Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 41: Chương 41



Khi hay tin các hoàng tử và công chúa phải ở lại trong cung, rồi trong phủ có vài người hầu vì say bí tỉ, bất cẩn làm đổ nến dẫn đến chết cháy, tên mặt sẹo đã nhận ra có gì đó không đúng.
Những người đó đều là người làm lâu năm trong phủ, những năm qua từng theo chủ tử vào nam ra bắc, cũng có chỗ đứng trước mặt chủ tử.

Bọn họ luôn làm việc cẩn thận, không thể có chuyện tụ tập uống rượu rồi thiêu chết cả hội như thế được.
“Cấm Vệ quân đã bao vây Vương phủ và phủ công chúa, tất cả hạ nhân đều không thể ra ngoài.

Nghe nói hôm nay có người muốn tới hóng chuyện, suýt nữa là bị Cấm Vệ quân bắt đi.”
“Bệ hạ quả là xem trọng Tề Vương điện hạ, làm biết bao nhiêu chuyện vì y.”
“Ngươi mới đến à?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Mới tới nên chả hiểu cái gì, đừng có mở miệng bậy bạ.”
Tên mặt sẹo đi qua ngoại viện, nghe đám nô tài nói chuyện, hắn cảm giác xung quanh như có người đang theo dõi mình.
Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, chủ tử muốn trừ khử những hạ nhân đã biết quá nhiều bí mật như bọn hắn!
Nhận ra điều bất ổn, hắn giả vờ cãi lộn với một tên người hầu trong phủ, sau đó quay về phòng thu dọn đồ đạc, nhân lúc tối trời chạy trốn cùng tên quản sự từng đi Lăng Châu với hắn.
Hai người chạy ra ngoài thành, trước khi tình hình lắng xuống, bọn chúng không dám chạy quá xa khiến người khác hồ nghi.
“Trên núi ở ngoại ô có một tòa miếu nhỏ, trong đó chỉ có vài lão hòa thượng, bình thường không có mấy ai lên.” Quản sự áo xanh lấy thanh chủy thủ giấu dưới đế giày ra, “Chúng ta lên đó tránh sự truy sát của chủ tử.”
“Ngươi xác định sẽ không có ai lên chứ?” Tên mặt sẹo vẫn chưa yên tâm.
“Chỉ là tòa miếu hoang nhỏ như lỗ mũi, thỉnh thoảng mới có vài con đàn bà ngu ngốc lên đấy dâng hương.

Cho dù hòa thượng ở đó may mắn thật, thì quan lại quyền quý cũng sẽ không đến những nơi như vậy.”
“Được.” Tên mặt sẹo suy nghĩ một lát rồi lập tức đồng ý.
Bọn chúng chạy trốn đến miếu nhỏ, hai người lừa gạt lòng tin của hòa thượng, sau khi ở lại miếu, hắn nhốt các hòa thượng vào hầm lương thực.
Tên áo xanh muốn giết hòa thượng, nhưng bị tên mặt sẹo ngăn cản, “Xử lý thi thể rất phiền phức, nhốt bọn họ vào hầm trước đã.”
Cả hai cố kéo các hòa thượng đến hầm lương thực, tên áo xanh lại phàn nàn, “Đám hòa thượng thối này bình thường ăn gì nặng thế này?”
“Hai tên ác nhân các người dám làm điều ác trước mặt tượng thần, Bồ Tát sẽ trừng phạt các ngươi.”
“Bồ Tát?” Tên mặt sẹo cười lạnh, móc thanh chủy thủ gõ lên mấy đốm hương trên đầu một vị hòa thượng, “Nhiều năm trước cũng từng có một nha đầu chết tiệt đã nói mấy lão Tam Thanh sẽ trừng phạt ta, nhưng những năm qua ta lại sống rất tốt.”
“Thần tiên với chả Bồ Tát, tất cả đều sợ cái ác cả.” Thấy các hòa thượng sợ hãi tới mức run lẩy bẩy, hắn hài lòng thu thanh chủy thủ về, “Ngồi im ở đó cho ta, nơi đây núi đồi hoang vu, nếu các người dám lên tiếng, dù huynh đệ ta có giết các ngươi thì cũng không…”
Nhưng hắn chưa nói xong thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động ồn ào.
“Chuyện gì thế, sao ngươi lại bảo không có ai đến tòa miếu hoang này?” Tên mặt sẹo quay sang nhìn gã áo xanh, ánh mắt rơi xuống cái đầu trọc lóc của hắn.
“Để ta ra ngoài xem thử.” Tên áo xanh nghĩ ngợi, đoạn lấy tăng y và cà sa mặc vào rồi mới ra ngoài.
Nhìn các thiếu gia tiểu thư được hộ vệ, người hầu đi theo bảo vệ, tên áo xanh chợt có dự cảm chẳng lành.

