Lý Phong nhìn Hứa Hạo Nhiên, đứa trẻ kì quặc này, không khỏi lắc đầu cười.
Khi anh chuẩn bị trả lời, một chiếc xe tải lớn bất ngờ lao tới.
Chiếc xe tải lớn này đã tông trực diện từ phía bên phải đến.
Đường của Lý Phong lúc này là đèn xanh.
Chiếc xe tải lớn này đã vượt đèn đỏ và húc mạnh vào thân xe của anh.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên thậm chí còn chưa kịp phản ứng, trên khuôn mặt của cậu ta đầy vẻ hoang mang.
Vào thời điểm quan trọng, thay vì đạp phanh, Lý Phong lại đạp ga.
Lập tức, chiếc xe Mercedes-Benz do Lý Phong cải tiến lại này, lao đi với tiếng gầm rú như dã thú!
Hành động của Lý Phong đã giúp hai chiếc xe tránh xa chạm.
Hứa Hạo Nhiên, lúc này đã phản ứng kịp, quay lại chỉ vào chiếc xe tải lớn đang nhanh chóng bỏ chạy chửi bới.
Tuy nhiên, Lý Phong không tỏ thái độ gì trước sự việc này.
Chỉ là, biểu hiện trên gương mặt anh dần trở nên nghiêm túc.
Ánh sáng trong mắt cũng ngày càng sắc nét hơn.
Lúc này chỉ nghe Lý Phong lãnh đạm nói: “Xem ra, đã đến lúc nên quét dọn sân nhà mình một chút rồi”.
Ngụy Thường ở phía sau nhìn chiếc xe Mercedes-Benz màu trắng đang phóng đi.
Hắn hung ác đá vào người bên cạnh, mắng: “Vô dụng.
Chuyện nhỏ như vậy mà cũng không xử lý được”.
Ngụy Thường cảm thấy rất tức giận khi sự việc không theo ý mình.
Đồng thời, lửa giận toàn thân cũng không biết trút vào đâu.
Hắn hùng hổ đi đến khách sạn nơi hắn ở.
Đá một phát mở tung cửa phòng tổng thống.
Hắn trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha trong phòng tổng thống, giang tay dựa vào ghế sô pha và nói với đàn em bên cạnh.
“Gọi hai em đào non đến đây cho tôi, cậu đây đang bức bối chết đi được đây!”
Đàn em lập tức xoay người rời đi.
Tên đàn em vừa bước ra khỏi phòng tổng thống, trong vòng một hai phút, liền có tiếng gõ cửa.
Ngụy Thường đang định đi tắm, khóe miệng liền nở một nụ cười bỉ ổi.
“Mấy đứa này chuyện chính làm thì chả ra làm sao mà chuyện này lại giỏi thế chứ”.
Ngụy Thường vừa dứt lời, liền phát hiện chỉ có tiếng gõ cửa, nhưng không có người đi vào.
Ngụy Thường sốt ruột nói: “Vào đi, ở ngoài cửa chờ cái gì vậy”.
Tuy nhiên, người ngoài cửa vẫn không có phản ứng gì.
Ngụy Thường chửi một câu.
Nếu là bình thường, hắn nhất định sẽ không kiên nhẫn như vậy.
Đã sai người của mình kéo hai người phụ nữ ngoài cửa vào từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, Ngụy Thường đang bức bối, hắn cần phải giải tỏa hết sự bức bối này ra ngoài.
Vì vậy, hắn bước nhanh đến cửa phòng tổng thống.
Thời điểm Ngụy Thường vừa mở cửa, hắn sững sờ.
Bởi vì có hai người phụ nữ vạm vỡ đang đứng ngoài cửa.
Chính xác mà nói, ngay cả bản thân Ngụy Thường cũng không biết hai người này có phải là phụ nữ hay không.
Bởi vì họ trông còn xấu hơn cả gấu!
“Cậu chủ, là cậu gọi dịch vụ đúng không ạ?”
“Không! Tuyệt đối không phải!”
Ngụy Thường lập tức lắc đầu.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị đóng sầm cửa phòng.
Một bàn tay dày hơn đùi hắn đột nhiên duỗi ra chặn cửa.
Người phụ nữ đó vô cùng xấu xí, lông mũi còn lòi ra khỏi lỗ mũi.
Ghé khuôn mặt ghê tởm của mình đến trước mặt Ngụy Thường, cười toe toét và nói với đôi môi đỏ như máu.
“Ai da, cậu chủ đừng ngại như vậy chứ”.
“Đến đây, chị em chúng tôi là những nhân viên phục vụ chuyên nghiệp đấy”.
“Cậu cứ yên tâm, thả lỏng toàn thân đi nào”.
