Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 80: Chương 80



Vừa mới tờ mờ sáng, Cửu Châu và Thần Vương đã ngồi lên cỗ xe chất đầy quà xuất cung.
Trong làn sương sớm, nhiều quán ăn sáng đã được dọn hàng, vài thư sinh vội vàng đến học đường, và một số quan viên tiểu lại đều ngồi ăn sáng bên quán ven đường.
Một vài khách quen thỉnh thoảng cười đùa vài câu với chủ quán, mùi thơm của bánh bao bay đi khắp cả một góc phố.
Thần Vương và Cửu Châu đồng loạt xoa bụng, vì xuất phát sớm mà bọn họ không kịp dùng bữa sáng.
“Điện hạ, hay chúng ta dùng điểm tâm trước rồi về nhà sau?” Cửu Châu vén rèm xe, đưa mắt nhìn về phía quán bánh bao.
“Không cần đâu, ta vẫn chưa đói, đợi về thăm nhạc phụ nhạc mẫu rồi dùng bữa sau cũng được.” Thần Vương nuốt nước miếng, thức ăn bên ngoài nồng mùi, dù hắn có đói đến mấy cũng không thể vác cái hình tượng như thế đến nhà Cửu Châu, “Để ta bảo Dương Nhất Đa mua vài món cho nàng.”
“Điện hạ.” Cửu Châu cẩn thận quan sát Thần Vương, “Không lẽ…!không lẽ chàng đang hồi hộp?”
“Hồi hộp?” Thần Vương ưỡn thẳng lưng, “Nực cười, sao ta lại hồi hộp, ta là loại người biết hồi hộp hay sao?”
“Minh đại nhân.”
Nghe thấy bên ngoài xe có người gọi Minh đại nhân, Thần Vương vội vàng nhô đầu ra xem.

Nhưng người được gọi là Minh đại nhân kia chỉ là một tiểu quan thất phẩm.

Thấy không phải là người nhà Cửu Châu, hắn lại rụt đầu vào.
Hai vị quan viên đang chào hỏi nhau, bỗng dưng phát hiện cỗ xe ngựa sang trọng kia bất thình lình có một cái đầu nhô ra thì hoảng sợ hét lên.
Cái đầu kia bất ngờ thò ra rồi cũng vội vàng rụt vào, hai quan viên ngơ ngác nhìn nhau, vị quan có chức cao hơn lên tiếng, “Cái đầu vừa nãy trông có…!hơi quen.”
Đại nhân họ Minh càng mờ mịt, “Đây chẳng phải là xe ngựa chuyên dụng của hoàng thân quốc thích hay sao?”
Trong lúc vẫn còn đang ngơ ngác, hai người bọn họ lại nhìn thấy một nhóm công tử trẻ tuổi quần là áo lượt cưỡi trên mấy thớt ngựa to khỏe, phía sau là đám người hầu xếp thành hàng dài buộc lụa đỏ trên người.
“Công tử nhà ai đi nạp sính lễ thế?”
“Nạp gì mà nạp, đây là mấy công tử hoàng thất tự chi tiền túi ra mua bút, giấy, nghiên, mực và sách quý mang đến học viện Hoằng Văn đấy.”
“Công tử nhà ta nói, từ nhỏ hắn đã không thông minh nên học không giỏi, nhưng hắn vẫn rất kính nể người có học thức.

Học viện Hoằng Văn là học viện do Bệ hạ xây dựng, chiêu mộ hiền tài khắp thiên hạ, hắn là con cháu hoàng gia, hẳn là phải ủng hộ Bệ hạ rồi.”
“Khéo ghê, công tử nhà ta cũng nói thế.