Bọn thiếu gia, tiểu thư này bị bệnh à, sáng sớm chạy đến miếu hoang làm gì? May là hội này khá ngây thơ, hắn chỉ cần lừa gạt vài câu là xong.
Tên áo xanh đang nghĩ cách lừa đám nhóc này đi, nhưng không ngờ lại bị cái con bé trông nhỏ nhất vạch trần thân phận giả của mình.
Đám tiểu thư kinh thành này bị sao thế, sao ngay cả chuyện bình thường hòa thượng mặc gì cũng biết hết vậy?
“Thí chủ nói thế là sao?” Tên áo xanh xốc cà sa bên ngoài lên, làm lộ tăng y chắp vá khắp nơi, “Các thí chủ đến lễ Phật, bần tăng không muốn ra ngoài gặp người trong bộ dáng chật vật thế này, thế nên mới khoác thêm tổ y cà sa, không ngờ lại khiến thí chủ hiểu lầm.”
“Núi cao hiểm trở, các thí chủ có thể leo lên tới đây xem như là có duyên với ngã Phật.” Tên áo xanh niệm một câu kinh Phật, xoay người nhìn tượng Phật phía sau, “Nếu đã vậy, cớ gì lại gay gắt ngay trước mặt Phật tổ.”
“Đại sư, thân là người xuất gia, nhưng ông lại để ý tăng y của mình có miếng vá.” Cửu Châu vẫn bình tĩnh, “Có thể thấy ông không thành tâm với Phật tổ.”
Tên áo xanh chỉ muốn khiến thiếu nữ này câm miệng lại, lễ Phật thì cứ lễ Phật đi, lo hòa thượng mặc gì làm chi?

Bầu không khí dần trở nên căng thẳng, tên áo xanh nhìn đội hộ vệ cường tráng trước mắt, sắc mặt chợt thay đổi, rống to với tượng thần phía sau, “Tượng Phật! Tượng Phật!”
Tượng Phật làm sao?
Thế nhân luôn mang lòng kính sợ với quỷ thần.

