Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 46: 46: Để Ta Ôm Một Chút Đi



EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Trong nháy mắt Tạ Thời Quyết dường như đã phát hiện ra, liền quay đầu hỏi đối phương, “Làm sao vậy?”
Từ xa Đoạn Hành Dư đã thấy cha hắn cùng Đại phu nhân ở vị trí dành cho triều thần dự yến hội ngồi xuống.
“Ta…!Ta muốn đi đến chỗ cha.”
Tạ Thời Quyết dừng một chút, xích đến gần y, thấp giọng nói, “Vương thúc và cậu đều ở kia, ngươi không qua thăm sao?”
Nhận thấy những ánh mắt xung quanh ngắm nhìn trên hai người bọn họ ngày càng nhiều, thậm chí có vài người còn bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, Đoạn Hành Dư theo bản năng kéo dãn khoảng cách cùng y, “…Không có.”
Tạ Thời Quyết nhìn hắn, rũ đôi mắt xuống, “Ừm.”
Đoạn Hành Dư không dám nhìn mọi người xung quanh, thậm chí còn chưa giơ tay vẫy lại tiếp đón của Tần Khải Lan, hắn đã xoay người.
“Dư Nhi.”
Người phía sau gọi hắn lại.
Đoạn Hành Dư dừng lại, nhìn về phía Tạ Thời Quyết.
Hắn cười, lại lắc lắc đầu, “Không có việc gì.

Đi thôi.”
Đoạn Hành Dư không hiểu gì cả, chỉ ngồi xuống bên cạnh cha hắn.
Cung yến thực nhàm chán, Đoạn Hành Dư không hứng thú mà nhìn mấy bài ca vũ, rất mau đã bắt đầu cảm thấy mơ màng muốn ngủ.
Đến khi cha hắn vỗ vỗ vai gọi dậy.
“Mệt sao? Cảm thấy không thú vị phải không? Chịu khó chờ một lát, đợi phong vương xong rồi ngươi ra ngoài đi dạo được không?”
Phong vương?
Đoạn Hành Dư nhìn theo ánh mắt Đoạn Hầu về phía đài cao, rõ ràng cả Cửu hoàng tử cùng Thập hoàng tử đều mặc một thân hồng bào đầy khí chất mừng năm mới, nhưng trong mắt Đoạn Hành Dư duy nhất chỉ có Tạ Thời Quyết, hắn nghĩ, nếu ở cổ đại bên thế giới hắn, hẳn cũng không thể so người này với Phan An kém cỏi.
Tâm tình Hoàng Thượng không tồi, “Đệ đệ ngươi muốn trẫm thưởng hắn bảo mã Nam Cương tiến cống, còn ngươi? Ngươi muốn cái gì?”
Tạ Thời Quyết im lặng một lát, quỳ xuống, “Nhi thần có một mong muốn…!Giờ phút này nhi thần không cần gì khác, chỉ cả gan…!Khẩn cầu được để dành phần ân điển này cho ngày sau, đến lúc đó, mong phụ hoàng có thể thành toàn cho nhi tử.”
Hoàng Thượng tựa hồ không nghĩ hắn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, “Ngươi đã cầu mong đến thế, không bằng hiện tại nói ra, để phụ hoàng thành toàn cho ngươi.”
Tạ Thời Quyết lại chỉ lắc lắc đầu, cười khổ, “Nhi tử chỉ định tự mình tranh thủ thôi.”
Đoạn Hành Dư không nghe thấy đối thoại của bọn họ, chỉ nhìn được Tạ Thời Quyết không quỳ bao lâu, liền đứng dậy quay đầu nhìn về phía hắn.
Ánh mắt người trên đài sáng quắc, cả hai xuyên qua một đám người lưu luyến nhìn nhau.

Công công bên người Hoàng Thượng hô lần thứ hai: “Thỉnh con thứ của Đoạn Hầu Đoạn Hành Dư tiến lên diện thánh.”
Đoạn Hành Dư như vừa trong mộng mới tỉnh, nắm ống tay áo, cuống quít đứng lên.

