Khoảnh khắc đăng luân kia bốc cháy, Tùy Tùy và Hoàn Huyên đều nhận ra Hoàn Dung muốn làm gì, sắc mặt đều biến, bọn họ đều phát hiện mình đã xem nhẹ độ điên của Thái Tử.
Xung quanh tranh đấu quyền thế địa vị không thể tránh khỏi đổ máu, nhưng ít nhất không xuống tay với bá tánh tay không tấc sắt, Hoàn Dung là Thái Tử Đại Ung, đây đều là con dân của hắn, trong đó có không biết bao nhiêu phụ nữ và lão nhân tay trói gà không chặt, cùng với dân cư đông đúc gần đó. Dạo này trời hanh vật khô, đăng luân sập xuống, nếu lửa lớn lan tràn, không biết sẽ có bao nhiêu người phải táng thân nơi biển lửa.
Tùy Tùy tự vấn lương tâm, cảm thấy không rét mà run, phảng phất xuân lạnh đột nhiên xuyên qua xiêm y và xương cốt của nàng, như muốn đông lạnh cốt tủy.
Dù không vì báo thù, tuyệt đối không thể để kẻ như vậy làm Hoàng đế.
Đúng lúc này, có người nhẹ nhàng ôm đầu vai nàng: “Lạnh không?”
Không đợi nàng trả lời, Hoàn Huyên đã nhanh chóng thu tay, vừa rồi hắn cảm thấy lạnh sống lưng một trận, theo bản năng ôm nàng —— dù thân phận thay đổi thế nào, lúc hai người ở chung vẫn sẽ vô tình lộ ra thói quen năm nào.
Tùy Tùy lắc đầu, nhìn sang đăng luân nói: “Cứ cháy như thế rất nhanh sẽ sập xuống, gần đó nhiều bá tánh như vậy, một khi cục diện loạn lên khẳng định không thể khống chế được.”
Nàng dừng một chút nói: “Ta dẫn người đến dưới lầu Cần Chánh, người đi sơ tán bá tánh.”
Hoàn Huyên nhướng mày: “Không được, ta cứu giá, nàng sơ tán bá tánh.”
Hắn nói rồi tháo ngọc bài bên hông xuống nhét vào tay nàng, Tùy Tùy vừa chạm tới liền biết là khối ngọc lúc trước hắn cho nàng, lúc nàng chạy trốn đã đặt trên thi thể kia.
“Cầm lấy,” Hoàn Huyên nói, “Nếu có sự cố nàng hãy đi từ Duyên Hưng môn ra khỏi thành, tướng quân gác cổng nơi đó là bộ hạ cũ của ta, thấy ngọc bài sẽ cho đi.”
Tùy Tùy không nhận: “Trong thành đại loạn cần có người chủ trì đại cục, chỉ có người mới có thể điều động sai khiến Kim Ngô vệ và cấm vệ.”
Hoàn Huyên biết lời của nàng có lý, trong thành hỗn loạn hơn nữa còn có người hành thích Hoàng đế, mười hai vệ nhất định rối loạn như rắn mất đầu, thống lĩnh Kim Ngô vệ không thể ứng phó cục diện thế này, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu thương vong.
Nhưng tư tâm của hắn lại hy vọng mạo hiểm thay nàng.
Tùy Tùy khép năm ngón tay của hắn lại: “Nếu ta bị bắt, người còn có thể ra khỏi thành gọi viện binh.”
Đây tất nhiên là nói dối, nếu Thái Tử đắc thắng trận này, chắc chắn sẽ không để lại đường sống cho nàng.
Nhưng Hoàn Huyên vẫn cầm lấy ngọc bài: “Được.”
Tùy Tùy vuốt mái tóc tán loạn, nàng cười nhạt, đôi mắt như hổ phách phản chiếu ngân hà ngược: “Không phải đều nói tai họa để lại ngàn năm sao, ta không dễ chết như vậy, tình cảnh nguy hiểm hơn ta cũng từng gặp phải, đây chẳng tính là gì.”
Dừng một chút nói: “Yên tâm, ta sẽ không lừa người.”
Nàng không nói mấy lời này cũng thôi đi, vừa nhắc tới điều này, Hoàn Huyên lập tức hừ lạnh một tiếng: “Chuyện nàng gạt ta còn ít sao?”
Tùy Tùy nghĩ lại, có chút đuối lý, cong khóe môi: “Ít nhất có một chuyện không lừa người.”
Hoàn Huyên nhấc mày.
Tùy Tùy nói: “Nhũ danh của ta là thật, chẳng qua là chữ Tùy trong Hồ Tùy Tùy*, do người không đoán đúng thôi.”
(Ji: *狐绥绥 – tên một bài thơ về con cáo có tên là Tùy Tùy)
Hoàn Huyên hơi sững người, lúc hồi thần lại, nàng đã xoay người đi về phía trước, chỉ chốc lát sau, bóng hình quen thuộc kia đã biến mất trong biển người.
