“Anh đã trải qua bao lần suýt chết đấy.
Cái gọi là siêu năng lực được sản sinh ra trong hoàn cảnh đó”.
“Anh nghĩ theo điều kiện của em, nếu em yêu một trăm lần rồi lại thất tình một trăm lần, thì em có thể có siêu năng lực đấy”.
“Đừng, anh rể!”
“Anh không thấy là em đã mất đi phương hướng trong cuộc sống rồi sao? Em không thể tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, và thậm chí bắt đầu hoài nghi nhân sinh đó”.
Hứa Hạo Nhiên chưa kịp nói xong, Lý Phong đã trực tiếp ngắt lời: “Thôi đừng có mà ca nữa”.
“He he!”
“Anh rể, anh là anh rể tốt nhất trên đời”.
“Yên tâm, cho dù anh có bao nhiêu tình nhân bên ngoài, em cũng sẽ không nói cho chị em biết đâu”.
Lý Phong lúc này ngoắc ngoắc ngón tay với Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức ngoan ngoan đưa khuôn mặt của mình lại gần.
Sau đó, Lý Phong búng một ngón tay lên trán Hứa Hạo Nhiên.
“Ai da!”
Hứa Hạo Nhiên che trán vì đau, ngồi xổm xuống, nước mắt chực trào ra.
“Đừng nghĩ đến mấy thứ linh tinh đó nữa”.
“Sau, khi nào có cơ hội, anh sẽ chỉ cho em một hai chiêu”.
“Yeah!”
Hứa Hạo Nhiên vui mừng nhảy dựng lên.
Mà Blair Clydesman nãy giờ vẫn ở trước mặt Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên.
Thấy hai người ở đó trò chuyện rôm rả, coi cô ta như không khí.
Blair Clydesman có thể nói là hoang mang tột cùng.
Trong ấn tượng của cô ta, Chiến thần Hồng Hải là một người đàn ông rất kiệm lời, cũng rất nghiêm khắc với mọi người xung quanh.
Anh là ngọn núi mà con người không bao giờ có thể trèo qua được, chỉ có thể đứng dưới chân núi mà nhìn lên.
Nhưng lúc này, anh như một người anh trai ở nhà bên vậy.
Blair Clydesman không thể liên hệ được người trước mặt với người đàn ông trong ấn tượng của cô ta.
Bởi vì sự tương phản giữa trước và sau thực sự quá lớn.
Không chỉ cô ta, e rằng bất cứ ai đã nhìn thấy hoặc biết Chiến thần Hồng Hải.
Đều không thể liên hệ nổi Lý Phong trước mặt với thân phận thực sự của anh.
Nếu không phải cô ta tự mình gặp Lý Phong, cùng Lý Phong ăn cơm trưa.
Thì có lẽ cũng sẽ không tin, người trước mặt cô ta này là kẻ đáng sợ đứng trên đỉnh thế giới.
Lý Phong bây giờ trông quá hiền hòa.
Tuy nhiên, sự dễ tính của Lý Phong cũng tùy người.
Khi Lý Phong quay đầu nhìn Blair Clydesman.
Có một sự sắc bén trong mắt anh khiến Blair Clydesman cảm thấy rất quen thuộc.
Chỉ một ánh mắt.
Con ngươi của nữ thần vô cùng cao quý này giãn ra, vẻ mặt sợ hãi, thậm chí còn lùi lại mấy bước.
Lý Phong lạnh lùng nhìn Blair Clydesman nói: “Tôi cho cô cơ hội”.
“Nhưng thật đáng tiếc khi cô chả biết nắm lấy”.
“Giờ đưa em trai cô cút đi”.
Giọng nói của Lý Phong lúc này lạnh như băng, rơi xuống sàn đá cẩm thạch cứng rắn.
Hơn nữa, trong mắt anh, có một tia sáng mà Hứa Hạo Nhiên chưa từng thấy bao giờ.
Ngay cả bản thân Hứa Hạo Nhiên cũng cảm thấy kinh hãi.
Đây vẫn là anh rể của cậu ta đấy chứ?
Hoàn toàn khác với con người trong ấn tượng của cậu ta.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé!
Blair Clydesman nhanh chóng nói: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý, tôi không biết anh…”
“Hồi đó, khi cô dẫn người đến địa bàn của tôi, tôi đã nói với cô rồi”.
“Một người ở vị trí cao trong một thời gian dài, tự nhiên sẽ hình thành thói quen tự cao”.
“Cho dù là ánh mắt nhìn người ta, cũng mang vẻ trịch thượng”.
“Cô và gia tộc cô luôn bảo thủ trong mọi việc”.
“Điểm này không sai”.
“Chính vì điều này mà gia tộc cô luôn có thể chiếm thế thượng phong trên thế giới”.