Trên mặt hắn bình tĩnh như nước, kỳ thực trong lòng cực kỳ hoảng.

Đây là lần đầu tiên diện thánh, hắn cảm thấy khẩn trương…
Hắn cưỡng bách bản thân phải trấn định, từng bước từng bước đi lên bậc thang, sau đó quỳ xuống hành lễ, đôi tay vòng lại đã run nhẹ.
“Hành Dư tham kiến Hoàng Thượng, nguyện Hoàng Thượng long thể an khang, nguyện Hoàng Hậu nương nương thân thể khỏe mạnh, nguyện thế gian thanh bình, bá tánh vô ưu.”
Đoạn Hành Dư chưa dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh uy nghiêm, “Vậy ngươi cho rằng, thế nào mới có được bá tánh vô ưu?”
Khắp nơi đều đã im lặng, cung nhạc dừng lại, toàn bộ người trong yến hội đều chú ý đến động tĩnh trên đài.
Đoạn Hành Dư chậm chạp không đáp lại.
Hoàng Thượng lại nói, “Nam tử hán đại trượng phu, vì sao không dám ngẩng đầu lên?”
Đoạn Hành Dư ngẩng đầu lên theo phản xạ có điều kiện, còn chưa mở miệng, bỗng nhiên người bên cạnh liền quỳ xuống.
Khuôn mặt Tạ Thời Quyết nghiêm túc, “Phụ hoàng, Hành Dư lần đầu được nhìn thấy thánh nhan, có lẽ hắn đang khẩn trương quá mức, thỉnh phụ hoàng…”
“Được rồi.” Hoàng Thượng nhìn Tạ Thời Quyết, trên mặt lộ ra biểu tình khó có thể nắm bắt, “Bất quá chỉ hỏi hắn một vấn đề, ngươi cần gì phải khẩn trương như vậy?”
Hắn lại nhìn về phía Đoạn Hành Dư, “Trong lòng ngươi nghĩ như thế nào thì nói như vậy đi.”
“Phụ hoàng…”
Đoạn Hành Dư nhìn về phía Hoàng Thượng, hít một hơi thật sâu, “Hành Dư chỉ là một đứa trẻ nhỏ, nếu nói không đúng, cũng không đến mức phải làm trò cười cho thiên hạ, Hoàng Thượng nghe xong xin đừng chê cười.”
Hoàng Thượng rất có hứng thú mà nhìn hắn, “Chuẩn.”
“Nếu Hoàng Thượng đã nói vậy, vậy Hành Dư liền thỏa thích.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Làm quân chủ muốn thống trị phía dưới để bá tánh được vô ưu, xét đến cùng đương nhiên phải dựa vào quân chủ phù hộ.

Dù vậy, quân chủ một nước bận rộn nhiều việc, đa số thời gian không thể quản hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tính xuống nữa việc này liền rơi vào tay các quan nhân.

Nhưng mà, quan chân chính vì bá tánh suy nghĩ có được bao nhiêu người?” Đoạn Hành Dư dừng một chút.
“Muốn tuyển quan, đầu tiên phải nói đến năng lực, chế độ tuyển quan của Duyệt triều từ xưa đến nay, chắc chắn đã có người đưa ra.” Đoạn Hành Dư nói đến đây thì dừng lại.

“Thứ hai, làm quan cần phải liêm khiết, không được ưu tiên việc tư mà trái pháp luật, không bức bách hại bá tánh, triều đình chi ngân sách cho những chỗ chân chính cần tiền, như thế mới có thể giúp bá tánh vô ưu.”
Nghe được đến đây, dưới đài đã có chút người đứng ngồi không yên, biểu tình Hoàng Thượng cũng nghiêm túc thêm vài phần, “Ưu tiên việc tư làm trái pháp luật? Hãm hại bá tánh? Chính là chỉ điều gì?”
Đoạn Hành Dư do dự một lúc, cuối cùng chỉ nói, “Cửa son rượu thịt ôi, Ngoài đường người chết đói.”
[Cửa son rượu thịt ôi, Ngoài đường người chết đói: Đây là bài thơ tổng kết mười năm Đỗ Phủ ăn nhờ ở đậu tại Trường An (746-755).