Vì tìm mấy quyển sách quý hiếm này mà công tử nhà ta đã cho người chạy sang các châu quận lân cận đấy.”
“Đọc sách tốt mà, không những biết được nhiều kiến thức mà còn ích nước lợi dân, công tử nhà ta còn tặng quần áo bốn mùa cho học trò nghèo nữa.”
Giờ này có rất nhiều quan viên tranh thủ đến lục bộ làm việc, nghe nói có vài công tử trong hoàng gia mua đủ thứ đồ mang đến học viện Hoằng Văn, ai nấy đều tỏ vẻ nghi ngờ.
“Nếu như ta nhớ không lầm, mấy tên đó đều là đám công tử bột nổi tiếng trong hoàng thất đúng chứ?”
Có thể ở lại kinh thần làm tôn thất nhàn nhã đều là dòng tộc họ Vân vừa không có bản lĩnh vừa nhát gan.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cũng bởi vì những người có bản lĩnh, gan dạ đều đã bị dính vào cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị vào những năm cuối cùng của đời Hiển Đức.
“Ông không nhớ lầm đâu, đó là mấy công tử bột quen mặt hay theo đuôi Thần Vương chọi gà, đá dế đấy.”
“Trách sao mấy hôm trước tôi đi mua sách mà không mua được, hóa ra đã bị bọn họ mua hết.”
Ngay cả đám công tử bột của hoàng gia đều tặng đồ đến học viện Hoằng Văn, xem ra Bệ hạ rất coi trọng học viện này.
Khi đám công tử hoàng tộc khua chiêng giống trống đi tới học viện Hoằng Văn, ngay trước cổng học viện, một nhóm con cháu hoàng gia và học trò nghèo đang tranh cãi với nhau vô cùng căng thẳng.
Nguyên nhân dẫn đến cuộc cãi vã này chính là có một học trò nghèo vội vội vàng vàng bất cẩn giẫm phải giày của một kẻ con cháu của hoàng gia, học trò nghèo liên tục xin lỗi nhưng tên này lại không chịu buông tha, bắt học trò nghèo phải liếm sạch giày cho hắn ta, nếu không hắn ta sẽ trói cậu mang đến nha môn.

Đại Thành có luật lệ, nếu sĩ tử nào bị bắt đến nha môn, sau khi phán tội thì trong vòng mười năm không được tham gia thi khoa cử.
“Mau quỳ xuống liếm giày cho ông, ông đây cho ngươi thời gian một nén nhang để ngươi suy nghĩ, nếu không…”
“Không cái mông!” Bất ngờ hứng trọn một cú đá từ sau đạp tới, tên kia té ạch xuống đất, “Ngươi là cái thá gì mà dám phát ngôn bừa bãi trước học viện do Bệ hạ khởi công xây dựng?”
Vị công tử hoàng thất vừa tung cú đá kia xong thì vuốt phẳng ngoại bào, chắp tay hành lễ, “Khiến chư vị chê cười rồi, tại hạ là Vân Khải Dung, từng là thư đồng bên cạnh Thần Vương điện hạ, hiện là ngự tiền thị vệ.

Hôm nay ta đến đây là muốn quyên tặng cho học viện vài quyển sách hiếm.”
“Ai đá…”
Vân Khải Dung đạp lên đầu tên kia, không cho hắn ta mở miệng, “Cái loại tự xưng là huyết mạch hoàng gia như hắn, thật ra chỉ là một đám người rảnh hơi có quan hệ xa tít mù với hoàng gia mà thôi, chư vị không cần phải để lời hắn nói ở trong lòng, mọi chuyện cứ giao cho bọn ta xử lý.”
Cậu học trò nghèo đang tức đến run người cũng phải ngơ ngác khi trông thấy cảnh này, lại nhìn mấy thứ do đám người hầu vác đến, mãi một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
“Nào, nào, nào, chúng ta vào học viện rồi nói sau.” Vân Khải Dung bỏ chân ra, đưa tay nắm lấy vị họ trò nghèo vừa bị làm khó dễ kia, “Đám huynh đệ chúng ta nghe Thần Vương điện hạ kể chuyện chư vị học hành chăm chỉ, cảm động đến rơi nước mắt, chỉ tiếc chúng ta ngu dốt, học hành không đến nơi đến chốn, nhưng lại muốn làm chút gì đó cho học viện, vì thế đã mua những thứ này đến đây.”
“Chư vị liệu có chê chúng ta học thức không đủ uyên thâm hay không?” Vân Khải Dung đau lòng thở dài, “Chỉ trách thuở thiếu thời không hiểu chuyện lãng phí thời gian, bây giờ chỉ biết hâm mộ các huynh học rộng tài cao, văn chương trác tuyệt.”
Nghe nhóm công tử quần là áo lượt khen một chặp, mặt của mấy học trò nghèo ai nấy đều đỏ đến tận mang tai, liên tục bảo quá khen mới có thể khuyên ngăn được nhóm công tử quý tộc buồn đau vì thời trẻ không lo học.
“Công tử vừa nhắc đến Thần Vương điện hạ?”
“Đúng vậy.” Vân Khải Dung gật đầu, “Nếu không phải Thần Vương nhắc tới thì đám công tử bột chúng tôi làm sao biết được chư vị học hành chăm chỉ như thế.”
“Chư vị công tử đều có lòng ham học hỏi thì sao lại là công tử bột được.”
“Hây, một lời khó nói.” Vân Khải Dung mang theo vẻ mặt “ta có nỗi khổ riêng”, “Mọi người không chê bút giấy mực do chúng ta đưa tới là chúng ta đã mừng lắm rồi.”
Nhóm học trò nghèo nhìn nụ cười chân thành của đám công tử hoàng thất đầy nhiệt tình trước mắt, trái tim thuần khiết bất giác chuyển sang một ngã rẽ khác.
Thần Vương điện hạ lương thiện như thế, nhóm con cháu hoàng thất chơi với Thần Vương điện hạ tốt như thế, cớ sao lại có người mắng bọn hắn là công tử bột?
Tự bỏ tiền túi ra mua cho bọn họ bao nhiêu sách quý mà còn sợ họ ghét bỏ, thế thì ngày thường những người này đã phải chịu biết bao nhiêu ấm ức, bị người ta hiểu lầm thế nào?
Đây nhất định là một âm mưu độc ác, một âm mưu độc ác nhắm vào Thần Vương điện hạ!
***
Khi Cửu Châu dẫn Thần Vương bước vào cổng Minh gia, toàn bộ người trong nhà họ Minh đồng loạt đổ dồn ánh mắt nóng như lửa sang bên đây.
“Tiểu tế ra mắt nhạc phụ, nhạc mẫu.” Thần Vương đi tới trước mặt người nhà họ Minh, hành lễ ra mắt giống như biết bao người con rể bình thường khác.
“Con xin ra mắt Đại bá và hai vị cữu huynh.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 26: Chương 26

