Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 24: Chương 24



Cỗ xe của Cửu Châu dừng lại bên cạnh tượng ngựa đá ở phủ Thần Vương.
“Đây là phủ Thần Vương, dám hỏi quý nhân từ đâu đến?” Vệ binh phủ Thần Vương đứng ngăn trước xe ngựa, “Nếu muốn vào Vương phủ thì xin mời đưa lệnh bài, tại hạ sẽ đi thông báo.”
Cửu Châu không ngờ tới Vương phủ lại có nhiều quy tắc đến thế, nàng ôm chặt hộp nhỏ trong lòng, vén rèm lên nhìn vệ binh đang nói chuyện, “Tiểu nữ là con gái của Minh Thị lang, có việc muốn bái kiến điện hạ, mong tiểu ca thông báo giúp.”
Vệ binh nhìn cô gái đang ngồi trong xe, thấy đôi mắt nàng long lanh đáng yêu.

Hắn không dám nhìn lâu, bối rối cúi đầu thật thấp, “Xin quý nhân chờ một lát, ti hạ vào bẩm báo ngay.”
“Làm phiền rồi.” Cửu Châu một tay ôm hộp gỗ, tay kia vèn rèm bước xuống xe.

“Tiểu thư.” Xuân Phân bung dù che tuyết cho Cửu Châu, “Ngoài trời tuyết lớn, người vào xe đợi đi.”
“Không sao, ta xuống xem thử.” Cửu Châu nhận cây dù trong tay Xuân Phân, “Xuân Phân tỷ tỷ, tỷ che dù cho mình đi.”
“Nô tỳ biết tiểu thư thương người.” Xuân Phân và những người khác bung dù che cho mình, nói nhỏ, “Tuyết lớn thế này, lẽ ra chúng ta nên để người đến Vương phủ thông báo trước rồi mình tới sau.”
“Không sao đâu, dù sao ta cũng chỉ đi lòng vòng thôi.” Cửu Châu tò mò quan sát phủ Thần Vương.

Vương phủ rất đẹp, ngay cả ngựa đá cũng cao lớn hơn những nhà khác.

“Điện hạ.” Phúc Quý nhỏ giọng thưa chuyện với ổ chăn đang đùn lên ở trên giường, “Đã là giờ Tỵ hai khắc rồi ạ.”
“Ra ngoài!” Một chiếc gối mềm từ trên giường vụt ra, rơi thẳng xuống đất.

Phúc Quý vội vàng lui ra ngoài.

“Công công,” Quản sự Vương phủ thấy Phúc Quý bước ra từ phòng ngủ của Vương gia, chạy đến cạnh hắn nói nhỏ, “Gác cổng vừa vào báo là có Minh tiểu thư đến chơi.”
“Minh tiểu thư?” Phúc Quý nghi ngờ, “Có đưa bái thiếp không?”
Quản sự lắc đầu.

“Chuyện này…” Phúc Quý ngoái đầu đưa mắt nhìn vào phòng ngủ, trong lòng khó xử.

Điện hạ dễ cáu, mấy ngày nay lại phải dậy sớm đến Lễ bộ, hôm nay mới được một ngày nghỉ, ngoài trời lại đang có tuyết, hắn đâu dám đi gọi vị tiểu tổ tông này dậy.

Nghĩ đến chuyện Vương gia trân trọng bức họa của Minh tiểu thư tặng ngài ấy thế nào, thậm chí còn không nỡ để hắn nhìn lấy một lần, Phúc Quý đành cắn răng, xoay người bước vào phòng.

“Điện hạ…”
“Sao ngươi lại vào nữa?” Thần Vương bật dậy, “Ra ngoài, trước trưa nay nếu ai mà dám bước vào phòng, bổn vương sẽ cho hắn lăn ra khỏi Vương phủ.”
“Bẩm vương gia.” Phúc Quý cười nịnh nọt, “Không phải hạ nô muốn quấy rầy ngài nghỉ ngơi, nhưng hạ nô thật sự có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
“Chuyện gì?” Thần Vương vùi vào chăn ấm áp, không muốn nhúc nhích thêm lần nào.

“Minh tiểu thư đến chơi, chẳng hay điện hạ có muốn gặp không?”
“Ngươi nói ai?” Thần Vương ngồi bật dậy, Phúc Quý vội vàng hầu hạ hắn mặc quần áo.

