Lý Tấn nắm chắc vị trí tộc trưởng của gia tộc rồi.
Lý Na được toàn bộ gia tộc họ Lý hậu thuẫn.
Có thể nói hiện tại anh không có gì phải lo lắng.
Mọi việc ở Trường An đã được xử lý hòm hòm rồi.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình ban đầu định quay trở lại thủ đô.
Nhưng một cuộc gọi đột ngột đã làm gián đoạn hành trình của Lý Phong và Hứa Mộc Tình.
Sáng sớm, khi Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang dính nhau trong văn phòng.
Trương Hiểu Bình đột nhiên mở cửa phòng làm việc của Hứa Mộc Tình.
Nếu bình thường nhìn thấy Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang ở cùng nhau.
Trương Hiểu Bình nhất định sẽ đỏ mặt đóng cửa lại.
Nhưng bây giờ trông cô ấy vô cùng lo lắng.
Cô ấy vội vàng nói với Lý Phong và Hứa Mộc Tình.
“Chị Tình, có cuộc gọi từ thành phố Thái Bối, Ngôn Hi xảy ra chuyện rồi!” Cố Ngôn Hi là bạn thân nhất của Hứa Mộc Tình, Hứa Mộc Tình lập tức biến sắc khi nghe cô ấy xảy ra chuyện.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Hứa Mộc Tình vội vàng hỏi.
“Nửa giờ trước, Ngôn Hi đã rời khách sạn để diễn tập tại địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc”.
“Nhưng đi được nửa đường, thì đột nhiên mất tích”.
“Mất tích?”
, Hứa Mộc Tình hơi nhíu mày.
Sau chuỗi ngày xảy ra biến cố, Hứa Mộc Tình đã trưởng thành hơn trước, cô cũng bình tĩnh hơn trong công việc.
“Em đã xác nhận với Văn Văn chưa?” Trương Hiểu Bình gật đầu: “Văn Văn giờ cũng cuống lên rồi”.
“Cô ấy đã tìm kiếm tất cả những nơi Ngôn Hi có thể đến, nhưng cô ấy không tìm thấy!” Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Phong: “Chồng, chúng ta đi Đài Bắc đi”.
Lý Phong cười nhẹ nói: “Máy bay chuẩn bị xong rồi, đi thôi”.
Hứa Mộc Tình sửng sốt.
Cho đến khi điện thoại di động của cô có tiếng tin nhắn.
Cô lấy điện thoại di động ra và phát hiện ra rằng tin nhắn này hóa ra là tin nhắn yêu cầu cô lên máy bay trong vòng một tiếng nữa.
Hứa Mộc Tình biết người trong thời gian ngắn có thể hành động nhanh như vậy, chỉ có thư ký của Lý Phong, Raven, người đứng trong bóng tối.
Vài giờ sau, sân bay quốc tế Đài Bắc.
Phương Văn Văn lo lắng nhìn Lý Phong và Hứa Mộc Tình ở cổng đón.
Khi thấy hai người họ cùng xuất hiện, Phương Văn Văn liên tục vẫy tay với họ.
Ra khỏi sân bay.
Lý Phong hỏi Phương Văn Văn: “Cô có thấy dạo này cô ấy có biểu hiện gì lạ không?” Phương Văn Văn lắc đầu: “Không, ngày nào cô ấy cũng vui vẻ”.
Khi Phương Văn Văn nói điều này, Hứa Mộc Tình không thể không thở dài và nói: “Điều đó có nghĩa là cô ấy có vấn đề”.
Trực giác của phụ nữ xưa nay luôn rất chính xác.
Mặc dù Cố Ngôn Hi chưa bao giờ bộc lộ suy nghĩ của mình.
Cô ấy cũng không nói cho Hứa Mộc Tình biết nội tâm của mình.
Nhưng Hứa Mộc Tình biết rằng trong lòng người bạn thân của cô luôn có hình bóng một người đàn ông.
Vì một số lý do đặc biệt, Cố Ngôn Hi không thể nói ra.
Hứa Mộc Tình thực sự đã đoán ra được bảy tám phần.
Chỉ là bản thân cô cũng không thể lên tiếng.
Cố Ngôn Hi vẫn quay cuồng trong công việc.
Cô ấy bay tới bay lui, tổ chức các buổi hòa nhạc không ngừng nghỉ.
Có lẽ đối với một nữ ca sĩ đang trong giai đoạn thăng hoa của sự nghiệp, tổ chức concert là cách tốt nhất để chứng tỏ thực lực và sự nổi tiếng của mình.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình biết rằng Cố Ngôn Hi đang trốn tránh.
Cô ấy muốn làm tê liệt bản thân thông qua công việc.
Hứa Mộc Tình hỏi Phương Văn Văn: “Cô có thấy cô ấy đặc biệt thân thiết với ai đó không?” Phương Văn Văn lắc đầu: “Không, ngày nào cô ấy cũng ở cùng chúng tôi”.
