Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 54: Chương 54



Uống xong một tách trà, mèo con đã ngủ say, Thần Vương bèn mở miệng, “Thái phi, trời đã không còn sớm, hai ta xin phép cáo từ.”
“Mới đó mà nhanh thế, hai ngươi phải về ư?” Triệu Thái phi lộ vẻ mặt tiếc nuối, bà đặt mèo con đang ngủ say lên đệm mềm, gọi một ma ma tới, “Trong phòng bếp có còn món điểm tâm vừa nãy không, tiểu cô nương thích ăn, đóng gói lại cho nàng đem về đi.”
Dứt lời, bà nhìn sang Cửu Châu, “Con chờ chút, trong phòng ta còn vài chú hổ bông, để ta mang ra cho con.”
Cửu Châu hé môi, cuối cùng mỉm cười gật đầu, “Tạ ơn Thái phi nương nương.”
Triệu Thái phi mang một hộp gỗ từ trong phòng bước ra, bên trong chất đầy hổ bông.
Nhận hộp gỗ, Cửu Châu hành lễ tạ ơn bà, “Tạ ơn Thái phi nương nương.”
“Tạ ơn gì mấy thứ nhỏ nhặt này.” Triệu Thái phi vuốt ve hộp gỗ, cười nói, “Nếu con ta còn sống, có khi con gái của nó cũng lớn cỡ con rồi.”
Cửu Châu không dám hỏi vì sao con bà lại không còn trên đời.
Lúc ôm hộp gỗ và điểm tâm ra khỏi Tĩnh An cung, lão Thái phi tiễn nàng và Thần Vương ra tận ngoài viện mới chịu dừng bước.
Cửu Châu đứng trên bậc thang cửa gỗ màu son, quay đầu nhìn sân viện rộng rãi, và cả nhóm Thái phi rõ là tò mò về nàng và điện hạ nhưng không dám tiến lại gần, nàng không hiểu sao lòng lại thấy buồn.
Khi cánh cửa màu son trước mắt khép lại, Cửu Châu ôm hộp gỗ bước đi trên con đường dài, quay sang hỏi Thần Vương, “Điện hạ, vị Thái phi này từng có con à?”
“Có lẽ đã từng.” Lúc ấy hắn còn rất nhỏ, có rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ, “Tiên đế có nhiều thê thiếp, cũng có rất nhiều hoàng tử và công chúa, có vài người chưa lớn lên thì đã chết yểu.”
Thấy tinh thần Cửu Châu không tốt, cứ nghĩ nàng không muốn rời xa mình, hắn bèn mở miệng, “Muội đừng buồn.

Hay chờ đến khi đại bá muội đến Chu gia cầu thân xong, ta sẽ nói mẫu phi đón muội về cung.”
Cửu Châu rất muốn nhắc hắn rằng, vào cung không được nói là “về”, phủ Minh Thị lang mới là nhà của nàng.

Nhưng nghĩ đến hiện giờ điện hạ bịn rịn không muốn để mình đi, nàng bèn nuốt những lời này vào bụng, nhón chân thì thầm bên tai Thần Vương, “Điện hạ, chỉ là ta đang nghĩ đến một chuyện có hơi đại nghịch bất đạo.”
“Chuyện gì?”
Thần Vương không tin, với lá gan của nàng thì có thể nghĩ ra chuyện đại nghịch bất đạo gì.

“Huynh nói xem, nếu khi tiên đế còn tại vị nạp ít phi tần một chút, có phải sẽ không có nhiều người phụ nữ chịu khổ như thế hay không?” Cửu Châu ôm chặt chiếc hộp trong tay, “Ta chỉ nghĩ thế thôi, điện hạ đừng nói với ai đấy.”
Nếu không là nàng toi đời ngay.
“Sợ ta nói với người khác mà muội còn nói cho ta nghe?” Thần Vương mỉm cười nhìn nàng.
“Điện hạ đâu phải người ngoài, nói cho huynh nghe cũng không sao.” Cửu Châu đảo mắt một vòng, “Nếu huynh nói chuyện này cho người khác nghe, thế thì ta sẽ không thừa nhận là mình nói.