“Thiên kim nhà Minh Thị lang.”
“Nàng đang ở đâu?” Thần Vương khoác áo bào, xọt chân vào đôi giày da hươu.

“Còn đang chờ ngoài thạch mã…”
“Các ngươi là heo hả, làm việc sao không chịu động não?” Thần Vương nhận ly nước vội vàng súc miệng, lấy khăn mặt lau mặt qua loa, thuận tay với lấy cái áo choàng gần mình nhất rồi nhanh chân bước ra ngoài, “Trời đang tuyết lớn mà các ngươi lại để một cô nhóc đứng chờ ngoài thạch mã?”
“Điện hạ, ngài còn chưa buộc tóc…”
Phúc Quý chạy chậm đuổi theo sau, mắng đám người hầu đang đứng chờ bên ngoài, “Còn không mau lấy lò sưởi tay đuổi theo.”
“Tiểu thư ơi, tuyết mỗi lúc một nặng hạt rồi.” Xuân Phân nói nhỏ, “Người lên xe chờ đi.”
Cửu Châu lắc đầu, đảo mắt nhìn thấy có một người bước ra khỏi cửa phủ, chỉ cần một ánh mắt nàng đã nhận ra đó chính là Thần Vương.

“Điện hạ.” Cửu Châu cầm dù chạy bước nhỏ đến trước mặt Thần Vương, thấy hắn còn chưa buộc tóc, lại bị gió lạnh thổi bay rối tung, nàng ngẩn ngơ, “Điện hạ không buộc tóc cũng rất đẹp trai.”
Nghe thấy lời khen chẳng mấy thành ý này, Thần Vương giận mà không có chỗ trút, hắn thành ra thế này là vì ai hả?!
Đang tính mở miệng thì một cơn gió chợt ập tới, tóc hắn bay lên che đi gương mặt.

Cửu Châu không nhịn được bật cười thành tiếng, thấy Thần Vương trừng mắt nhìn mình, nàng chớp đôi mắt đen lúng liếng, lí nhí hỏi, “Hay là…!thần nữ giúp người buộc tóc lên nhé?”
Thấy Thần Vương không có ý phản đối, Cửu Châu nhét hộp gỗ và dù vào tay hắn, lấy một sợi dây bằng gấm trong túi ra, đi vòng ra phía sau hắn, “Điện hạ đừng nhúc nhích.”
“Điện hạ…” Phúc Quý dẫn người hầu chạy đến trước cửa, vừa nhìn thoáng qua liền quay sang nói với đám người hầu, “Tất cả đứng chờ ở cửa, không được quấy rầy điện hạ.”
“Công công, tuyết lớn thế này…”
“Tuyết lớn hay không không quan trọng.” Phúc Quý ra vẻ bí hiểm, “Trong lòng thấy ấm áp là đủ.”
“Tóc điện hạ mượt quá.” Cửu Châu nhón chân lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng gom hết tóc của Thần Vương về phía sau đầu, kế đó lấy khăn gấm buộc lại, còn có tâm thắt nơ bướm cho hắn.

Cảm giác ngưa ngứa ở sau đầu khiền Thần Vương khó chịu nhúc nhích bờ vai, “Xong chưa?”
“Xong rồi.” Cửu Châu đi đến trước mặt Thần Vương, nhún gối hành lễ với hắn, “Hôm nay ta mạo muội đến đây, mong điện hạ thứ tội.”
Áo choàng đỏ chót càng tôn lên gương mặt ngây thơ non nớt, ấm áp và tươi tắn.

Thần Vương giơ tay sờ lên cây trâm đính lông thỏ trắng trên tóc nàng, “Tuyết lớn thế này mà cô vẫn còn nhớ đến ta, bổn vương không so đo với cô nữa.

