Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 52: Chương 52



Hoài Vương rất ghét chó mèo.

Nên khi trông thấy một con mèo bị gãy chân nằm ngay trước cửa sân, hắn không nghĩ nhiều mà lập tức dùng hai ngón tay xách mèo lên, tính đem đi vứt ra ngoài Chương Lục cung.
Bỗng hắn thấy ngoài viện có một cô nương đang ngồi ở đó, nhìn kỹ mới nhận ra đó là vị hôn thê của Vân Độ Khanh, hai mắt lấp lánh nhìn con mèo trong tay hắn ta.
Vết thương trên chân con mèo này không liên quan đến hắn!
Hoài Vương buông tay, con mèo rơi xuống đất, hốt hoảng khập khiễng tìm chỗ trốn, cuối cùng núp sau bàn đá nơi Cửu Châu đang ngồi.
“Thần nữ bái kiến Hoài Vương điện hạ.” Cửu Châu sợ đạp trúng mèo nên động tác đứng dậy chậm hơn bình thường.
“Không cần đa lễ.” Hoài Vương ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lại nói thêm một câu, “Bổn vương cũng không biết con mèo này ở đâu ra.

Không biết Huyện chủ có biết con mèo này không?”
Cửu Châu lắc đầu, cúi đầu nhìn con mèo đang run lẩy bẩy, nó vừa lùn vừa béo, bộ lông vừa mềm mượt vừa sạch sẽ, phần lông trên cổ có vết hằn, hẳn là vòng cổ hay đeo đã bị rơi đâu đó.
“Điện hạ, trông con mèo này có vẻ đang rất sợ.” Cửu Châu cúi người, vươn tay tính vuốt đầu nó, thấy nó không phản kháng mới tiếp tục sờ đầu nó thêm, nhân lúc con mèo lơ là cảnh giác, nàng bế nó đặt lên chân mình.
“Một chân bị cụt, còn một chân lại bị gãy.” Nhìn vết máu khô trên chân mèo con, Cửu Châu không vui mím môi, đây là do con người gây ra.
Hoài Vương sai một tên thái giám đi mời ngự y, lại vừa suy nghĩ, nếu bây giờ hắn ta nói vết thương của con mèo này không liên quan đến mình, liệu có khiến người ta cảm thấy hắn giấu đầu lòi đuôi không?
“Giờ nào rồi?” Giật mình bởi tiếng mèo kêu, Thần Vương duỗi lưng, hỏi thái giám bên cạnh, “Sao Minh huyện chủ vẫn chưa đến?”
Tiểu thái giám khẽ lắc đầu.
Hắn nhíu mày, mấy ngày qua Minh Tiểu Trư dùng bữa sáng xong sẽ chạy đến tìm hắn chơi, sao hôm nay đã trễ rồi mà vẫn không thấy người đâu?
Đặt sách xuống, hắn đứng dậy bước ra ngoài viện, chợt nhìn thấy cung nữ và thái giám của Chương Lục cung vây quanh Minh Tiểu Trư bên cạnh bàn đá, hơn nữa còn đưa tay về phía đầu gối của nàng.
“Các ngươi đang làm gì đấy?” Hắn vội bước đến sau lưng Cửu Châu, “Tất cả lui xuống hết cho ta, ai cho các ngươi vô lễ với Huyện chủ?”
“Điện hạ?” Cửu Châu ngẩng lên, vẻ mặt đầy vô tội, “Sao huynh lại ra đây?”
“Ta nghe thấy tiếng mèo kêu nên ra xem thử.” Thần Vương sẽ không thừa nhận hắn ra đây là để tìm nàng.