Vì ngoài huynh ra, cũng chẳng có ai có thể chứng minh ta đã nói thế.”
“Ha ha, muội nghĩ hay thật.” Thần Vương đưa tay chọc vào mặt Cửu Châu, trêu nàng vội vàng trốn tránh, tiếng cười giòn giã cất vang.
“Minh Tiểu Trư, muội cứ yên tâm.” Nhìn đôi má đỏ ửng vì cười nhiều của nàng, Thần Vương vắt tay ra sau lưng, chợt nói một câu, “Ta không giống bọn họ.”
Cửu Châu chớp mắt nhìn hắn.
Thấy nàng không nói lời nào, đoán ắt hẳn nàng đã hiểu ý mình, Thần Vương xụ mặt, “Ý ta là thế đó, muội về nhà cũng đừng nghĩ nhiều, một tháng…!sẽ nhanh qua thôi.”
Biết nàng thích bám người, hắn liền mặc cho nàng bám.
Dẫu sao…!dẫu sao…!cũng là thê tử của mình.
“Điện hạ, huynh đỏ mặt hả?”
“À, áo khoác dày quá nên ta nóng.”
“Điện hạ đỏ mặt cũng đẹp nữa.”
“Minh Tiểu Trư, câm miệng.”
“…”
“Thôi được rồi, muội muốn nói gì thứ cứ nói đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 85: Thư từ

Đưa cái hộp đây, ta cầm giúp muội.”

Sáng sớm từ khi sương mù vẫn chưa tan, Tôn Thái Dao đã ngồi ở trong sân, đến khi ánh nắng xuyên qua làn sương, mặt trời dần nhô cao, nhưng nàng ta vẫn không thấy Minh Cửu Châu đến Chương Lục cung.
“Hôm nay Minh Huyện chủ không đến à?” Nàng ta nhìn sân viện yên tĩnh, bắt đầu nhớ khung cảnh náo nhiệt khi Minh Cửu Châu ở đây.
“Bẩm Quận vương phi, sáng sớm hôm nay Minh Huyện chủ đã xuất cung rồi ạ.” Cung nữ đáp, “Nô tỳ nghe Tiểu Lục tử trong viện của Thần Vương điện hạ nói, phải đến đêm giao thừa huyện chủ mới về, về tham dự tiệc giao thừa ở trong cung.”
Về?
Tôn Thái Dao nghe thấy từ này, hoảng hốt nhìn cung nữ đang nói chuyện, đám cung nữ thái giám này đã xem Minh Cửu Châu như Thần Vương phi mà hầu hạ ư?
Nàng ta cụp mắt thở dài, “Minh huyện chủ vừa xuất cung, cả Chương Lục cung đều trở nên quạnh quẽ.”
“Đúng vậy ạ, mấy tỷ muội khác đều khá tiếc khi nghe tin huyện chủ đã về nhà.” Cung nữ kia cười, “Bọn họ còn định chơi thắt dây với Huyện chủ nữa, dây để chơi cũng đã chuẩn bị xong cả rồi.”
“Thắt dây?”
“Đúng vậy.” Cung nữ gật đầu, “Hôm trước Huyện chủ nghe bọn nô tỳ nhắc đến trò thắt dây nên vô cùng tò mò, chúng nô tỳ liền nhờ người đến Điện Trung tỉnh tìm một sợi dây mềm, không dễ bị thương, tính dùng để dạy Huyện chủ chơi thắt dây.”
Minh Cửu Châu chỉ thuận miệng nhắc đến mà đám cung nữ này liền đi tìm đồ chơi cho nàng, là vì bọn họ thích Minh Cửu Châu, hay vì bọn họ muốn lấy lòng nàng?
Có lẽ tất cả mọi người ở hậu cung đều muốn lấy lòng Thần Vương phi tương lai.

Nghe nói nhóm lão Thái phi ở dải cung phía tây kia chưa bao giờ ra khỏi cửa, ấy thế mà sau khi Cửu Châu ghé thăm lại tặng nàng một hộp quà đầy ụ.
Từ xưa đến nay, lòng người chính là tấm gương thực tế nhất.
Nàng ta ngẩng lên nhìn cung nữ đang nói không ngừng, đứng dậy quay về viện của mình.

Trước khi đi vào, nàng ta ngẫm nghĩ một lát, quay đầu đi đến chính viện của Vân Diên Trạch.
Ngoài cửa không có hạ nhân canh giữ, nàng ta vén rèm bước vào, “Điện hạ…”
Vân Diên Trạch đang thay đồ vội kéo áo lên, che đi nửa thân trên bên trái, ngoái đầu nhìn nàng ta.