Đi thôi, vào trong với ta.”
Chuyển dù sang che cho Cửu Châu, Thần Vương lắc hộp gỗ trên tay, bên trong vang lên tiếng lách cách, “Trong đây là cái quái gì thế?”
“Điện hạ đừng có lắc.” Cửu Châu vội vàng giật lấy hộp gỗ ôm vào lòng, mỉm cười đầy bí hiểm với Thần Vương, “Chờ chút nữa huynh sẽ biết ngay thôi.”
Thần Vương nhíu mày, nhóc con thì có thể lấy ra được món đồ chơi mới lạ nào đây?
Nửa canh giờ sau, Thần Vương câm nín nhìn đủ loại người tuyết nào heo, dê, bò, ngựa ở trước mặt mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 87: Đại Kết Cục Hoàn

“Bỏ tuyết vào khuôn gốm, ấn một cái, gõ gõ thêm vài cái, thế là vịt con xuất hiện.” Cửu Châu đặt chú vịt nhỏ đến trước mặt Thần Vương, “Điện hạ xem này!”
“Minh Tiểu Châu, cô bao nhiêu tuổi rồi hả?” Thần Vương duỗi tay chọc vào con vịt nhỏ, bất cẩn đâm thủng bụng vịt, hắn đưa mắt nhìn Cửu Châu đang ngồi xổm trên mặt đất vo tuyết, xoay người vóc một nắm tuyết bên chân lên, đắp vào lỗ thủng trên bụng vịt.

“Điện hạ, người mới hỏi tuổi thần nữ cách đây không lâu mà.” Cửu Châu đưa khuôn gốm đã được ém đầy tuyết đến trước mặt Thần Vương, “Điện hạ thử xem.”
Ba cái đồ chơi này thì có gì vui, chỉ có cô nhóc đầu óc sáu tuổi như Minh Cửu Châu mới ngây thơ thế thôi.

Hắn đặt khuôn gốm xuống nền tuyết, gõ một cái, một chú chó con bị gãy đuôi nằm yên trên mặt tuyết.

“Điện hạ, trước khi gõ phải ấn một cái chỗ cái đuôi đó, nếu không sẽ bị đứt đuôi đấy.”
“Dĩ nhiên bổn vương biết.” Thần Vương vốc vài nắm tuyết nhét vào khuôn gốm, gõ vài cái, thành công cho ra lò một chú chó nhỏ trên nền tuyết, hắn đắc ý hất cằm, chút trò trẻ con này thì sao làm khó được hắn.

“Điện hạ giỏi quá.” Cửu Châu lại đắp đầy khuôn gốm hình con ngựa đưa cho hắn, “Huynh thử cái này đi.”
Chó với ngựa có gì khác nhau đâu, chẳng phải cũng chỉ chơi bao nhiêu đó bước thôi sao?
Ngước mắt thấy Cửu Châu nhìn hắn đầy mong đợi, Thần Vương thở dài bất đắc dĩ, thôi, xem như mình đang dỗ con nít vậy.

Quản sự vừa bước vào viện đã bắt gặp một dãy người tuyết được xếp thành một hàng dài, điện hạ và Minh tiểu thư đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang chơi trò gì mà cười rất vui vẻ.

Hắn bước tới bên cạnh Phúc Quý, nhỏ giọng thông báo, “Phủ Tề Vương phái người đem tới một giỏ măng tươi, nói là thu hoạch từ biệt uyển của Tề Vương, mang đến đây để Vương gia nếm thử.”
“Biết rồi.” Phúc Quý gật đầu, “Lát nữa ta sẽ bẩm báo lại với điện hạ.”
“Ối.” Cửu Châu đang ngồi xổm trên mặt đất chợt la lên.

“Sao thế?” Thần Vương vứt khuôn gốm trên tay xuống, vội vàng chạy tới bên cạnh Cửu Châu, cúi đầu nhìn nàng.

“Chân…!chân tê quá.” Cửu Châu đáng thương ngẩng đầu lên nhìn Thần Vương, “Điện hạ nhanh kéo ta dậy đi.”
Thần Vương lại thở dài bất lực một lần nữa, tuy hắn chưa làm cha nhưng hình như đã bắt đầu trải nghiệm nỗi phiền lòng khi làm cha rồi.

Hắn xoay người đưa tay đến trước mặt Cửu Châu, “Đưa tay cho ta.”
“Cám ơn điện hạ nhen.” Cửu Châu nở nụ cười lấy lòng với hắn, đặt tay mình vào tay hắn.

“Cô đúng là…” Thần Vương kéo Cửu Châu đứng dậy, xoay người lấy lò sưởi tay trên bàn.