Trong lúc đội hộ vệ bị đánh lạc hướng, tên áo xanh chạy lấy đà phi thân qua đỉnh đầu hộ vệ, giơ hai tay lên lao thẳng về thiếu nữ lắm mồm nãy giờ.
“Á!”
Tên mặt sẹo đang cầm vải rách nhét vào miệng các hòa thượng bỗng nghe thấy tiếng hét thê thảm ấy, hắn nhíu mày, không lẽ tên ngu kia đã giết người?
Hắn đưa mắt cảnh cáo các hòa thượng, “Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây cho ta!”
Dứt lời, hắn xoay người bước ra khỏi hầm.
Sớm biết phiền phức như thế, hắn đã không đi trốn cùng thằng ngu này.
“Minh muội muội, hắn…!còn sống không?” Huynh muội Chu gia run lẩy bẩy ôm lấy nhau, nuốt nước miếng nhìn tên hòa thượng giả đang nằm sõng xoài trên mặt đất, không biết sống chết thế nào.
“Không sao, hắn chỉ bị hôn mê thôi, không chết được đâu.” Cửu Châu lắc lắc cây gậy trong tay, côn của hộ vệ trong phủ xài cũng tốt ghê.
“Nhưng…!Vừa nãy hình như huynh nghe thấy…!nghe thấy tiếng xương gãy.” Chu Thư Thành dè dặt lấy mũi chân đá vào tên hòa thượng giả đang nằm dưới đất, phát hiện đối phương không có phản ứng gì, vội vàng gọi người hầu cầm dây thừng đến trói người lại.
“Thiếu gia, chúng ta không mang theo dây thừng.” Người hầu bối rối thưa, “Chi bằng chúng ta vào miếu tìm thử?”
“Khoan hẵng vào, coi chừng hắn còn có đồng bọn.” Cửu Châu đưa cây côn cho Chu Thư Thành, “Chu ca ca, huynh đi đi.”
“Ta đi đâu cơ?” Châu Thư Thành run rẩy nhận lấy cây côn, hắn sợ mình không nhận thì Cửu Châu sẽ quất hắn một phát.
“Cầm gậy đứng xa ra một chút, bảo vệ Chu tỷ tỷ cho tốt.” Cửu Châu xắn tay áo lên, tìm quanh bốn phía, nhấc một hòn đá đến chỗ tên hòa thượng giả.
“Minh muội muội, Minh muội muội!” Chu Tiêu nhìn hòn đá to trong tay Cửu Châu, vội mở miệng khuyên ngăn, “Hay là mình cứ trói hắn lại đi, đập chết…! đập chết khó coi lắm.”
“Tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì thế? Chúng ta là người đàng hoàng, sao có thể động tư hình giết người.” Cửu Châu khó hiểu nhìn nàng, đặt đá lên hai tay của tên hòa thượng giả, “Trên tay người có vài huyệt đạo mà nếu bị đè quá lâu sẽ khiến tứ chi vô lực, không thể cựa quậy.” Cửu Châu phủi đất trên tay, “Chúng ta không có dây thừng, nên đành dùng cách này.”
“Hóa ra là thế.” Chu Tiêu nhìn ca ca run rẩy cầm gậy của mình, lại nhìn Cửu Châu đang xắn tay áo, nàng rảo bước đến bên cạnh Cửu Châu, nhẹ nhàng kéo lại áo cho nàng.
“Chu tỷ tỷ?” Cửu Châu thấy Chu Tiêu níu lấy áo mình, lấy khăn ra lau tay rồi khoác tay lên vai tỷ ấy an ủi, “Đừng sợ, bên chúng ta đông người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 513

Tòa miếu nhỏ này trông có vẻ kham khổ, không có đủ chỗ ẩn nấp.

Theo suy đoán của muội, dù còn kẻ xấu đang trốn trong đó cũng sẽ không quá năm người.”
Tên mặt sẹo vừa bước ra khỏi hậu viện liền bị hộ vệ phát hiện, nhận ra điều không ổn, hắn xoay người bỏ chạy.
“Đứng lại!” Hộ vệ vội vàng đuổi theo.
Ngôi miếu này chỉ thông với một con đường xuống núi, tên mặt sẹo vốn không có chỗ để trốn, bị hộ vệ đuổi đến góc tường, hắn oán hận nắm chặt dao găm trong tay, “Ta đã làm biết bao nhiêu chuyện vì Trịnh gia, bây giờ chỉ muốn mai danh ẩn tích sống qua ngày, vì sao hắn lại vô tình đến thế, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt?”
Tuy nhóm hộ vệ không hiểu tên hòa thượng giả nói gì, nhưng bọn họ không dám mở miệng trước mặt các thiếu gia và tiểu thư.
“Các ngươi bán mạng làm việc cho chủ tử, giống hệt ta năm xưa.” Tên mặt sẹo cầm chủy thủ chỉ vào hộ vệ, “Hôm nay các ngươi giết ta, sau này Trịnh gia cũng sẽ giết các ngươi để bảo vệ tính mạng nhà họ.”
Trịnh gia?
Chu Thư Thành nhận ra điểm lạ, con tim thít lại, không lẽ bọn họ đã bị cuốn vào sự kiện bí mật gì rồi?
Không được, tuyệt đối không thể để đối phương nói ra.