“Bái kiến điện hạ.” Người Minh gia không ngờ mới sáng sớm Thần Vương đã đưa con gái mình về thăm nhà, khi cơn xúc động qua đi thì cũng đã bình tĩnh lại, “Bái kiến Vương phi…”
“Phụ thân, mẫu thân.” Cửu Châu bước nhanh tới đỡ tay cha mẹ ngăn không để bọn họ dập đầu, “Con mặc kệ bên ngoài có quy tắc thế nào, nhưng đang ở nhà mình, chúng ta là người một nhà, không nên áp đặt mấy quy tắc bên ngoài kia vào nhà mình.”
“Cửu Châu nói đúng đấy, lễ tiết chỉ để cho người ngoài xem thôi.” Thần Vương mặt dày đáp, “Ở đây không có người ngoài, cần gì phải thủ lễ?”
“Tam đệ à, Vương gia nói rất có lý.” Minh Kính Hải lên tiếng, “Cả nhà chúng ta được đoàn viên, vào nhà đã rồi nói.”
“Mẫu thân, nhà mình ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa…”
“Vậy thì chúng ta mau đi ăn thôi.” Cửu Châu ngồi xuống ghế, “Vì để về nhà sớm mà con và điện hạ vẫn chưa ăn sáng, bụng đói đến xẹp lép rồi.”
Thẩm Doanh nhìn còn gái đang nũng nịu với mình, bất chợt thất thần, như thể con gái mình chưa xuất giá, con bé chỉ ra ngoài chơi vài ngày rồi trở về bên cạnh bà mà thôi.
“Được được được, để ta bảo hạ nhân dọn bữa sáng lên.” Thẩm Doanh lấy lại tinh thần, vẻ vui mừng hiện rõ trên gương mặt, ai ai cũng nhận ra bà đang rất vui.
“Đa tạ điện hạ đã đưa Cửu Châu trở về.” Lòng Minh Kính Châu hiểu rõ, Thần Vương đang ở trong cung, muốn đưa con gái xuất cung về nhà mẹ đẻ là một chuyện khó khăn thế nào.
“Nhạc phụ đại nhân khách sáo rồi, nhà mẹ đẻ của Cửu Châu chính là nhà mẹ đẻ của ta…” Thần Vương suýt nữa đã cắn nát đầu lưỡi của mình, “Ý của bổn vương chính là, nhà của Cửu Châu cũng chính là nhà của ta.