Nhưng vừa đi được một bước thì hắn bỗng mất trọng tâm, ngã cái bịch xuống đất, gương mặt tuấn tú kia đập vào hai chú chó tuyết vỡ tan tành.

Cửu Châu cúi đầu nhìn cái áo choàng bị mình giẫm dưới chân, yên lặng…!yên lặng rút chân về, cố dằn xuống cảm giác tê dại ở bàn chân, dè dặt ngồi xổm bên cạnh Thần Vương vừa bị té dập mặt, “Điện hạ, huynh không sao chứ?”
Thần Vương ngồi dậy, liếc mắt nhìn áo choàng mang theo vài bông tuyết và dấu chân kia, hắn lặng thinh lau đi tuyết trên mặt.

Cửu Châu nhanh nhảu móc khăn tay ra giúp Thần Vương lau tuyết đi, “Điện hạ, không phải chân của thần nữ cố ý đâu, huynh…!huynh đừng giận mà.”
“Bổn vương có nói mình giận chưa?” Thần Vương cầm chiếc khăn của Cửu Châu, lau lung tung trên mặt vài lần, “Chân cô có còn tê nữa không?”
Cửu Châu khe khẽ gật đầu, thỉnh thoảng lại quan sát gương mặt Thần Vương, dáng vẻ chột dạ như chú chó con làm chuyện xấu mà không muốn chịu phạt.

Sau một khắc, nàng đã bị Thần Vương khiêng lên vai, đúng tư thế khiêng bao tải.

Khiêng người bước vào căn phòng có lò sưởi, Thần Vương đặt Cửu Châu xuống giường êm ái, vụng về kéo chăn đắp cho Cửu Châu, “Cô ngồi đây không được nhúc nhích, đề nha hoàn đến xoa bóp chân.

Chỗ của bổn vương không có trang phục của con gái, cô cởi áo choàng với giày ra đi, để người hầu hong khô giúp cho.”
“Điện hạ đi đâu thế?” Cửu Châu hỏi.

“Ta đi thay quần áo.” Hắn không rời khỏi chẳng lẽ lại ở chỗ này nhìn cô nhóc cởi giày cởi vớ?
Bước ra khỏi phòng, Thần Vương tháo phần tóc lỏng lẻo kia ra, nhét dây gấm lòe loẹt vào tay áo, nói với nha hoàn đang hầu ngoài cửa, “Hầu hạ Minh cô nương cho tốt, không được qua loa.”
“Điện hạ.” Phúc Quý tiến lên, giũ áo choàng trong tay ra thay áo choàng dính tuyết trên người của Thần Vương, “Phủ Tề Vương phái người mang tới một giỏ măng non.”
“Ta biết rồi.” Thần Vương gật đầu, “Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Sắp đến giờ ngọ rồi ạ.”
“Phái người đến phủ Minh Thị lang báo một tiếng, nói bổn vương giữ Minh cô nương ở lại phủ dùng bữa, chiều nay sẽ đích thân đưa người về.” Thần Vương nghĩ nghĩ, “Đừng đi tay không, lấy đầy một giỏ rau tươi từ sơn trang suối nước nóng đem tới, đừng để người ta nghĩ phủ Thần Vương của chúng ta keo kiệt.”
“Hạ nô đã biết.” Phúc Quý nhận lệnh, “Xin điện hạ yên tâm, hạ nô sẽ tự mình xử lý việc này.”
Tại phủ Minh Thị lang, Thẩm thị nghe người hầu báo lại, “Thần Vương tự mình ra ngoài đón con bé thật ư?”
“Thưa đúng vậy, lúc Thần Vương ra cửa, phát quan vẫn chưa được buộc, bước chân vội vàng, không có vẻ tức giận vì tiểu thư đến thăm đột ngột.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Thẩm thị phát tiền thưởng cho người hầu, “Trời lạnh, lấy bạc này mà mua cho sấp nhỏ vài bộ quần áo.”
“Đa tạ phu nhân.” Người hầu cất tiền vào, vui vẻ lui ra khỏi phòng.