Hắn cố nén xúc động muốn đi theo nàng, nắm chuôi đao bên hông, xoay người lên ngựa, mang hầu cận chạy về hướng đăng luân nghiêng tới.
……
Lúc đăng luân cháy Hoàng đế đã đoán được Thái Tử cuối cùng không kìm được mà xuống tay, trong khoảnh khắc nhìn thấy Ngô Nhạc, tất cả suy đoán đều được chứng thực.
Ông phẫn nộ còn hơn cả kinh hãi, Tô Hãn làm phản, uổng công ông tin tưởng kẻ này, không ngờ hắn lại âm trì lưỡng đoạn*, quy phục Thái Tử —— nếu không dễ dàng tin lời của hắn, gian kế của Thái Tử tuyệt đối không thực hiện dễ dàng như vậy.
(Ji: *阴持两端 – nắm cả hai đầu)
Ông luôn cho rằng tên này suy nghĩ sâu xa, đương nhiên sẽ biết Thái Tử với trữ vị tràn ngập nguy cơ và bản thân, ai đáng giá để đi theo hơn. Nhưng ông lại quên mình đã từ từ già đi, mà với một người trẻ tuổi dã tâm bừng bừng mà nói, công phò tá lên ngôi mê người cỡ nào! Thế nên đối với loạn thần tặc tử thế này mà nói, quân chủ bình thường vô năng hơn xa anh chủ hùng tài vĩ lược.
Nhưng lúc này đau lòng cũng chỉ phí công, Ngô Nhạc đã dẫn theo một đám Ưng Dương Vệ cầm đao chém đến đây.
Thiên Ngưu Vệ bảo vệ Hoàng đế phía sau, hai bên nhào vào chiến đấu, thống lĩnh Thiên Ngưu Vệ hô lớn nói: “Mười hai vệ mau tới cứu giá! Thái Tử mưu…”
Chữ “nghịch” còn chưa ra khỏi miệng, một vũ tiễn đã xuyên qua ngực hắn.
Hoàng đế hoảng sợ thất sắc, quay đầu tìm Thái Tử, lại không thấy bóng dáng của hắn.
“Hoàn Dung!” Ông gào lên khản cổ, như một con thú già bị nhốt phát ra tiếng gào tuyệt vọng, “Nghịch tử ngươi, ra đây cho ta!”
Nhưng âm thanh vô lực yếu đuối của ông, bị bao trùm trong tiếng kêu giết và đao kiếm cọ xát, chỉ có vài người chung quanh nghe thấy.
Thiên Ngưu Vệ xung quanh ông từng người một ngã xuống, Ngô Nhạc nói: “Bệ hạ yên tâm, Thái Tử điện hạ vẫn bình an vô sự trong Cần Chánh lâu.”
Giọng nói vừa dứt, lại thêm vô số vũ tiễn bắn ra từ trên lầu, hai thị vệ vốn bị thương trúng tên ngã xuống.
Thì ra Thái Tử và Ưng Dương vệ đã nhân lúc đại loạn vừa rồi mà chiếm cứ Cần Chánh Vụ, biến tháp lầu to lớn này xem như tòa thành lũy.
Lưỡi đao của Ngô Nhạc đã áp sát.
Hoàng đế quay đầu lại, nhìn thấy mấy Vũ Lâm vệ và Hổ Bôn vệ đang vờ vịt ngăn cản dòng người, ngoảnh mặt làm ngơ với động tĩnh bên này, chỉ có thị vệ thân tín nhất của ông đang liều chết vật lộn cùng nghịch tặc.
Từ đáy lòng ông xuất hiện ý lạnh, người chưa đi, trà đã lạnh, tuy bọn họ không muốn gánh trên lưng tội danh mưu nghịch, nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng thay đàn đổi dây.
Cả đời này Hoàng đế chưa từng chịu thua, chưa từng chịu lão, lúc này lại như một con sư tử già yếu, đang bị linh cẩu vây quanh, dưới sự cắn xé dần dần tuyệt vọng.
Đao đã nhấc lên, lưỡi đao phản chiếu ánh lửa, như ngàn tia sáng rực rỡ.
Hoàng đế chậm rãi nhắm hai mắt, nhưng đau đớn cùng cái chết trong dự đoán lại không đến, mà có một chất lỏng ấm áp bắn lên mặt và ngực của ông.
Tiếp sau đó, tiếng “keng keng” vang lên, thanh đao uy hiếp ông đã rơi xuống mặt đất.
Hoàng đế mở hai mắt, thấy Ngô Nhạc chậm rãi ngã xuống, đầu của hắn đã không còn, máu tươi từ cổ đứt đoạn ào ạt chảy ra ngoài.
Một người cầm đao đứng phía sau ông.