Tham Khảo Thêm:  Chương 321

Trong nháy mắt đó, Tôn Thái Dao cảm thấy ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lẽo.

Nhưng khi nhìn kỹ, nàng ta chỉ nhìn thấy khóe mắt của điện hạ như mang theo ý cười, còn sự lạnh lùng kia chỉ là ảo giác của nàng ta.
“Thái Dao, sao nàng lại đến đây?” Vân Diên Trạch khoác áo vào, thu hồi ánh mắt nhìn nàng ta.
Tôn Thái Dao bước tới giúp hắn mặc tay áo bên phải, “Sao điện hạ lại thay áo một mình ở trong phòng thế này?”
“Trên người ta bị thương, không muốn để hạ nhân nhìn thấy.” Hắn ta xoay người khoác ngoại bào lên, “Mấy hôm nay nàng vẫn luôn ở trong viện chăm sóc cho ta, có phải nhàm chán lắm không?”
“Chỉ cần được ở cạnh điện hạ thì không chán.” Tôn Thái Dao lắc đầu, cúi đầu giúp hắn chỉnh lại đai lưng, phát hiện bên phần giữa tai trái và cằm hắn có một vết cắt.

Nàng ta đưa tay lên sờ, “Điện hạ, sao chỗ này của chàng lại bị thương thế?”
“Ở đâu?” Vân Diên Trạch sờ thử, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, bình tĩnh đáp, “Có lẽ ban đêm ngủ không ngon, bất cẩn quẹt phải thôi.”
Tôn Thái Dao thở dài một tiếng, xoay người lấy một hộp thuốc trên bàn tới, “Điện hạ phải quý trọng bản thân mình.”
“Ta biết rồi.” Vân Diên Trạch mỉm cười dịu dàng, để Tôn Thái Dao bôi thuốc cho mình.

Trong gương ánh lên khuôn mặt tươi cười của hắn, hắn sửa lại tay áo bên trái, che kỹ cánh tay, sau đó dịu dàng nói, “Nàng cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Người đàn ông trong gương vô cùng tuấn tú, mày kiếm mắt sao, ôn tồn lễ độ, giống như một khối ngọc trân quý nhất thế gian.

Cửu Châu vừa xuống xe ngựa đã thấy có vài cỗ xe đậu trước cổng, nàng hỏi người gác cổng, “Hôm nay trong nhà có khách hả?”
“Tiểu thư về rồi?” Người gác cổng thấy Cửu Châu đã về thì rất mừng, hắn nhỏ giọng nhác nàng, “Hôm nay có vài vị đại nhân ở Hộ bộ đến tìm lão gia, trông bọn họ có vẻ gấp gáp, sắc mặt nghiêm trọng, hẳn là có đại sự.”
Đại sự?
Nàng ở trong cung mấy ngày nay, ngoại trừ mẹ đẻ của Tề Quận vương bị giảm phẩm vị thì hình như không hề xảy ra chuyện lớn nào.
Nàng bước vào cửa viện, Xuân Phân đã đứng đó chờ từ sớm, nhìn thấy nàng liền vội vàng chào đón, “Nô tỳ xin thỉnh an tiểu thư.”
“Xuân Phân tỷ tỷ, sao tỷ lại học mấy quy cũ này để trêu ta thế?” Cửu Châu kéo nàng ta lại, “Mau bỏ đi, chứ ta khó chịu lắm rồi nè.”
Xuân Phân thấy nàng như thế thì bật cười thành tiếng, “Vâng thưa tiểu thư, phu nhân đang chờ tiểu thư ở trong viện, mời người đi theo nô tỳ.”
“Ta nghe người gác cổng nói đại nhân ở Hộ bộ tìm cha, có chuyện gì thế?”

“Còn vì ai nữa?” Xuân Phân khẽ nói, “Dĩ nhiên là vì Tề Quận vương điện hạ rồi.”
Cửu Châu dừng bước, quay đầu nhìn Xuân Phân.
“Người nhà họ Trịnh phạm phải đại tội bị đày vào đại lao, hơn nữa Ninh phi nương nương ở trong cung đã bị giam ở lãnh cung.