Ở nơi như kinh thành này, tuyệt đối không nên biết những bí mật không thể biết.
“Câm miệng!” Chu Thư Thành nghiêm mặt quát lớn, “Trịnh gia Chu gia cái gì, ngươi mau thành thật khai ra có còn đồng bọn nào không, ta đã phái người báo quan rồi!”
“Các ngươi không phải là người Trịnh gia?” Tên mặt sẹo nương theo tiếng nói chuyện, hắn nhận ra người đang nói kia.
Thiếu gia Chu gia?
Hắn ta là công tử của phủ Thị lang, vì sao không chịu ở nhà đọc sách mà lại chạy đến nơi rừng sâu núi thẳm này bái Bồ Tát?
Tên mặt sẹo không thể ngờ đến, kế hoạch chạy trốn của mình lại bị hỏng trong tay một tên công tử ăn no rỗi việc.

“Các ngươi trói hắn lại trước đã.” Chu Thư Thành thấy tên mặt sẹo nhìn mình lom lom, hắn vuốt ve cây gậy chạy tới gần Cửu Châu, quát lên đầy mạnh mẽ, “Không thể để kẻ xấu trốn thoát.”
“Thiếu gia, chúng ta không có…”
“Không có dây thừng thì có dây quần!” Chu Thư Thành bước tới sau lưng Cửu Châu, Minh cô nương có thể dùng gậy nện tên lưu manh choáng váng, hẳn là nàng cũng có thể bảo vệ thư sinh yếu đuối như hắn.
Người hầu ấm ức giật dây lưng xuống, hai tay kéo quần chạy trốn vào một góc không dám gặp ai.
Bị nhóm hộ vệ bao vây, tên mặt sẹo không địch lại, cuối cùng bị hộ vệ dùng hai sợi dây lưng trói chặt.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi là biết không phải là người tốt.” Thấy tên mặt sẹo đã bị trói, Chu Thư Thành mới dám bước ra khỏi sau lưng Cửu Châu, “Hòa thượng trong miếu này đâu hết rồi?”
Tên mặt sẹo không thèm ngó ngàng đến hắn, hai mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng Minh Cửu Châu, vì sao nó lại ở đây?
Vừa nhìn thấy Cửu Châu, hắn liền nhớ đến cơn nhục mà mình chịu phải tại nha môn Kinh Triệu Doãn.
Cửu Châu cũng nhận ra hắn, nàng đứng yên bất động, đưa tay sờ lấy cây trâm kim phượng bên tóc mai, cuối cùng chậm rãi buông tay.
“Nhìn gì đấy.” Chu Thư Thành lấy hết dũng khí đứng chắn trước mặt Cửu Châu và em gái mình, Trịnh phủ nuôi toàn là cẩu vật, đến lúc này rồi vẫn không quên nhòm ngó mấy cô gái xinh đẹp.
“Bẩm công tử, tiểu thư, chúng nô tài tìm thấy các hòa thượng bị trói ở trong hầm lương thực.” Mấy hộ vệ đi tìm một vòng quanh miếu, cuối cùng cũng cứu được các vị hòa thượng từ trong hầm ra.
Chu Tiêu nhìn nhóm hòa thượng sợ tới mức run rẩy, nàng bắt đầu hoài nghi bùa bình an của bọn họ có thực sự hữu dụng hay không.
“Chu tỷ tỷ, thật ra…!hòa thượng không vẽ bùa.” Nhìn dáng vẻ sụp đổ hình tượng của Chu Tiêu, Cửu Châu đành nói uyển chuyển hơn, “Nhưng chuyện này quan trọng là tấm lòng.

