“Với thực lực của chị gái tôi á, không đến một phút là đám người đó gục hết”.
Hứa Thiên Tứ cười gật đầu, sau đó chỉ tay về phía Blair Clydesman đang lờ đờ như con rối.
“Cô Blair Clydesman, giờ cô hãy làm theo ý của em trai cô đi”.
“Vào tập đoàn Lăng Tiêu giết hết đám người trong đó, không chừa một ai”.
Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời, Blair Clydesman đã đẩy cửa xe ra, rảo bước về phía tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu.
Hứa Thiên Tứ cười ha hả vắt chéo chân, nhàn nhã ngồi trong ô tô.
“Chao ôi! Cảm giác sai khiến người khác thích thật đấy”.
“Không cần tự mình ra tay, chỉ cần chỉ tay năm ngón là xong việc, tôi thích kiểu này rồi đấy”.
Nhưng Hứa Thiên Tứ vừa mới dứt lời.
Trong sảnh của tập đoàn Lăng Tiêu bỗng truyền ra một tiếng vang lớn.
“Rầm!”
Một người văng từ trong tập đoàn ra, đập mạnh xuống trần xe Rolls-Royce mà Hứa Thiên Tứ đang ngồi.
Trong chớp mắt, phần giữa thân xe bẹp dúm.
Mà chiếc xe cũng bị văng đi hơn mười mét, đến khi đụng trúng bồn hoa mới dừng lại.
Trong lúc nguy hiểm, Hứa Thiên Tứ được một người áo đen trong xe cứu ra.
Anh ta bị thương nhưng không nặng lắm.
Phần trán hơi bị xước da.
Nhưng lái xe và mấy cao thủ trong xe đã chết.
Hứa Thiên Tứ nhìn chiếc Rolls-Royce thì phát hiện người khiến chiếc xe bẹp dúm lại là Blair Clydesman.
Chính là người phụ nữ có thể đánh với cả quân đội trong truyền thuyết.
“Thình thịch!”
“Thình Thịch!”
Hứa Thiên Tứ cảm giác tim mình đập nhanh.
Anh ta quay đầu nhìn về phía cửa của tập đoàn Lăng Tiêu.
Thấy Lý Phong đã đứng ở đó.
Hứa Thiên Tứ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của anh.
Lúc này, Lý Phong đi từng bước về phía Blair Clydesman.
Anh vừa đi vừa dửng dưng nói.
“Tưởng cô là một người thông minh, ai dè cũng chỉ là đồ ngu”.
Lý Phong còn chưa đến gần nhưng đã giơ tay về phía Blair Clydesman.
Năm ngón tay của anh hơi nắm lại.
Blair Clydesman cách một khoảng không bị hút về phía anh.
Lúc Blair Clydesman bị hút đến chỗ Lý Phong, anh giơ tay tát lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
“Bốp!”
Cái tát vang dội bốn phía xung quanh.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài: Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm |||||
Ngay sau đó, ánh mắt lờ đờ của Blair Clydesman lập tức tỉnh táo lại.
Lý Phong thả tay ra.
Giống như những gì Hứa Thiên Tứ vừa nói, tuy là Blair Clydesman bị điều khiển.
Nhưng cô ta biết rất rõ những chuyện vừa xảy ra.
Giờ phút này có thể thấy rõ khuôn mặt cô ta bừng bừng lửa giận.
Cô ta giận không phải vì cái tát của Lý Phong.
Nhờ cái tát của Lý Phong nên cô ta mới tỉnh táo lại.
Nếu không cô ta sẽ không bao giờ cứu vãn được cái giá của chuyện này.
Mà cái giá của chuyện này rất rõ ràng.
Đó là cả gia tộc cô ta sẽ bị diệt vong.
Trên đời này, những người dám khiêu khích trước mặt Chiến thần Hồng Hải đều biến mất rồi.
Nhìn cả Châu Âu xem, cho dù thế lực ngầm của bất cứ gia tộc nào.
Cũng không ngu đến mức dám đối đầu với Chiến thần Hồng Hải.
Bởi làm thế có khác nào tự sát đâu.
Blair Clydesman đột nhiên xoay người.
Ngay khi cô ta định tấn công Hứa Thiên Tứ cách đó không xa.
Lý Phong thờ ơ nói: “Cô đi giải quyết chuyện của mình đi”.