“Không ngừng mở rộng thế lực của mình”.
“Nhưng thật đáng tiếc là gia đình cô đã thất bại trong việc giáo dục”.
“Như tôi đã nói vừa rồi, nuông chiều giống như một căn bệnh ung thư”.
“Một khi nó lây lan.
Không có cách nào chữa khỏi được!”
“Trong lúc tôi còn chưa nổi giận, hãy đưa em trai cô cút đi!”
Một câu nói đơn giản mà thẳng thắn khiến Blair Clydesman toàn thân run lên.
Mà Lý Phong thậm chí không thèm nói thêm một lời nào với cô ta nữa, cùng Hứa Hạo Nhiên bước ra ngoài.
Blair Clydesman vốn muốn đuổi theo.
Tuy nhiên, cô ta bất ngờ phản ứng kịp.
Trong thông tin của cô ta, Lý Phong đã có gia đình.
Mà lại với thân phận ở rể.
Vừa rồi cô ta đã tận tai nghe thấy Hứa Hạo Nhiên gọi Lý Phong là anh rể.
Nói cách khác, người phụ nữ của Chiến thần Hồng Hải chính là Hứa Mộc Tình, giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu!
Lúc này, ngoài việc giết chết Lý Phong.
Blair Clydesman muốn gặp Hứa Mộc Tình nhiều hơn.
Cô ta muốn biết loại phụ nữ nào có thể khiến Chiến thần Hồng Hải bỏ lại tất cả.
Sẵn sàng làm thằng con ở rể, ở bên cạnh, bảo vệ cô, yêu thương cô.
Hâm mộ.
Ghen ghét.
Hận.
Nhiều cảm xúc khác nhau tràn ngập trong lòng cô ta.
Nhưng thế thì sao?
Trước đó, Blair Clydesman cho rằng cô ta là người phụ nữ xứng với Lý Phong nhất trên thế giới này.
Tuy nhiên, cô ta đột nhiên phát hiện ra rằng cô ta không biết gì về Chiến thần Hồng Hải cả.
Người đàn ông hấp dẫn này.
Giống như một đám mây trên bầu trời, có thể nhìn thấy, nhưng không thể chạm vào.
Khi ngồi máy bay bay lên bầu trời mới phát hiện ở đây đầy sương mù.
Blair Clydesman bây giờ mới biết cô ta chưa bao giờ thực sự hiểu người đàn ông này.
Mà câu cuối cùng Lý Phong nói vừa rồi có chút sát khí!
Blair Clydesman rùng mình.
Dù không muốn!
Mặc dù rất hối hận.
Nhưng cuối cùng cô ta cũng từ từ cúi đầu xuống.
Giống như một cô gái nhỏ cô đơn, sau khi đánh mất bảo vật trân quý nhất, cô ta bước ra khỏi phòng.
Sau khi xuống thang máy, đến đại sảnh của tập đoàn Lăng Tiêu.
Khi Blair Clydesman chuẩn bị bước ra khỏi đại sảnh.
Thì thấy một chiếc xe hơi dừng lại phía trước.
Sau đó, một người phụ nữ ăn mặc rất chỉnh tề bước xuống.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô lần đầu tiên, Blair Clydesman không khỏi choáng váng.
Vẻ ngoài của người phụ nữ này quả là tuyệt.
Nhưng Blair Clydesman cho rằng cô ta không kém hơn cô.
Về dáng người, Blair Clydesman thậm chí còn nhỉnh hơn cô.
Cô ta còn cảm thấy mình có khí chất cao quý hơn.
Nhưng người trước mặt thì không có, cô chỉ giống như một cô gái mặc bộ đồ bình thường ở nhà bên thôi.
Không thể cảm nhận được khí chất của một người cấp trên trên người cô.
“Chào giám đốc”.
Một số nhân viên vừa đến làm việc trong tập đoàn đã vội vàng chào Hứa Mộc Tình một cách kính cẩn.
Hứa Mộc Tình mỉm cười với họ.
Khi đi ngang qua họ, cô còn đưa tay ra và nhẹ nhàng vỗ vai một người trong số họ.
Hứa Mộc Tình dễ dàng gọi tên những người này.
Sau đó, cô nói một vài lời động viên họ.
“Chị Tình, chị Tình!”
Không lâu sau, hai nữ nhân viên xách cặp vội vã chạy đến.
“Chúng em sắp phát điên về dự án đó rồi”.
“Quản lý Hoàng đó là một lão lưu manh”.
“Mỗi lần hai chúng em đi qua đó, ông ta đều nhìn chúng em bằng ánh mắt đáng ghét đó”.
“Chị cho một vệ sĩ cao to cường tráng đi theo chúng em đi”.
.