“Con mèo này ư?” Cửu Châu chỉ chỉ con mèo đang nằm trên đùi mình.
“Mập thế, mèo hay heo vậy?” Lúc này Thần Vương mới phát hiện trên đùi Cửu Châu có một con mèo béo, bèn đưa tay định sờ đầu nó.
“Điện hạ cẩn thận.” Cửu Châu duỗi tay bắt lấy cổ tay của Thần Vương, “Con mèo này đang bị thương, có vẻ ghét nam giới tới gần, ta sợ nó sẽ cào tay huynh.”
“Hóa ra lại gặp phải con mèo dê xồm.” Thần Vương híp mắt nhìn con mèo trước mặt, nghe nói nó bị thương nên hắn cũng chẳng thèm so đo làm gì, ngồi xuống cạnh Cửu Châu, “Đã tra ra là mèo của ai chưa?”
“Ta đã để cung nữ tỷ tỷ phái người đi hỏi thăm rồi.” Cửu Châu nhẹ nhàng an ủi mèo con, “Điện hạ, vết thương trên người mèo con hình như là…!do con người làm ấy.”
Thần Vương nhíu mày, hắn học theo động tác vuốt ve mèo con của Cửu Châu mà xoa đầu nàng, sau đó đổi sang chủ đề khác, “Đợi đến khi tìm được chủ của mèo con, ta và muội cùng đưa nó về.”
Con mèo này được nuôi béo tốt thế này thì hẳn là chủ nó rất quý nó.
Cung nữ trong viện Tề Quận vương vội vàng bước ra, nhìn thấy con mèo đang được Cửu Châu ôm thì thở phào nhẹ nhõm, ngoái lại nói với thái giám sau lưng, “Mau đi báo với Quận vương phi là đã tìm được mèo rồi.”
“Mèo của Tứ đệ muội ư?” Hoài Vương đang lo mình bị người ta nghi là “hung thủ hành hung mèo”, nên khi biết Quận vương phi đang tìm mèo, hắn thở phào một hơi.
Viện của hắn và Tứ đệ liền nhau, nói không chừng là mèo bên đó chạy sang.
“Bẩm điện hạ, tối qua con mèo này leo vào viện của Tề Quận vương, Quận vương phi đoán có lẽ là mèo của quý nhân khác nuôi, lại sợ nó chạy lạc mất nên đã để chúng nô tỳ trông nó, chờ đến sáng nay sẽ tìm lại chủ nhân cho nó.” Cung nữ thấy sắc mặt Hoài Vương là lạ bèn hỏi, “Điện hạ, con mèo này có vấn đề gì sao?”
Nàng ta đi đến trước mặt Cửu Châu, hành lễ với Thần Vương và Cửu Châu xong, định xoay người bế mèo lên thì mới phát hiện con mèo bị thương, hoảng sợ thốt lên, “Sao mèo lại bị thương rồi?”
Nàng ta lập tức ngoái đầu nhìn Hoài Vương theo bản năng.
Các cung nữ và thái giám khác đều đồng loạt quay đầu nhìn hắn ta.
“Nhìn bổn vương làm gì, không liên quan đến ta.” Hoài Vương tức giận, “Sáng nay vừa ra ngoài thì bổn vương đã thấy nó nằm trong sân rồi.”
Cung nữ thái giám không dám hó hé, những người từng hầu hạ Hoài Vương điện hạ đều biết hắn rất ghét động vật lắm lông như chó mèo.
Hoài Vương, “…”
Ánh mắt của bọn cung nhân này có ý gì đây?
Thần Vương khoanh tay trước ngực, hờ hững nhìn một màn trước mắt, nhân lúc mèo con không chú ý thì lén đưa tay sờ cái đầu xù lông của nó.
“Điện hạ.” Cửu Châu nhìn hắn đầy bất lực, “Mèo mà cào là đau lắm đấy.”
“Chẳng phải có muội ôm rồi sao, ta thấy nó ngoan lắm.” Thần Vương vờ ho một tiếng rụt tay về.

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

“Ngự y đến.”
Không biết có người nào hô lên hóa giải sự lúng túng của Hoài Vương.

Hiện giờ hắn ta muốn đi cũng không được, ở lại cũng chẳng xong, tình thế vô cùng khó xử.

Ai mà ngờ, đường đường là Vương gia như hắn mà lại bị một con mèo làm khó làm dễ.
Ngự y bước vào viện, nhìn thấy mèo được Minh huyện chủ ôm, còn Thần Vương điện hạ ngồi bên cạnh, ông nghĩ đó là mèo của hai người nuôi, vì thế khám cho mèo rất kỹ, cuối cùng còn dùng thuốc trị thương tốt nhất bôi lên cho nó.
Nhưng ông ta lại thấy thắc mắc, trông Thần Vương điện hạ và Minh Huyện chủ đâu giống người lôi mèo ra trút giận, vì sao con mèo lại bị thương thế này?
Sau khi quấn băng cho chân của mèo con, ngự y nói, “Xin điện hạ và Huyện chủ yên tâm, khả năng hồi phục của chó mèo rất mạnh, chỉ cần chăm sóc một thời gian là sẽ khỏi.