Bá phụ bá mẫu nhận được bùa bình an của tỷ ắt sẽ rất vui.”
“Muội không cần an ủi, tỷ hiểu mà.” Chu Tiêu vỗ lên mu bàn tay Cửu Châu, “Là tỷ không nên tin vào lời đồn, bắt muội và ca ca vất vả đi theo tỷ, lại còn gặp phải hai tên hòa thượng giả.”
“Tỷ tỷ nói sai rồi.” Cửu Châu lắc đầu, “Nếu không nhờ tỷ kiên trì muốn cầu bùa bình an thì sao chúng ta có thể bắt được kẻ xấu, cứu chư vị hòa thượng vô tội này?”
“Hành động lần này của tỷ tỷ đã cứu được mấy mạng người.” Cửu Châu cảm thán, “Công đức vô lượng đấy.”
“Thật không?” Nghĩ đến chuyện mình gián tiếp cứu được người, tinh thần của Chu Tiêu cũng khá hơn, “Nhưng nếu không nhờ muội phát hiện tên hòa thượng này kỳ lạ, chúng ta cũng sẽ không cứu được họ.”
“Nếu hai vị thí chủ muốn cầu bùa bình an, bần tăng có thể vẽ cho hai người.” Một vị hòa thượng gầy còm vẫn còn đang run rẩy mở miệng, “Trước đây bần tăng từng tu đạo.”
Cửu Châu quay đầu nhìn ông ta, “Vậy sao ông lại muốn làm hòa thượng?”
“Lúc trước nhận ân huệ của trụ trì, mà trong nhà cũng chẳng còn ai để vương vấn, vì thế bần tăng liền xuống tóc đi tu.” Hoà thượng gầy còm giải thích, “Các thí chủ cần bao nhiêu bùa bình an, bần tăng đều có thể vẽ cho mọi người, không thu bạc.”
Chu Tiêu, “…”
Đột nhiên nàng lại không muốn cầu bùa bình an nữa.
“Tỷ tỷ à, đến cũng đã đến rồi, cứ để đại sư vẽ cho tỷ mấy lá bùa bình an đi.” Cửu Châu nhìn tượng Phật trong đại điện, chắp tay trước ngực, “Vạn sự vạn vật, chỉ có thành tâm mới là lời chúc phúc tốt nhất.”
Chu Tiêu bị thuyết phục, cùng Chu Thư Thành đi xem vị hòa thượng đổi nghề giữa chừng vẽ bùa bình an.
Cửu Châu đi tới trước mặt tên mặt sẹo, quan sát hắn thật kỹ.
Đã gần chín năm trôi qua, người này già hơn trước rất nhiều, bị trói trên đất không thể động đậy, trông thật đáng thương.
Nỗi sợ hãi, bất an lẫn kinh hoàng trong quá khứ dường như đã biến mất hơn một nửa vào lúc này.
Hóa ra, tên ác nhân khiến nàng sợ hãi lâu nay lại yếu ớt tới vậy.
Tên mặt sẹo vặn vẹo cái đầu, cố dán cái sẹo trên cằm xuống đất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3120

Hắn không biết vì sao Cửu Châu lại luôn nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng đến thế, nhưng hắn rất ghét ánh mắt này.
Chờ một lúc, Minh Cửu Châu vẫn không chịu rời đi, hắn mới hỏi, “Minh tiểu thư, cô muốn nói gì?”
Cửu Châu nghiêm túc lắc đầu, “Không có gì, chỉ thấy ngươi bị trói giống hệt một con giun.”
Nàng ta đang làm nhục hắn!
Tên mặt sẹo vùng vẫy mấy lần, nhưng ngoại trừ khiến hòn đá trên mặt đất cắt lên mặt mình, hắn không tài nào chạm đến mũi chân của Minh Cửu Châu.

Mới thế mà đã nổi giận?
Cửu Châu lắc đầu thở dài, lòng dạ ác độc đã đành, không ngờ còn nhỏ mọn đến thế.

Cái lúc hắn bị trói trông giống hệt con sâu gặm phiến lá gớm ghiếc.
Nàng lùi về sau vài bước, chợt nghe thấy trên đường lên núi truyền đến vô số tiếng bước chân.
Hộ Long vệ truy đuổi một đường đến đây, sau khi phát hiện hạ nhân bỏ trốn của Trịnh gia trốn trong một tòa miếu hoang trên núi, bọn họ đã dự đoán vô số khả năng, nhưng không ngờ lại gặp một nhóm hộ vệ và một vị thiên kim tiểu thư đứng ngoài miếu.
“Hộ Long vệ phụng hoàng mệnh đến bắt tội phạm chạy trốn, xin quý nhân mau chóng tránh đi.” Thủ lĩnh Hộ Long vệ móc lệnh bài màu vàng ra, chắp tay với Cửu Châu, “Xin hỏi quý nhân có thấy hai tên đàn ông trung niên khả nghi nào không?”
“Có thấy.” Cửu Châu gật đầu.
“Ở đâu?” Thống lĩnh Hộ Long vệ nắm chặt chuôi đao.
“Chỗ đó đó.” Cửu Châu chỉ tên mặt sẹo bị trói chặt bằng dây lưng quần, rồi lại chỉ tên hòa thượng giả bị đá chặn lên hai tay, “Còn chỗ kia nữa.”
Đội ngũ Hộ Long vệ nhìn hai người nằm trên mặt đất, im lặng tập thể.
Thống lĩnh Hộ Long vệ quan sát Cửu Châu, chắp tay một lần nữa, “Không biết quý nhân đây là?”
“Tiểu nữ là con gái của Lễ bộ Minh Thị lang.” Cửu Châu đáp lễ, “Hai người này giả mạo hòa thượng, bị bọn ta phát hiện nên đã cho hộ vệ trói bọn hắn lại.