Các đại nhân đây lo Tề Quận vương sẽ bị liên lụy vì chuyện này, nên họ đến tìm lão gia để nghĩ cách.” Xuân Phân lắc đầu, “Nô tỳ không hiểu chuyện trên triều, nhưng ắt hẳn bọn họ đang bận rộn nghĩ cách giúp Tề Quận vương.”
Cửu Châu im lặng đi tới viện của cha mẹ, sau đó được Thẩm thị cuồng con gái múc cho một chén canh tẩm bổ đầy ụ.
“Bên ngoài đang có khách, lát nữa cha sẽ tới thăm con sau.” Thẩm thị quan sát con gái mình một lúc, từ đầu đến chân đều là đồ mới, sắc mặt cũng hồng hào thì bà mới yên tâm.
Cửu Châu phất tay để gia nhân lui ra ngoài, cúi đầu vuốt làn váy, “Mẹ, cha sẽ giúp Tề Quận vương và Trịnh gia ạ?”
“Chuyện trên triều mẹ cũng không rõ.” Thẩm thị cười nói, “Nhưng cha còn là người có chủ kiến, sẽ không vì nghe người khác nói vài câu mà ra quyết định vội vàng.”
“Mẹ.” Cửu Châu ngẩng đầu nói với Thẩm thị, “Con không muốn cha giúp Tề Quận vương, càng không muốn cha giúp đỡ Trịnh gia.”
Lần đầu tiên nghe con gái đưa ra yêu cầu liên quan đến chuyện triều chính như thế này, Thẩm thị sửng sốt, nhưng bà không buồn hỏi nguyên nhân đã gật đầu, “Được rồi, con ở đây chờ mẹ, mẹ đến nói với cha con một câu.”
Không lâu sau, Thẩm thị quay về, theo sau bà còn có cả Minh Kính Châu.
“Con gái ngoan cứ yên tâm.” Minh Kính Châu thấy sắc mặt con gái trông có vẻ bất an, ông mở miệng giải thích, “Cha vốn không có ý định cầu tình giúp Trịnh gia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 35: Lâm Tri Ngải: Anh chắc chắn cô ta không phải là bạch nguyệt quang gì của anh không?

Mấy năm qua Trịnh gia đã làm không ít chuyện hồ đồ, kết cục ngày hôm nay cũng là đáng đời.”
“Bệ hạ là minh chủ, nếu ông ấy đã tống cả nhà Trịnh gia vào thiên lao thì nhất định nhà họ đã phạm phải đại tội không thể tha thứ.” Ông ngồi xuống cạnh con gái, “Huống chi con gái ngoan của cha cũng không muốn cha giúp bọn họ, thế thì cha sẽ không giúp.”
“Có chuyện con vẫn luôn giấu mọi người.” Đối mặt với cha mẹ luôn cưng chiều mình, Cửu Châu càng cúi gằm đầu, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng lên, “Tám năm trước, quả thật con đã gặp Quý phi nương nương và Thần Vương điện hạ, nhưng không phải ở thành Lăng Châu, mà là sông Hoa Khê ngoài thành Lăng Châu.”
Minh Kính Châu làm quan đã nhiều năm, nghe thấy thế thì lập tức hiểu ra chắc chắn trong chuyện này có ẩn tình, ý cười trên mặt ông dần dần biến mất, “Cửu Châu, năm đó đã xảy ra chuyện gì với con?”
“Người nhà họ Trịnh muốn giết con.” Cửu Châu nhớ lại chuyện xảy ra năm đó, “Hôm ấy, con cài ngân trâm do sư phụ tặng xuống núi mua cá, đi được nửa đường thì nghe thấy có người đang nói gì mà đầu bếp, không màu không mùi.”
“Bọn họ phát hiện ra con.” Cửu Châu siết chặt tay lại rồi lại buông ra, “Cái gã bị con dùng ngân trâm rạch cằm nói rằng, con biết quá nhiều nên không thể để con sống.”
Ngày hôm ấy, nước sông lạnh lẽo không ngừng chảy vào tai và mũi, nàng chỉ có thể để mặc mình trôi theo dòng nước, tuyệt vọng trong sự tỉnh táo chờ cái chết ập đến.
“Điện hạ đã cứu con.” Vừa nói ra câu này, Cửu Châu ngẩng đầu lên, cứ như sau một cơn mưa rào đã đón được bầu trời đầy nắng, “Huynh ấy còn cho con ăn kẹo.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.