“Đây chính là lý do phu nhân cố tình không nói cho Cửu Châu biết khi đến Vương phủ có rất nhiều quy tắc?” Minh Kính Châu thở dài một hơi, “Con người Thần Vương có vẻ tốt hơn chúng ta tưởng tượng.”
“Dù hắn thật lòng hay là giả dối, ít ra cũng chưa từng phụ lòng của Cửu Châu.” Thẩm thị cười khổ, “Từ sau khi Cửu Châu và Thần Vương đính hôn, ngày ngày tôi đều lo với tính cách ương ngạnh của mình, Thần Vương sẽ bắt nạt con bé.

Tham Khảo Thêm:  Chương 155

Nhưng sau hôm nay thì tôi yên tâm phần nào rồi, hắn tự mình ra đón con bé, chí ít đã nể mặt Cửu Châu vài phần.”
“Nhắc đến cũng lạ, nếu các Vương gia khác làm những chuyện thế này thì tôi sẽ thấy bọn họ chu đáo.

Nhưng đến lượt Thần Vương lại khiến tôi đánh giá cao về hắn.” Thẩm thị cười chế giễu, “Có thể thấy tôi là tục nhân, soi mói người hoàn mỹ, nhưng lại khoan dung với người gàn bướng.”
“Phu nhân không phải là tục nhân, vì một người bình thường không làm gì nhưng nay lại có hành động đó thì mới càng đáng quý.” Minh Kính Châu cười, “Thế nhân luôn như vậy, có lẽ…!đây cũng sẽ trở thành ưu thế trong tương lai của Thần Vương.”
Thẩm thị giật mình, một lúc lâu sau mới gật đầu, “Phu quân nói rất có lý.”
“Lão gia, phu nhân.” Quản sự bước vào hành lễ, “Thái giám tổng quản Phúc Quý của phủ Thần Vương cầu kiến ạ.”
“Mau mời vào.”
Thẩm thị và Minh Kính Châu trao nhau một ánh mắt, vì sao thái giám tổng quản của phủ Thần Vương lại đến phủ bọn họ?
Chờ đến khi bọn họ gặp Phúc Quý, nghe hắn giải thích lý do, hai vợ chồng bèn hiểu ra ngay, tặng rau quả chỉ là cái cớ, giữ con gái của bọn họ ở lại ăn cơm mới là thật.

Sau khi tiễn Phúc Quý, Thẩm thị im lặng thật lâu mới mở miệng, “Đàn ông đúng là đàn ông, chẳng ai tốt lành cả.”
Minh Kính Châu, “…”
Đang yên đang lành sao tự dưng kéo toàn bộ đàn ông vào thế?
“Phu nhân nói đúng, tôi cũng thấy thế, quả thật có vài tên đàn ông chẳng tốt lành gì!”
“Không phải ông cũng là đàn ông hả?”
“Vì mình, tôi nguyện ý làm kẻ phản bội.”
***
“Phụ nữ đúng là phiền phức.” Thần Vương thay bộ đồ khác, cầm dây gấm ở trên bàn lên, do dự một lúc bèn cất vào hộp đựng phát quan.

“Điện hạ, hạ nô là thái giám nên cũng không hiểu phụ nữ.” Thái giám hầu cận giúp Thần Vương chải tóc, đánh bạo nói đùa một câu, “Theo hạ nô thấy, Minh cô nương đứng cạnh người cực kỳ xứng đôi.”
“Nói nặng lời thì sợ nàng khóc, giận thì sợ nàng không vui, ngay cả chuyện không ở cạnh nàng cũng sợ nàng buồn.” Thần Vương chậc một tiếng, “Bổn vương không ngờ, lớn thế này mà phải đi dỗ dành một cô nhóc.”
“Điện hạ là hoàng thân quốc thích, thân phận quý giá, dù không dỗ dành thì những cô gái đó cũng không dám tỏ vẻ bất mãn.” Thái giám hầu cận nói, “Nếu thế thì điện hạ không cần phải phí tâm.”
“Ngươi thì biết cái gì!” Thần Vương trừng mắt nhìn thái giám hầu cận, thốt ra những lời lời thô tục, “Nàng ấy chỉ là một đứa nhóc, lúc khóc không đáng thương à? Buồn bã không đáng thương à? Ấm ức không đáng thương à? Bổn vương là đàn ông, sao có thể làm những chuyện đó?”
Thái giám hầu cận vội vàng xin lỗi,” Xin điện hạ thứ tội, hạ nô ngu dốt, không những không hiểu phụ nữ mà còn không biết nói chuyện.”
Hắn ta đã hiểu rõ, dù sao thì trong mắt điện hạ, nếu không dỗ Minh cô nương vui vẻ thì Minh cô nương rất đáng thương.