Không ngờ bọn chúng lại là tội phạm chạy trốn bị Thánh thượng truy nã, vậy xin giao bọn chúng lại cho tướng quân xử lý.”
“Hóa ra là Minh Huyện chủ, mạt tướng thất lễ.” Thủ lĩnh thay đổi sắc mặt, vội vàng hành đại lễ, “Không biết Huyện chủ có giật mình không?”
“Đa tạ tướng quân quan tâm, có hộ vệ bên cạnh, bọn ta cũng không có gì sợ.” Cửu Châu nhìn thấy hai Hộ Long vệ nhất tảng đá ra rồi dùng xích trói tên hòa thượng giả lại, nàng lui về sau vài bước, “Mời tướng quân.”
Thống lĩnh nhìn huynh muội Chu gia trong miếu, “Hai tên này có liên quan đến đại án ở trong triều, xin huyện chủ và hai vị quý nhân khác hãy giữ bí mật chuyện ngày hôm nay, đừng nói cho người khác biết.”
“Xin tướng quân yên tâm, ta sẽ nói với bọn họ.”
“Đa tạ huyện chủ.” Thống lĩnh chắp tay hành lễ, sau đó dẫn Hộ Long vệ và phạm nhân nhanh chóng rời đi.
Cửu Châu đứng cuối đường, đưa mắt nhìn Hộ Long vệ rời đi, làn gió thổi qua, lụa choàng sau lưng nàng nhẹ nhàng tung bay trong gió.
***
“Bẩm Bệ hạ.” Lưu Trung Bảo gỡ ngự quan cho Long Phong đế sau khi hạ triều, nhỏ giọng báo cáo, “Hạ nhân chạy trốn của Trịnh gia đã bị Hộ Long về bắt về rồi.”
“Nhanh thế à?” Long Phong đế tính nhẩm thời gian, từ lúc hạ lệnh đến bây giờ còn chưa quá ba canh giờ.
“Thống lĩnh nói, lúc bọn họ chạy đến thì hai tên đó đã bị bắt.” Lưu Trung Bảo cẩn thật cởi long bội xuống, “Chuyện này đều nhờ Minh Huyện chủ giúp đỡ.”
Long Phong đế như cười như không nhìn ông ta, “Ngươi sang Hộ Long vệ một chuyến, điều tra xem hai kẻ đó đã từng làm chuyện gì.”
“Lão nô tuân mệnh.” Lưu Trung Bảo đặt long bội vào hộp, “Bệ hạ, mấy ngày gần đây nhà mẹ đẻ của các Vương phi đều mang đồ vào cung.”
Chỉ có mỗi Thần Vương điện hạ không có nhà vợ nên không được nhận quà.
“Ta thấy ngươi đến đòi lợi ích cho Độ Khanh thì có.” Long Phong đế cười, “Sắp xếp triệu Minh Kính Châu vào cung, bảo là để hắn dạy Thần Vương.”
“Lão nô cẩn tuân thánh dụ.” Lưu Trung Bảo khom người, cười nói, “Lão nô xin cáo lui.”
Ông ta rời khỏi chính điện Thái Ương cung, nhận lấy phất trần tiểu thái giám đưa tới, phẩy một cái, “Ngươi đến Lễ bộ đón Minh Thị lang vào cung, nhớ là phải khách sáo một chút, không được mạo phạm đâu đấy.”
“Xin Lưu gia gia cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ làm tốt việc được giao.” Tiểu thái giám nhận việc, tươi cười rạng rỡ chạy đi.
Lưu Trung Bảo dẫn người đi thẳng đến địa lao của Hộ Long vệ, gặp hai tên hạ nhân Trịnh gia bị tách ra giam riêng.
“Lưu, Lưu…” Tên mặt sẹo nhìn thấy người đến, sợ hãi đến rụt cả đầu lưỡi vào trong.
Tổng quản đại thái giám bên cạnh hoàng thượng sao lại đến đây?!
“Ồ, xem ra ngươi đã từng gặp tạp gia ta.” Lưu công công mỉm cười, “Vừa hay, tạp gia rất thích nói chuyện với người quen.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5: Thẩm Vật Phong