“Phần còn lại để chị em chúng tôi lo”.
Nói xong, cả hai cùng mở cửa bước vào.
Người vào sau, thậm chí còn trực tiếp khóa cửa lại.
“Các người định làm gì?”
Ngụy Thường tái mặt vì sợ hãi, hắn tiếp tục lùi lại, khi hắn định xoay người bỏ chạy.
Cánh tay dày hơn đùi đột nhiên bế hắn lên.
Sau đó, giống như mang theo một bao cát nhỏ ‘phì phò phì phò’ đi về phía cửa phòng.
“Các người muốn làm gì, mau thả tôi xuống, thả tôi xuống!”
Tiếng hét vô cùng thảm thiết của Ngụy Thường phát ra từ căn phòng!
Ở một diễn biến khác.
Blair Clydesman vội vã đến phòng bệnh của em trai Pence.
Khi Pence nhìn thấy chị gái của mình, lập tức nước mắt lưng tròng.
Anh ta không ngừng khóc lóc kể lể với Blair Clydesman về việc anh ta đã đau khổ như thế nào, không ngừng kể về sự xấu xa và hung dữ của Lý Phong.
Anh ta đã khắc họa mình thành một người tốt trói gà không chặt, chỉ tìm kiếm công lý.
Đặt Lý Phong vào thế lực tà ác.
“Chị ơi, chị không biết đấy thôi, người đàn ông tên Lý Phong kia quả là hung ác, hắn là kẻ xấu xa hung ác nhất Ninh Châu”.
“Hắn một mực giữ chặt cô gái tên Hứa Mộc Tình kia.
Gia đình Hứa Mộc Tình có thể nói là khổ không thể tả”.
“Không biết bao nhiêu lần muốn thoát khỏi xiềng xích của hắn”.
“Tuy nhiên, hắn luôn dùng mọi cách tàn nhẫn để giam cầm họ”.
“Chị ơi, chị biết tập đoàn Lăng Tiêu chứ?”
“Hứa Mộc Tình là giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Chị nói xem, một người phụ nữ xuất chúng như vậy, làm sao có thể thích cái loại lưu manh chỉ biết ăn không ngồi rồi chứ, đúng không?”
Ban đầu, Blair Clydesman đến với tâm trạng tức giận.
Sau một hồi nghe em trai khóc lóc kể lể.
Không nói gì, Blair Clydesman lập tức dẫn người đến trụ sở của tập đoàn Lăng Tiêu.
Sau khi Blair Clydesman rời đi, Pence, người lúc nãy vẫn đang nước mắt giàn giụa.
Trong mắt anh ta lập tức ánh lên một sự phẫn uất mạnh mẽ.
Anh ta đột nhiên bật ra một tràng cười quái dị.
Giọng nói choe chóe, khiến người ta cảm thấy rất chói tai.
“Hahahaha, Lý Phong, mày chết chắc rồi!”
“Một khi chị gái tao ra tay thì không đứa nào còn sống đâu”.
“Còn Hứa Mộc Tình, tôi phải có được cô”.
“Tôi muốn nhốt cô trong biệt thự của tôi, dày vò cho đến chết!”
Pence còn đang lầm bẩm, đột nhiên nghe thấy “két” một tiếng.
Sau đó, nhìn thấy ba năm người đi ra từ phòng tắm trong phòng.
Mà một trong số họ còn vác một chiếc máy ảnh độ nét cao trên vai.
Camera này có thể chụp rõ các lỗ chân lông trên khuôn mặt người.
Pence lập tức hoảng sợ.
Anh ta chỉ tay về phía Hứa Hạo Nhiên đang dẫn đầu và chửi: “Đồ chó đẻ, mày vào lúc nào, ai phái mày vào đây?”
“Chậc chậc chậc, đây là miệng lưỡi của gia tộc hàng đầu thế giới đấy à”.
“Ôi, không thể tưởng tượng nổi là cái loại gia tộc như thế nào lại giáo dục ra cái thứ vô liêm sỉ như này”.
Hứa Hạo Nhiên cười ha hả, vỗ nhẹ máy ảnh trên vai người bên cạnh và nói.
“Màn biểu diễn của anh vừa rồi quá hoàn hảo”.
“Lát nữa, chúng tôi sẽ cho chị gái của anh xem nhé”.
Pence sững người trong giây lát.
Cuối cùng anh ta đột nhiên cười điên cuồng: “Hahahaha, đồ ngốc, chị gái từ bé đã rất thương tao”.
“Đừng nói tao bị thương, cho dù bây giờ tao còn nguyên vẹn”.
“Chỉ cần tao nói một tiếng, chị ấy sẽ bóp sống chúng mày ngay!”.