“Thời gian của buổi biểu diễn rất căng.
Chúng tôi ai nấy đều muốn phân thân ra để làm việc ấy chứ”.
Hứa Mộc Tình đưa tay ra, nắm chặt cánh tay Lý Phong: “Chồng à, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra cô ấy.
Em lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện”.
Lý Phong khẽ gật đầu nói: “Cứ giao cho anh”.
Cùng lúc đó, bên trong một dinh thự được xây dựng từ thế kỷ trước ở Đài Bắc.
Hứa Thiên Tứ ngồi trên ghế sofa với chiếc ly pha lê trên tay.
Anh ta nhẹ nhàng uống một hớp rượu đỏ sánh như máu.
Sau đó, anh ta mỉm cười nhìn Cố Ngôn Hi, người đang ngồi đối diện với anh ta.
“Đúng là trăm nghe không bằng một thấy”.
“Mọi người nói rằng cô Cố không chỉ hát hay mà còn rất xinh đẹp”.
“Trước đây, tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô Cố trên TV hoặc áp phích thôi”.
“Bây giờ được gặp người thật, mới nhận ra cô còn đẹp hơn nhiều so với lời đồn”.
Cố Ngôn Hi lạnh lùng nhìn Hứa Thiên Tứ.
“Anh Hứa, tôi sắp diễn tập cho buổi hòa nhạc”.
“Tôi không có nhiều thời gian để uống rượu với anh”.
“Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi không biết uống rượu, anh nên tìm người khác đi”.
Hứa Thiên Tứ cười nói: “Không uống được cũng không sao”.
“Đối với tôi, một đại mỹ nhân như cô, chỉ cần ngồi trước mặt tôi thôi, tôi đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi”.
“Chẳng phải xưa nay chúng ta vẫn nói rằng nhìn thấy người đẹp như được ăn một món ăn ngon vậy sao”.
“Nhìn cô, tôi cảm thấy như được ăn món ngon nhất trên đời”.
Hứa Thiên Tứ nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Đồng thời, còn xiên một miếng thịt bò chín tái.
Ăn nó một cách duyên dáng.
So với trước đây, Cố Ngôn Hi bây giờ trông điềm tĩnh hơn.
Dù gì cô ấy cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng có thể độc lập đối phó với những chuyện này bằng ánh mắt.
Cố Ngôn Hi nhìn Hứa Thiên Tứ.
“Anh Hứa, ngay từ đầu anh đã nói có người muốn gặp tôi”.
“Nhưng tại sao tôi đợi ở đây lâu như vậy mà đối phương vẫn không xuất hiện?” “Đừng nóng, đừng nóng, anh ta sẽ sớm tới thôi”.
“Bởi vì người này, không chỉ có cô nhớ mà tôi cũng rất nhớ”.
Khi Hứa Thiên Tứ nói điều này, một ánh sáng lóe lên trong mắt Cố Ngôn Hi.
Ban đầu, Cố Ngôn Hi nghĩ rằng người Hứa Thiên Tứ nói là một cậu ấm hâm mộ cô ấy.
Bây giờ những lời của Hứa Thiên Tứ lại như nói với Cố Ngôn Hi.
Người này có khả năng là Lý Phong.
Lúc này, một người đàn ông mặc vest bước nhanh vào.
Anh ta kính cẩn đứng bên cạnh Hứa Thiên Tứ.
“Chủ nhân, vừa nhận được tin tức mới nhất.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã bay đến Đài Bắc”.
“Họ đang tìm tung tích của cô Cố”.
Khi nghe tin Hứa Mộc Tình và Lý Phong đều đến, trên khuôn mặt Cố Ngôn Hi không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Vốn dĩ vừa rồi cô ấy còn đang toàn tâm toàn ý suy nghĩ, sẽ dùng biện pháp gì để thoát khỏi đây.
Khi nghe tin Lý Phong cũng đã đến Đài Bắc, Cố Ngôn Hi có vẻ yên tâm hơn.
Hứa Thiên Tứ cười nhìn Cố Ngôn Hi, nói.
“Cô Cố hẳn là rất vui khi nghe tin Lý Phong đến nhỉ”.
“Cô có cảm thấy vô cùng an tâm không?” “Lý Phong hình như đã từng cứu cô nhiều lần trước đây nhỉ”.
Cố Ngôn Hi lạnh lùng nói: “Đây là việc của tôi, không liên quan gì đến anh”.
“Anh Hứa, tôi biết anh bây giờ có vẻ rất lợi hại”.
“Nhưng tôi hy vọng anh biết rằng có rất nhiều người thực lực như anh đã ngã xuống trước mặt Lý Phong”.
“Hahahaha”.
Hứa Thiên Tứ đột nhiên bật cười.
.