Hoàng đế nhấc tay lau máu trên mí mắt, trong tầm mắt vẫn ánh đỏ, không thấy rõ khuôn mặt của người tới, nhưng từ thân hình ông nhận ra đây là nữ tử, tất nhiên đoán được thân phận của nàng.
Quả nhiên, một giọng nữ hơi khàn vang lên: “Bệ hạ xin thứ cho mạt tướng cứu giá chậm trễ.”
Hoàng đế không thể nói được tư vị trong lòng, ông luôn xem Tiêu Linh là uy hiếp lớn nhất, không nghĩ tới cuối cùng lại được nàng cứu.
Khi nào nàng đã trà trộn vào? Ắt hẳn nàng đã sớm tới rồi, trông thấy ông bị bức đến tuyệt cảnh, xem thời khắc ông quẫn bách, cho đến lúc nghìn cân treo sợi tóc mới ra tay.
Nhưng như thế thì sao chứ? Thân tử của ông lập mưu hãm hại, thù địch lại cứu tính mệnh mình, đây là sự thật không thể chối cãi.
Hoàng đế như thể già đi mấy tuổi trong nháy mắt, chán nản nói: “Đa tạ Tiêu tướng quân tương cứu kịp thời.”
Trong nháy mắt lại có năm sáu Ưng Dương vệ vây tới —— bọn họ tham gia mưu phản, nếu Hoàng đế không chết, tuyệt đối sẽ không có đường sống, chỉ có thể cược hết vốn liếng.
Có người tấn công từ sau lưng Tùy Tùy, nàng chỉ quay đầu tùy ý lướt nhìn, đao lạnh trong tay đã rời, lật tay một cái đã xuyên qua bụng Ưng Dương vệ kia.
Lưỡi đao thuận thế di chuyển, lại cắt đứt yết hầu của một người.
Trong nháy mắt nàng đã lấy tính mệnh của hai người, thậm chí người chung quanh không thấy rõ nàng ra tay.
Mà nàng chỉ vẩy đi máu trên mũi đao, hơi nâng cằm, bình tĩnh soi xét bọn họ.
Khuôn mặt nàng như ngọc, đôi mắt trông như lưu ly, xinh đẹp không giống người thật, cũng đáng sợ không giống con người.
Vẻ mặt nàng hờ hững, giết một người đối với nàng phảng phất dễ dàng tựa như thổi bay một cánh hoa, khóe môi nàng thậm chí còn mang chút ý cười, thế nên càng lộ vẻ đáng sợ.
Mấy thị vệ đều dừng bước, nắm chặt đao trong tay, cũng không dám tiến lên một bước. Cuối cùng có người sụp đổ trong cuộc đối đầu vô thanh này, hai chân mềm nhũn, té xuống đất.
Tùy Tùy cao giọng nói: “Phản nghịch đứng đầu đã đền tội, thế còn không cải tà quy chính sao?”
Đám người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vứt đao quỳ rạp xuống đất.
Ưng Dương vệ khác vẫn ngoan cố chống lại cũng ném binh khí buông tay đầu hàng.
Đúng lúc này, chợt nghe tiếng dây cung vang tiếng “vút vút”, Tiêu Linh đột nhiên đẩy Hoàng đế, túm một Ưng Dương vệ làm tấm ngăn hai mũi tên, tháo trường cung trên lưng, kéo cung gắn tên, ba vũ tiễn “vèo vèo vèo” bắn xuyên qua lầu các, ba cung thủ theo tiếng mà ngã xuống.
Thị vệ nàng mang đến nhao nhao bắn tên về phía lâu.
Hoàng đế cao giọng nói: “Hoàn Dung mưu nghịch, mười hai vệ nghe lệnh, bắt lấy nghịch tử này cho trẫm!”
Cấm vệ ban đầu bàng quan thấy Hoàng đế bình yên vô sự, đại thế của Thái Tử đã mất, cũng nháo nhào tiến lên cứu giá, không lâu sau, cung thủ trên lầu liên tục ngã xuống, mưa tên dần thưa thớt.
Cấm vệ xông đến cửa lâu, thấy thi thể rải rác khắp nơi trong lâu, phần lớn cung nhân và nội thị đều bị hạ độc thủ.
Thái Tử cùng vài nghịch đảng còn sót lại khoanh tay chịu trói.
Tùy Tùy lấy khăn lau máu trên lưỡi dao, thu Kinh Sa vào vỏ.
Điền Nguyệt Dung tiến lên nói: “Khởi bẩm Đại tướng quân, phần lớn phản tặc đều bị xử tử hoặc bị bắt sống, chỉ còn vài con cá lọt lưới nhân lúc hỗn loạn đào tẩu.”
Tùy Tùy nhíu mày nói: “Phái thêm vài nhân thủ đuổi theo.”
Đám hung đồ này không biết Hoàn Dung chiêu mộ từ nơi nào, tám phần là đám lưu vong, lẫn vào đám đông không biết sẽ làm ra chuyện điên rồ gì.
……