Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 387



Chương 387

“Đừng hận em! Hoắc Minh… Anh đừng hận em!”

“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

Hoắc Minh không trả lời cô ta.

Kiều An mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhào vào lòng anh, vùi đầu nhỏ vào trong lòng anh.

Cô ta mơ màng nói: “Em biết anh không quên được em! Em biết anh không hề yêu Ôn Noãn!”

Cả người Hoắc Minh run rẩy.

Kiều An cười khúc khích: “Nếu anh yêu cô ta thì sẽ không đeo nhẫn vào ngón tay giữa của cô ta! Hoắc Minh, em biết năm xưa anh muốn cầu hôn em, anh đã đo chiếc nhẫn kim cương đó trên ngón áp út của em… Phải không?”

“Cho nên, anh sẽ không bao giờ cưới cô ta!”

Hoắc Minh đẩy cô ta ra lần nữa.

Anh nghiến răng nghiến lợi: “Bố mẹ anh và Minh Châu đều thích cô ấy, tại sao tôi lại không cưới cô ấy được?”

Có tiếng “Bụp” ở ngoài cửa!

Ôn Noãn đánh rơi tập tài liệu đang cầm trên tay!

……

Cả người Ôn Noãn cứng đờ.

Trước khi lên đây, cô đã tưởng tượng đến rất nhiều cảnh tượng không mấy vui vẻ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến… Là loại chuyện này.

Hoắc Minh nói… Hôn nhân là sự trói buộc!

Anh nói… Hôn nhân là tờ giấy bỏ đi!

Anh cho rằng hôn nhân chỉ là cách thức để ràng buộc một người!

Tham Khảo Thêm:  Chương 195

Là cô muốn trói buộc anh, hay là anh muốn ràng buộc cô?

Dù là ai trói buộc ai đi nữa, điều đó vừa buồn cười vừa đáng thương!

Còn có chiếc nhẫn kim cương mà cô háo hức đeo lên, mỗi lần chờ đợi đến đau lòng, cô lại ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn kim cương, hóa ra trong đó còn có chuyện xưa, hóa ra anh không đeo nhẫn vào ngón áp út của cô là vì anh không yêu cô, bởi vì vị trí này chỉ thuộc về Kiều An!

Điều đó thật nực cười!

Cô từng cười Kiều An bị điên, cười Kiều An không tỉnh táo.

Hóa ra người thật sự không tỉnh táo mới là cô!

Cô ngốc nghếch chờ đợi anh, chuẩn bị thuốc bổ cho anh, sẵn sàng sang nước Pháp hai năm chỉ để anh giải quyết mọi chuyện ổn thỏa với Kiều An, cô mong chờ ngày Lễ Tình Nhân thì anh bận họp, bận công việc, nhưng anh có thể đến đây chỉ với một cuộc điện thoại từ Kiều An.

Cô dựa vào đâu cho rằng bọn họ sẽ chấm dứt liên lạc trong thời gian hai năm, rõ ràng bọn họ định dây dưa với nhau cả đời, và rõ ràng cả hai đều rất thích mối quan hệ thế này!

Duy chỉ có mình cô, là người ngoài cuộc mà tự cho mình đúng!

Đủ rồi, Ôn Noãn…Đủ rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.