“Người này tôi giữ lại có chút tác dụng”.
Như lời Lý Phong nói, người khiến gia tộc của cô ta suýt chút nữa bị diệt không phải là Hứa Thiên Tứ.
Mà là người em trai mà cô ta vẫn luôn chiều chuộng.
Blair Clydesman chắp tay với Lý Phong, động tác giống như người trong võ lâm chào hỏi nhau.
Sau đó cung kính cúi người chín mươi độ với anh.
“Cảm ơn anh đã bỏ qua cho tôi”.
“Tôi cũng cam đoan từ giờ trở đi, sẽ không có một thành viên nào trong gia tộc của tôi xuất hiện trước mặt anh”.
“Càng sẽ không có chuyện đi gây hấn với tập đoàn Lăng Tiêu”.
Lý Phong khẽ gật đầu.
Blair Clydesman lập tức xoay người, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Lúc này Lý Phong quay đầu nhìn Hứa Thiên Tứ.
Anh bước từng bước đến gần.
Lúc anh còn cách Hứa Thiên Tứ vài bước chân.
Hứa Thiên Tứ bỗng bật cười.
Anh ta tỏ vẻ chả sao cả, thở dài một hơi.
“Ôi, tiếc thật đấy”.
“Vừa nãy suýt chút nữa là khiến gia tộc lâu đời ở Châu Âu và tập đoàn Lăng Tiêu của chúng mày giết nhau rồi”.
“Hóa ra truyền thuyết toàn lừa người thôi”.
“Tao nghe nói Blair Clydesman có siêu năng lực rất đặc biệt”.
“Nhưng giờ nhìn cô ta cũng chả có gì khác những con đàn bà khác cả”.
“Chắc là gia tộc cô ta tung tin giả mà thôi”.
“Đúng là tụt hứng, làm lãng phí bao nhiêu thời gian của tao”.
Lúc này nhìn có vẻ Hứa Thiên Tứ chả sợ Lý Phong chút nào.
Anh ta có vẻ rất thoải mái.
Mà sau lưng anh ta đã có bốn người áo đen đứng sẵn.
Toàn thân bọn chúng ẩn trong bộ đồ đen, nếu có người nhìn thấy bọn chúng vào buổi tối chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp.
Hứa Thiên Tứ cố tình bước lên hai bước, nhìn chằm chằm Lý Phong nói.
“Nói cho cùng thì trên người mày có bí mật gì thế?”
“Sao có thể khiến một cô chủ nhà giàu lúc nào cũng hống hách, chả coi ai ra gì lại khách sáo với mày như vậy”.
Lý Phong nhìn chằm chằm Hứa Thiên Tứ dửng dưng nói.
“Hứa Thiên Tứ, nể tình quen biết đã lâu, tôi cho anh một con đường sống”.
“Nói cho tôi biết mục đích của anh khi đến Ninh Châu là gì?”
Hứa Thiên Tứ bất ngờ.
Anh ta không ngờ Lý Phong sẽ hỏi thế.
Anh ta cười sằng sặc.
“Lý Phong, mày ngu đấy à? Cái vấn đề dở hơi thế mà mày cũng hỏi được”.
“Chỉ cần là người có não thì sẽ biết lần này tao về đương nhiên là để trả thù rồi”.
Hứa Thiên Tứ cố ý cao giọng nói.
“Gia tộc của tao bị diệt trong tay mày”.
“Tao với mày có thù không đội trời chung”.
“Chỉ cần mày chết thì chuyện gì tao cũng có thể làm”.
Mỗi một câu của Hứa Thiên Tứ đều tràn đây khiêu khích.
Nhưng Lý Phong không trúng chiêu.
Cho dù anh ta nói thế nào thì Lý Phong cũng chỉ thờ ơ nhìn anh ta thôi.
Vì sắc mặt của anh lạnh như băng nên lúc Hứa Thiên Tứ nói xong tự cảm thấy sai sai.
Đến lúc anh ta ngậm miệng lại, Lý Phong mới nói.
“Kiếm Các phái anh đến Ninh Châu chắc chắn không đơn giản là để anh trả thù”.
“Trả thù cũng chỉ là cái cớ để anh giết thời gian trong lúc làm nhiệm vụ mà thôi”.
.