Ta và nàng về nhà mình là chuyện bình thường, nếu nhạc phụ cám ơn thì quá khách sáo rồi.”
Vân Độ Khanh, ngươi nói chuyện mà quên mang theo não à?
Nhà mẹ đẻ cái gì, ngươi là đàn ông con trai, lấy đâu ra nhà mẹ đẻ?
Minh Kính Châu vờ như không nghe thấy Thần Vương lỡ miệng, ông im lặng nhìn Thần Vương một lúc lâu, như đang suy đoán xem những lời này của hắn là thật hay giả.

Tham Khảo Thêm:  Chương 118: Phiên ngoại 3: Ghen

Một lát sau, ông cười, “Cám ơn điện hạ, Minh gia sau này chính là ngôi nhà thứ hai của điện hạ.”
Dứt lời, ông lấy ra một bao lì xì từ trong tay áo, không biết mệnh giá bên trong là bao nhiêu, nhưng bàn tay cầm bao lì xì có hơi run rẩy.
“Theo phong tục dân gian, lần đầu tiên con rể đến nhà, trưởng bối bên nhà vợ phải tặng quà gặp mặt.” Minh Kính Châu dúi bao lì xì vào tay Thần Vương, “Minh gia thanh bần, mong con rể không chê.”
“Được nhạc phụ đối xử hết lòng, dù đây chỉ là một đồng xu cũng là món quà trân quý.” Thần Vương vui vẻ nhét bao lì xì vào tay áo.
Nhạc phụ lì xì cho hắn chứng minh ông ấy rất hài lòng với người con rể là hắn đây.
Nếu nhạc phụ hài lòng thì Minh Tiểu Trư sẽ vui vẻ, giữa vợ chồng bọn họ sẽ không vì nhà mẹ đẻ mà xảy ra mâu thuẫn, tốt quá rồi.
“Khụ.” Minh Kính Hải thẳng thắn rút một cái túi tiền đưa cho Thần Vương, “Không biết điện hạ sẽ đến, gấp quá nên không chuẩn bị bao lì xì, xin điện hạ nhận lấy cái này.”

Minh Ký Viễn cũng lì xì Thần Vương một bao lì xì, ánh mắt nhìn hắn cũng dịu dàng hơn hẳn.
Minh Tồn Phủ đưa tay sờ túi tiền hơi xẹp bên eo mình, cắn răng rút xuống.
Là anh họ, vào thời khắc quan trọng không thể làm muội muội mất mặt được.
Chẳng phải chỉ tặng hầu bao cho tân lang thôi sao, hắn cho luôn!
Cửu Châu nhìn thấy trưởng bối trong nhà đều lì xì cho điện hạ thì vội vàng sáp tới, xòe tay ra, “Của con đâu ạ?”
“Điện hạ thành hôn với con thì cũng xem như là một nửa con trai nhà mình.” Minh Kính Châu quay đi, không nhìn con gái đang xòe tay, “Con là con gái của chúng ta, không có phong tục nào lì xì cho con cả.”
“Ồ.” Cửu Châu bỏ tay xuống.
Chẳng trách người trong kinh thành lưu truyền một câu, chỉ nghe người mới cười chứ nào biết người xưa khóc.
Thần Vương khẽ thì thầm bên tai nàng, “Không sao, của ta chính là của nàng.

Lát nữa về rồi ta sẽ chia cho nàng một nửa.”
“Nhưng nếu cha cũng cho ta một phần, vậy thì chúng ta sẽ có hai phần.” Cửu Châu cũng ghé vào tai hắn khẽ nhắc, “Điện hạ, thời gian phạt bổng lộc của chàng vẫn chưa kết thúc đâu.”
Hai tai Minh Kính Châu giần giật, sửa lại tư thế ngồi.
Người Minh gia trời sinh tai thính mắt tinh, có thể nghe thấy người khác thì thầm.
“Cửu Châu à.” Minh Ký Viễn kiềm lòng không đặng đành phải lên tiếng, “Muội…”
Cửu Châu ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Nhìn ánh mắt đầy mong chờ của muội muội, Minh Ký Viễn không nói nên lời.
“Cầm lấy đi.” Minh Ký Viễn lại lấy một phong lì xì từ tay áo ra.
Cầm chút tiền ít ỏi đáng thương này của ca ca mà đi nuôi điện hạ nhà muội đi.
***
Tác giả:
Vân Tiểu Ngũ: Ta sẽ đi xén lông phụ hoàng nhà ta để nuôi vợ.
Minh Tiểu Trư: Ta đi tìm cha ta đòi lì xì để nuôi điện hạ nhà ta..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.