Hôm nay chúng ta cứ thong thả ôn chuyện.”
Ông khẽ ngẩng đầu, “Trước lúc đó, lấy lược cạo da cho hai vị khách quý, da căng miệng kín, miệng kín lại khó nói chuyện, hai vị cố chịu đựng nào.”
Tên mặt sẹo và tên áo xanh bị lôi ra ngoài, chẳng mấy chốc tiếng kêu la thất thanh vọng đến.
Lưu Trung Bảo huơ phất trần trên tay, nói với thống lĩnh Hộ Long vệ, “Xem ra hôm nay tiểu tướng quân cạo da dùng sức khá mạnh, kỹ thuật rất tốt.”
Thống lĩnh cười, “Lưu công công đại giá đến đây, hiển nhiên các huynh đệ sẽ trổ hết tài năng.”
Hai người mỉm cười như thân tại nơi thắng cảnh non xanh nước biếc, chứ không phải đang ở địa lao trong tiếng kêu thảm thiết vang trời.
***
Thần Vương ngồi trên xích đu ở trong sân, thong dong nhìn thái giám và cung nữ mang bao lớn bao nhỏ vào viện của Hoài Vương, hắn ngoắc thái giám theo hầu mình, “Phủ Hoài Vương tính dọn nhà à?”
“Bẩm điện hạ, đây là do nhà ngoại của Hoài Vương phi sai người đưa đồ đến.” Thái giám nói, “Có lẽ là chút tâm ý của nhà ngoại đối với con gái.”

Hôm qua là nhà ngoại của Tề Vương phi và An Vương phi, hôm nay lại là nhà ngoại của Hoài Vương phi và Tĩnh Vương phi, ồn ào cả ngày không có lúc nào được yên tĩnh.
Đổi tư thế trên ghế, Thần Vương khinh thường hừ lạnh, thân là hoàng tử, có ai cần nhà ngoại của Vương phi mang đồ đến?
“Vương gia, Lễ bộ Minh Thị lang đến, ngài có muốn gặp ông ấy không?”
Minh Kính Châu tới ư?
Thần Vương ngồi bật dậy, “Gặp!”
Hắn nhìn ghế nằm bên dưới, gọi vài thái giám lại, “Dẹp ghế nằm đi, thay sang bàn trà và ghế dựa.

À đúng rồi, cầm mấy quyển sách đứng đắn ở trên bàn đến cho bổn vương.”
Minh Kính Châu bước vào cửa Chương Lục cung, lúc đi tới tiểu viện mà Thần Vương ở, ông bắt gặp hình ảnh Vương gia tuấn tú đang tĩnh tâm đọc sách.
“Hạ thần bái kiến vương gia.”
“Minh đại nhân không cần đa lễ.” Thần Vương ném sách sang một bên, đưa tay đỡ Minh Kính Châu dậy, “Mời Minh đại nhân ngồi.”
“Đa tạ vương gia.” Minh Kính Châu không từ chối, ngồi xuống bàn trà.