“Thôi bỏ đi, bổn vương nói cho người mấy chuyện này thì làm được gì.” Thần Vương bước ra khỏi phòng, đi thẳng đến viện dành cho khách.

“Điện hạ.” Nha hoàn thấy Thần Vương đang đứng trước cửa bèn đi tới trước mặt hắn, nhỏ giọng nói, “Minh cô nương đã ngủ rồi ạ.”
Cách một cánh cửa, Thần Vương không bước vào mà chỉ nhìn Cửu Châu cuộn thành một khối tròn trên giường, “Đợi bao giờ Minh cô nương thức dậy thì cho người đến báo với bổn vương.”
“Vâng.” Nha hoàn thấy Thần Vương toan rời đi, vội gọi hắn lại, “Điện hạ, xin chờ một chút.”
Nàng ta quay lại lấy một cái túi nhỏ trên bàn, “Đây là đồ mà trước khi ngủ Minh cô nương đã nhờ nô tỳ đưa cho ngài.”
Thần Vương mở túi ra, bên trong có vài viên kẹo bạc hà.

Đương trời tuyết lạnh lẽo, có ai lại đi ăn kẹo bạc hà…!
Cầm túi đi đến hành lang, hắn dừng bước, mở túi ra lấy một viên bỏ vào miệng.

Chỉ trong tích tắc, vị ngọt của bạc hà đã ngập tràn khoang miệng.

Khi Cửu Châu thức dậy đã là nửa canh giờ sau, nàng mang vớ và giày đã được hong khô ấm áp, ngồi trước gương đồng trang điểm, “Làm phiền các tỷ tỷ rồi.”
“Cô nương khách sáo quá.” Một nha hoàn lên tiếng, “Xin cô nương chờ một lát, điện hạ sẽ đến nhanh thôi.”
Cửu Châu nở nụ cười xấu hổ.

“Dậy rồi à?” Thần Vương bước vào, khó có dịp hắn mặc áo khoác lông chồn, buộc tóc bằng ngọc quan, như chàng công tử khôi ngô từ trong ra ngoài.

Cửu Châu nhìn thêm mấy lần.

“Đẹp lắm hả?” Thần Vương bước tới trước mặt nàng, cầm một cây trâm ngọc trai lên ngắm nghía.

“Đẹp lắm.” Cửu Châu đỏ bừng mặt mày, gật đầu.

“Cô đói bụng chưa?”
Cửu Châu lại gật đầu lần nữa.

“Ta thấy đừng gọi cô là Cửu Châu nữa, phải gọi là Tiểu Trư mới đúng.” Thần Vương trả lại trâm cho nha hoàn.

Cửu Châu ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ăn được ngủ được mới là tiên.

Cô nói đúng không?” Thần Vương khẽ ho một tiếng, “Đi thôi, ta dẫn cô đi ăn trưa.”
Cửu Châu vội nhấc váy đi theo, nàng từng nghe Phủ Lục ca nói, trong phủ Thần Vương nuôi rất nhiều đầu bếp, vậy ắt hẳn cơm ở đây sẽ rất ngon.

Trên bàn cơm, Thần Vương thấy Cửu Châu ăn say sưa ngon lành, tò mò hỏi, “Ngon lắm hả?”
“Ngon lắm.” Cửu Châu gật đầu, “Cơm nhà điện hạ quả thật ngon giống hệt lời đồn.”
“Ồ?” Thần Vương tò mò hỏi, “Lời đồn thế nào?”
“Bọn họ nói trong phủ điện hạ nuôi rất nhiều đầu bếp.”
Thần Vương nở nụ cười đầy sâu xa.