Nhưng có điều không được để nó dính nước, trong khoảng thời gian này không thể tắm cho nó, thức ăn cũng phải thanh đạm.”
“Đa tạ đại nhân.” Cửu Châu cám ơn ngự y.
“Huyện chủ khách sáo rồi.” Ngự y cười, “Là bổn phận của thầy thuốc.”
Dù là mèo cũng phải vậy.
“Meo.” Mèo con bị quấn băng trên chân nên không thoải mái, toan dùng răng xé ra.
Ngự y thấy thế, bảo cung nữ lấy một vòng trúc đến quấn đầu mèo con lại, để nó không cắn chân mình.
“Cũng ngốc không kém.” Thần Vương lạnh lùng chế giễu mèo con.
“Đúng là…!có hơi ngốc.” Cửu Châu ngắm nghía một hồi thì gật đầu, “Nhưng ngốc cũng đáng yêu lắm.”
“Đúng thế.” Thừa lúc con mèo không cắn được mình, Thần Vương tranh thủ sờ đầu nó vài cái, “Ngốc cũng đáng yêu.” Dứt lời, hắn lại liếc nhìn Cửu Châu.
Cửu Châu, “…”
Mèo ngốc thì kệ nó, sao điện hạ lại nhìn nàng?

Tham Khảo Thêm:  Chương 134: Máy tính

Phía sau cánh cửa viện, Tôn Thái Dao thấy Thần Vương và Cửu Châu cúi đầu trò chuyện với nhau, không nhấc chân bước ra.
“Quận vương phi, người không sang đó xem thử sao?” Cung nữ khó hiểu nhìn nàng ta.
“Không cần.” Tôn Thái Dao lắc đầu, “Có Minh huyện chủ ở đó, nhất định nàng sẽ tìm được chủ nhân cho mèo con.”
Cung nữ khẽ nói, “Rõ ràng là quận vương phi phát hiện ra con mèo này hồi tối qua, vì sao lại muốn nhường cơ hội làm người tốt cho người khác.”
“Có sao đâu.” Tôn Thái Dao lắc đầu, “Chỉ là một con mèo thôi mà.”
Nhưng nàng ta lại thắc mắc, tối qua khi nàng ta phát hiện ra con mèo này thì nó vẫn còn khỏe mạnh, vì sao hôm nay lại bị thương? Là hạ nhân nào to gan dám làm thế, hay là Hoài Vương…
“Thái Dao.” Vân Diên Trạch bước đến cạnh Tôn Thái Dao, nhìn đám người trong viện, “Nàng đang nhìn gì thế?”
“Điện hạ dậy rồi à?” Tôn Thái Dao đưa tay đỡ hắn, “Ta không nhìn gì hết.

Thân thể điện hạ vẫn chưa bình phục hẳn, để ta dìu chàng về.”
“Không sao đâu.” Vân Diên Trạch nắm cổ tay Tôn Thái Dao, rút cánh tay của mình ra khỏi tay nàng ta, “Chúng ta sang bên xem thế nào.”
“Điện hạ…” Tôn Thái Dao nhìn Minh Cửu Châu đang ngồi bên bàn đá, nàng ta không muốn để Vân Diên Trạch tới đó.
“Sao thế?” Vân Diên Trạch quay đầu dịu dàng nhìn nàng ta, đôi mắt ánh lên vẻ khó hiểu.
“Không có gì.” Tôn Thái Dao gượng cười bước theo sau Vân Diên Trạch.
Chẳng lẽ lại để nàng ta nói với điện hạ rằng, nàng ta nghi ngờ Minh Cửu Châu khắc mệnh hắn, hy vọng hắn cách xa Cửu Châu một chút?
Đừng nói là điện hạ không tin, ngay cả nàng ta cũng thấy mình bị thần kinh.
“Điện hạ, Huyện chủ, đã tìm được chủ của mèo con rồi ạ.” Một nữ quan ở Minh Nguyệt cung bước nhanh vào viện, “Nô tỳ vừa phái người đi hỏi thăm, một lão thái phi bên Tĩnh An cung vừa mất một con mèo tối qua, lo lắng đến độ hôm nay đã sinh bệnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nô tỳ nghe cung nhân Tĩnh An cung miêu tả hình dáng con mèo đó, thấy không khác mấy so với con mèo này, hẳn chính là nó.”
“Thế thì tốt quá rồi.” Cửu Châu trả mèo lại cho cung nữ trong viện Tề Quận vương, “Nhờ ngươi giao mèo cho Quận Vương phi, hy vọng nàng ấy sớm phái người trả mèo về lại cho lão thái phi.”
Tôn Thái Dao đi đến trước mặt cung nữ, vươn tay toan kiểm tra đầu mèo, ai ngờ con mèo ấy lại hung dữ gào lên với nàng ta, “Méo méo!”
Nàng ta lúng túng rụt tay về, cười với Cửu Châu, “Một chuyện không nên phiền hai người, Huyện chủ trị thương cho nó nên nó đã có tình cảm với người.