Ông nhìn chồng sách trên bàn Thần Vương, nhận lấy tách trà do thái giám đưa đến, “Nhìn thấy điện hạ chăm chỉ như thế, hạ thần rất vui.”
“Tuy đang ở trong cung, nhưng bổn vương cũng không muốn lãng phí thời gian.” Thần Vương nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập mạnh, “Không biết hôm nay đại nhân đến đây là có chuyện gì?”
“Hôm nay hạ thần đến bái kiến điện hạ, một là nghe theo thánh lệnh, đến dạy điện hạ chuyện ở Lễ bộ, hai là mang vật này đến giao cho điện hạ.”
“Đây là?” Thần Vương khó hiểu nhìn ống tranh trên bàn.
“Bức tranh Hồng mai trong tuyết do con gái của thần vẽ tặng điện hạ.” Minh Kính Châu nhấp một ngụm trà, “Điện hạ mở ra xem thử có thích hay không.”
Minh Tiểu Trư đã vẽ lại cảnh ngày tuyết rồi à?
Thần Vương mở bức tranh ra, thấy bức tranh không có liên quan gì đến tên gọi, hắn khẽ cười một tiếng, vẻ mặt quyến luyến như xuân về.
“Đa tạ Minh đại nhân.” Hắn cẩn thận cất bức tranh vào, “Ta sẽ cất giữ thật kỹ tác phẩm tâm huyết của Cửu Châu.”
Tuy vẽ hơi xấu, nhưng nhìn kỹ lại thì cũng thấy…!có chút đáng yêu.
Ít ra thì người vẽ tranh rất đáng yêu.
“Điện hạ thích thì tốt.” Minh Kính Châu cười gật đầu, “Nếu con gái thần mà biết điện hạ thích tranh của nó, ắt hẳn con bé vui lắm.”
Dứt lời, ông rút vài cuốn sách từ trong tay áo ra, “Hạ thần là ngoại nam nên không thể vào cung thường xuyên, điện hạ cứ chép và học thuộc những cuốn sách này trước đã, đợi lần sau tiếng cung, hạ thần sẽ mang sách mới vào.”
Thần Vương, “…”
“Điện hạ?” Minh Kính Châu mỉm cười nhìn Thần Vương.
“Xin đại nhân cứ yên tâm, bổn vương sẽ đọc thật kỹ, cố gắng chép hết.” Thần Vương cười gượng, “Đại nhân vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Minh Kính Châu cất giọng nhỏ nhẹ, “Điện hạ vui là được.”
Thần Vương mỉm cười vui vẻ nhìn Minh Kính Châu.
Một ngày sau, toàn bộ hoàng tử trong Chương Lục cung đều biết Thần Vương được Thần Vương phi tương lai tặng tranh.
Bốn huynh đệ ngồi quây quần trong phòng của Tề Vương ăn lẩu, Hoài Vương bèn nhắc đến chuyện này, “Minh huyện chủ không hổ danh là con gái Minh gia, tài năng hội họa đúng là tuyệt đỉnh.”
“Dĩ nhiên rồi.” Thần Vương mỉm cười, “Tiếc là người Minh gia chỉ vẽ tranh cho người nhà và bạn đời của mình, nếu không đệ sẽ nhờ Minh Thị lang vẽ cho các huynh một bức.”
“Đúng là đáng tiếc.” An Vương tiếc nuối nhìn Thần Vương, “Không biết Ngũ đệ có thể cho ta ngắm tác phẩm của Minh huyện chủ hay không?”
Động tác gắp thịt của Thần Vương khựng lại, “Chuyện này…!để sau rồi tính.”
Để sau chỉ là tìm cớ, người hoàng gia đều hiểu cả.
An Vương thở dài một tiếng, càng tò mò với tranh của người Minh gia.
Tề Vương nằm trên giường, chẳng thèm nhìn bốn người đang ăn lẩu nói truyện vui vẻ kia.
Ba ngày, ròng rã ba ngày rồi!
Bọn hắn chưa ngán lẩu, nhưng phòng của hắn đã ám mùi lẩu rồi.
Chưa ăn xong nồi lẩu ấm áp thì Lưu Trung Bảo đã dẫn theo mấy thái giám lực lưỡng bước vào.
“Tham kiến chư vị điện hạ.” Lưu Trung Bảo hành lễ, “Bệ hạ triệu các điện hạ đến Thái Ương cung.”
Thần Vương đặt đũa xuống, hắn ngửi thấy mùi tanh của bùn đất, và cả…!mùi máu tươi ở trên người Lưu Trung Bảo.
“Tề Vương điện hạ bị thương, chúng hạ nô sẽ khiêng người sang đó.” Lưu Trung Bảo chắp tay với Tề Vương, “Xin điện hạ thứ lỗi.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.