“Lúc ấy ta đã nghĩ, cơm nhà điện hạ nhất định là rất ngon.” Cửu Châu đặt chén đũa xuống, “Hôm nay sau khi ăn xong, ta phát hiện ra quả thật giống hệt với tưởng tượng của ta.”
“Nghe người ta nói trong phủ ta có rất nhiều đầu bếp thì cô chỉ nghĩ đến việc ăn thôi hả?” Thần Vương kinh ngạc vì trọng điểm mà Cửu Châu chú ý, “Không nghĩ đến chuyện khác sao?”
Không phải người bình thường nghe thấy những chuyện này thì sẽ cảm thấy hắn xa hoa lãng phí, ham hưởng thụ ư?
“Không phải đầu bếp chỉ để nấu cơm à?” Cửu Châu thấy sắc mặt của Thần Vương khang khác, nàng tưởng mình gây ra trò cười, nhỏ giọng hỏi lại, “Lẽ nào những đầu bếp này bên ngoài là đầu bếp, nhưng bên trong là cao thủ võ lâm, bảo vệ Vương phủ trong thầm lặng?”
“Con nít đừng đọc mấy thoại bản vớ vẩn bên ngoài, ảnh hưởng đến đầu óc đấy.” Thần Vương thấy Cửu Châu thích ăn chân ngỗng, bèn gắp hai cái bỏ vào chén cho nàng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 38: 38: Bị Thương

Vốn cũng chẳng thông minh là bao, cứ tiếp tục đọc thoại bản vớ vẩn thì sẽ biến thành đồ ngốc thật mất.

“Ta thông minh lắm nhé.

Các sư phụ đều khen ta thông minh từ nhỏ, học nhanh lắm.” Cửu Châu đã ăn no, nhưng nhìn thấy hai cái chân ngỗng trong chén, nàng vẫn vui vẻ cầm đũa lên.

Thần Vương lại thở dài lần nữa, sư phụ của Minh Cửu Châu quả thật rất biết nói dối mà không cần nhắm mắt.

Sai người hầu mang trà sơn tra tiêu thực lên, chờ Cửu Châu ăn xong chân ngỗng mới đưa cho nàng uống vài hớp, “Bây giờ đã ăn no nê rồi, cô có thể nói cho ta biết tại sao lại tới tìm ta trong lúc tuyết lớn thế này không?”
“Không có gì hết.” Cửu Châu nâng chén trà, cười tủm tỉm, “Sáng nay tỉnh dậy ta mở cửa sổ ra, chợt phát hiện ngoài trời đang có tuyết rơi, ta vui lắm, muốn được chơi cùng điện hạ.

Đây là lần đầu tiên ta thấy tuyết lớn đến thế.”
Vân Độ Khanh không ngờ đáp án lại đơn giản như vậy, nàng chỉ đơn thuần muốn chia sẻ với hắn niềm hạnh phúc khi được nhìn thấy trận tuyết lớn đầu tiên trong đời.

Dung mạo ngây thơ non nớt của cô gái nhỏ, trong đôi mắt tràn ngập sự tín nhiệm dành cho hắn.

“Minh Cửu Châu.”
“Hả?” Cửu Châu mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn.

“Không có gì, ta đi nghịch tuyết với cô.” Vân Độ Khanh đứng dậy, “Trước khi trời tối ta sẽ đưa cô về.”
“Tốt quá, tốt quá.” Thiếu nữ lớn lên ở phương nam nên chưa bao giờ được nhìn thấy tuyết lớn như thế, Cửu Châu rất hào hứng với chuyện nghịch tuyết, nàng vội vàng đặt chén trà xuống, đứng dậy bước ra ngoài.

Hai người cùng nhau đắp một người tuyết xấu xí, Cửu Châu đứng dậy duỗi người, “Điện hạ, lần trước ta quên hỏi huynh, huynh có thích bức tranh Cá chép vờn sen ta tặng không?”
Nghe Cửu Châu nhắc đến tranh, Thần Vương suýt nữa bẽ gãy cái mũi của người tuyết, hắn nhìn cây trâm đính lông thỏ trên đầu Cửu Châu bị lệch đi trong gió lạnh, “Cũng…! không tệ lắm, bút pháp sinh động lại thú vị, rất có sức sống.”
“Điện hạ thích thì tốt rồi.” Cửu Châu vui vẻ nói, “Hôm nay về nhà ta sẽ vẽ thêm cho điện hạ một bức tranh về cảnh tuyết.”
Thần Vương, “…”
Cô không cần phải lãng phí giấy mực thế đâu.

“Được không?”
Thần Vương gật đầu, “Được.”
Dỗ con gái thật phiền phức.