Trong mười năm đó, Đỗ Phủ đã tận mắt chứng kiến sự xa hoa thối nát của giai cấp phong kiến thống trị]
“Hay.

Rất hay.” Hoàng Thượng động dung, không chút keo kiệt tán thưởng, “Tuổi còn nhỏ, nhưng thật ra đã có vài phần kiến giải, trẫm nghe nói sách luận của ngươi không tồi, hôm nay chỉ cần tâm sự với trẫm đến đây thôi, ngày khác viết lại trình lên cho trẫm.”
“Vâng ạ.”
“Trời rét thế này, để đứa trẻ nhỏ quỳ đầu gối sẽ đau.” Hoàng Hậu ở một bên nhắc nhở Hoàng Thượng.
“Hôm nay trẫm cao hứng, lại thành ra hồ đồ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 62

Mau bình thân.”
“Tạ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương.”
“Tạ phụ hoàng cùng mẫu hậu.”
Hoàng Hậu nhìn Đoạn Hành Dư, lòng tràn đầy yêu thích, “Nghe nói ngươi dạy thư pháp cho Thời Quyết, không biết thành quả như thế nào rồi?”
Thành quả…!khóe miệng Đoạn Hành Dư hơi hơi run rẩy, người nọ viết ra căn bản còn không phải chữ.
“Nhìn là biết thôi.

Người tới.” Hoàng Thượng vừa dứt lời, bọn cung nữ thái giám đã đem văn phòng tứ bảo dọn lên.
Đoạn Hành Dư lòng bàn tay đầy mồ hôi, sắc mặt khó coi nhìn sang Tạ Thời Quyết.
Đặt bút.
Động bút.
Đoạn Hành Dư nhắm mắt lại chờ Hoàng Thượng giáng tội.
Một lúc sau-

“Ừm, có tiến bộ.

Thưởng.”
Đoạn Hành Dư không hiểu gì đã được thưởng, hắn nhìn về phía Tạ Thời Quyết vừa viết chữ xong, đôi mắt đều trừng lớn.
Là sấu kim thể, không chỉ viết đúng, mà còn rất đẹp, chẳng qua so với với giáo trình hắn dạy y thì không có chút tương đồng nào.
[Sấu kim thể: Người sáng tạo ra thể chữ này là hoàng đế Tống Huy Tông 宋徽宗, tên hiệu là Triệu Cát (sinh ngày 10.11.1082 – mất ngày 05.06.1135), tại vị từ năm 1100 đến năm 1126, là vị vua thứ tám của triều đại nhà Tống.

Ông dùng loại bút trên để viết chữ và tạo ra những đặc điểm rất riêng.

Sau đó chữ ông viết tạo thành một phong cách rất riêng.

Mọi người nhìn thấy viết chữ viết như vậy rất đẹp, có sự thẩm mỹ cao.

Vì vậy, mọi người gọi thể chữ này là Sấu Kim thể 瘦金体.]
Hắn lúc này mới phản ứng lại, im lặng ngơ ngác, không đợi Tạ Thời Quyết cùng hắn nói chuyện đã lập tức về bên cạnh phụ thân.
Hắn đây là bị đem ra chơi đùa?
Những tiết mục tiếp theo của yến hội hắn đều không nghe vào, ban đầu chỉ là giận tái đi, nhưng sau đó càng nghĩ càng khó chịu.
Cũng tự trách bản thân quá ngốc, y là một hoàng tử, sao có thể không học qua thư pháp? Đơn giản y chỉ đang đùa giỡn với mình tìm trò vui thôi.
Hắn tìm cái cớ đi ra ngoài, ở Ngự Hoa Viên hít thở không khí, yến hội càng náo nhiệt bao nhiêu, nơi khác càng yên tĩnh bấy nhiêu.
Trừ bỏ cung nữ thái giám tham dự cung yến, những người còn lại đều ở trong cung tự mình ăn tết, Ngự Hoa Viên giờ phút này không có một bóng người, có chút tối tăm, ánh trăng trên đỉnh đầu chỉ có chút ánh sáng.
“Dư Nhi…” Âm thanh Tạ Thời Quyết ở phía sau truyền đến, mang theo vài phần vội vàng.
Đoạn Hành Dư không định gặp người, nhanh chân bước đi, vòng tới phía sau núi giả.
“Dư Nhi, ngươi nghe ta giải thích.” Tạ Thời Quyết rất mau cũng đi theo, trong đêm tối hai người không chê phiền phức mà chơi trốn tìm.
“Ai ở đằng kia?”
Nghe được âm thanh, Đoạn Hành Dư dừng lại bước chân, tránh ở đằng sau núi giả.

