về những gì đã xảy ra vừa rồi.
Hứa Mộc Tình nghe xong, không khỏi quay đầu nhìn Lý Phong.
Có một cảm giác biết ơn trong mắt cô.
Mà khi Hứa Hạo Nhiên lên tiếng thay Lý Phong, sẽ thêm mắm thêm muối vào câu chuyện.
Gì mà Lý Phong đã tái mặt đi khi nghe tin Hứa Mộc Tình mất tích.
Sau khi tìm được một chút manh mối, anh liền không chút do dự, không quản thân mình đi tới trường học này.
Để rồi dũng cảm chiến đấu với những thứ bẩn thỉu vừa rồi.
Sau đó Lý Phong dùng cành liễu đánh cho nó tiêu tan đi.
Nếu là lúc bình thường Hứa Hạo Nhiên nói câu này, Hứa Mộc Tình chắc chắn sẽ đá cậu ta một cái thật mạnh rồi lườm cậu ta.
Bởi vì cô không tin có chuyện như thế xảy ra.
Tuy nhiên, hiện tại cô đang đứng trong tòa nhà dạy học bỏ hoang này.
Mặc dù chuyện vừa xảy ra, cô không có ấn tượng gì.
Tuy nhiên, bắt đầu từ chuyến xe buýt hôm nay, đến khi ăn cơm xong và ngồi nói chuyện buổi tối.
Cô nghe thấy giọng nói của Đào Văn Bân.
Hứa Mộc Tình biết rằng cô chắc chắn đã gặp phải thứ gì đó bẩn thỉu.
Nhưng so với những điều đó, Hứa Mộc Tình tò mò hơn về lý do tại sao Lý Phong biết những thứ này.
.