***
Bước ra từ công sở Hộ bộ, bên ngoài vừa có gió vừa có tuyết, như một lớp áo bạc phủ lên cảnh vật.

Tề Vương xoay người bước lên ngựa, nhận áo choàng do người hầu đưa tới, cho ngựa đi về phủ.

Tuyết lớn thế này vốn dĩ không cần đến Hộ bộ, nhưng hắn làm việc nghiêm túc, không cho phép bản thân lười biếng trong chính sự.

Đi được nửa đường, hắn nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo choàng đỏ thắm ôm củ khoai lang nướng trong tay, nhón chân trên nền tuyết đút khoai nướng cho người đàn ông ngồi trên lưng ngựa.

Hắn dừng ngựa, lẳng lặng quan sát cảnh này.

“Điện hạ, hình như người phía trước là Thần Vương.” Người hầu nhỏ giọng đáp, “Sao hắn ta lại ở đây?”
Thần Vương vốn lười nhác thích hưởng thụ, giữa trời tuyết lớn mà hắn chịu bước ra ngoài thì đúng là khiến người ta bất ngờ.

Tề Vương nhìn Thần Vương nhanh nhảu cắn miếng khoai lang rồi đuổi thiếu nữ lên xe ngựa, sau đó toan ném củ khoai lang đi, nhưng khi nhìn về phía xe ngựa, không rõ cớ gì hắn lại trưng ra vẻ mặt ghét bỏ nuốt hết khoai vào bụng.

Lau sạch khóe miệng, Thần Vương bỗng phát hiện Tề Vương đang ngồi trên lưng ngựa, nhàn nhã chắp tay, “Tứ ca.”
“Ngũ đệ.” Tề Vương vỗ ngựa đi tới trước mặt Thần Vương, nhìn vỏ khoai lang nướng đen thùi lùi trong tay hắn, mỉm cười, “Ngũ đệ thật hào hứng.”
“Tứ ca cũng muốn ăn hả?” Thần Vương hất cằm với người hầu, “Đi mua cho Tề Vương điện hạ mấy củ đi.”
“Ngũ đệ khách sáo rồi.” Tề Vương cất giọng dịu dàng, “Ta vừa tan làm từ Hộ bộ, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, e là không thể ở đây thưởng thức mỹ thực với Ngũ đệ.”
“Đúng là thật đáng tiếc.” Thần Vương chậc một tiếng, “Ở Hộ bộ có biết bao nhiêu vị quan có năng lực, sao lại dám để Tứ ca vất vả một mình, Tứ ca phải nhớ trọng dụng người có tài, đừng để bản thân mệt mỏi.”
“Người tài giỏi quả thật có rất nhiều chuyện phải làm, có thể phân ưu vì phụ hoàng là may mắn của ta.” Tề Vương đưa mắt nhìn cỗ xe ngựa, “Còn mấy tháng nữa là Ngũ đệ thành thân rồi, cũng nên giúp phụ hoàng phân ưu thôi.”
“Tứ ca nói có lý lắm, ngày mai ta sẽ vào cung thỉnh an phụ hoàng để ông ấy vui vẻ một chút, bớt sầu lo một chút.” Thần Vương hờ hững mở miệng, “Phận con cái giúp phụ thân vui vẻ cũng là phân ưu đúng không?”
“Điện hạ?” Cửu Châu thấy xe ngựa cứ đứng yên không chịu đi, nhô đầu ra khỏi tấm rèm, “Sao thế ạ?”
“Không có gì, đưa đầu vào đi, ngoài trời tuyết lớn.” Thần Vương cưỡi ngựa đến gần cỗ xe, đẩy đầu Cửu Châu vào trong.

“Ngồi xe ngựa cũng không khiến người ta bớt lo.” Hắn kéo rèm, quay đầu nhìn Tề Vương, “Tứ ca, ta bận đưa vị hôn thê về nhà rồi, nếu có gì thì lần tới chúng ta nói chuyện sau.”
“Nếu huynh không gấp…” Thần Vương nhíu mày, “Thì nhường sang một bên dùm nhé?”
***
Tác giả:
Thần Vương: Con gái khóc rất phiền, nhưng là đàn ông thì không thể để cô ấy khóc!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.