Thế thì làm phiền Huyện chủ đem nó trả lại cho lão thái phi.”
Có vẻ mèo con không thích nàng ta đến gần, kêu lên vài tiếng rồi duỗi móng vuốt ra liều mạng với nàng ta, thậm chí còn không để ý đến móng vuốt bị thương.

Thần Vương xách con mèo đang giãy giụa đặt lên khuỷu tay mình, “Minh Tiểu Trư đi thôi, chúng ta đưa mèo về.”
Hắn sợ nếu con mèo này còn giẫy nữa thì cái chân vừa chữa trị sẽ bị nó đạp gãy lại mất.
Vừa vào lòng Thần Vương, mèo con còn đang giơ vuốt hằm hè tức khắc trở nên ngoan ngoãn, thậm chí nó còn rúc sâu vào lòng hắn, tiếc là nó đang đeo vòng trúc nên không chen vào được nữa.
“Điện hạ, hình như con mèo này thích huynh đó.” Cửu Châu sờ đầu mèo vỗ về cảm xúc của nó.
“Đương nhiên.” Thần Vương khẽ hất cằm, “Bổn vương có sức hấp dẫn vô biên.”
“Vâng vâng.” Cửu Châu gật đầu, tiểu tiên nam thiện lương như điện hạ được chó mèo thích cũng dễ hiểu.
Hoài Vương buồn nôn, đúng là một đứa dám nói, một đứa dám tin.
Ngay cả Vân Độ Khanh mà cũng mặt dày bảo mình có sức hấp dẫn vô biên?
Mặt mũi để đâu rồi?
Bị hắn giẫm xuống chân rồi ư?
Chờ Vân Độ Khanh và Minh cô nương theo cung nhân rời đi, Hoài Vương mới ngoái đầu nhìn Tôn Thái Dao, chủng chẳng đáp, “Nghe nói tối qua đệ muội có lòng giữ con mèo này lại, thế mà nó lại muốn cắn muội.

Súc sinh đúng là súc sinh, không biết phân biệt tốt xấu, muội nói đúng không?”
“Đại ca, nội tử nhát gan, huynh đừng nói như thế với nàng ấy, nàng ấy sẽ tưởng thật mất.” Vân Diên Trạch nắm chặt tay Tôn Thái Dao, cười nhạt với Hoài Vương, “Mong đại ca thông cảm.”
Hoài Vương cười xùy, “Ồ, thật ư?”
“Thế đệ nói xem là ai đã làm con mèo bị thương?” Hắn ta nhíu mày, “Tiếc là con mèo không biết nói chuyện, chỉ biết mặc người đàn áp.”
“Nhưng mà làm người ấy à…” Hoài Vương chỉ lên trời, “Người làm trời nhìn, tất có báo ứng.”
“Đại ca nói rất đúng.” Vân Diên Trạch khẽ thay đổi sắc mặt, ánh mắt mang theo ý cười, đưa tay che vết thương trước ngực, như thể chế giễu Hoài Vương, “Đệ cũng mong báo ứng sẽ đến.”
Hoài Vương, “…”
Động tác này, vẻ mặt này của ngươi là có ý gì?
Lúc nãy cung nữ và thái giám đều nghi ngờ hắn ngược đãi mèo con.
Bây giờ Vân Diên Trạch cũng nghi ngờ hắn sai thích khách đả thương hắn ta?
Có lầm hay không vậy?!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.