Thấy người phía sau đuổi theo.

Tạ Thời Quyết đang định đi ra ngoài, liền bị đối phương kéo lại.
Đoạn Hành Dư hô hấp nhẹ đi, hắn không biết bản thân xuất phát từ tâm lý gì, nhưng tay đã nhanh hơn não đem người kéo lại trước.
Tạ Thời Quyết cũng an tĩnh dần, dựa gần hắn, tay chống ở núi giả đem người nọ vây lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 510: Lạc tử dạ, đêm nay ngươi chờ đó cho cô! (7)

Âm thanh bên ngoài ngày càng gần, “Ai ở đằng kia vậy?”
Âm thanh của một cung nữ khác truyền đến, “Này, bây giờ là Tết nhất rồi, nói không chừng người ta vất vả mãi mới có cơ hội được thân cận với nhau, mọi người cũng không dễ dàng, đừng hỏi nữa, Quý phi nương nương còn đang chờ chúng ta đấy, đi nhanh đi.”
Hai vị cung nữ “thấu hiểu lòng người” đi xa, nhưng một lòng của Đoạn Hành Dư vẫn đang căng chặt, bởi vì người trước mặt đang cách hắn rất gần.

Hắn duỗi tay ấn lên bụng Tạ Thời Quyết, “Tránh ra.”
Đôi mắt Tạ Thời Quyết sáng lên trong đêm tối, “Ta cũng thật vất vả mới có cơ hội thân cận cùng ngươi một chút.”
Hắn uống rượu xong, hô hấp đều mang theo mùi hương say lòng người, “Nghe ta giải thích một chút được không?”
Đoạn Hành Dư nhíu mày, hơi hơi nghiêng đầu muốn tránh đi hô hấp nóng rực, “Không cần giải thích.”
“Dư Nhi~” Tạ Thời Quyết ghé lại càng gần, chóp mũi khó khăn chạm nhẹ lên đối phương, “Ngươi nghe một chút, được không?”
Cảm giác ái muội mãnh liệt hỗn loạn trong bầu không khí, làm hắn muốn lùi cũng không thể lùi.

Hắn cưỡng bách chính mình tận lực bảo trì bình tĩnh, muốn nghe xem y rốt cuộc có thể đưa ra lời giải thích hợp lý gì, “Được.”
“Ta biết thư pháp, phụ hoàng còn khen ta.”
“Sau đó thì sao?”
“Chính là ta không có biện pháp.” Hắn thở dài, “Ngươi không muốn thân cận cùng ta.

Ta lại không có kinh nghiệm, ta rất ngốc, chỉ có thể cầu Vương thúc suy nghĩ biện pháp giúp ta.

Lúc ngươi dạy ta viết chữ, nắm lấy tay ta, ta thực sự rất vui vẻ.”
Giải thích như vậy cũng không thể thuyết phục Đoạn Hành Dư, hắn liền nổi nóng, cho nên không nghe rõ đoạn “không có kinh nghiệm”.
Đoạn Hành Dư lạnh mặt, “Chơi đùa người khác rất vui sao?”
“Ta không chơi đùa ngươi.” Tạ Thời Quyết có chút sốt ruột.
Thật vất vả mới thấy hắn buông lỏng tay, Đoạn Hành Dư lập tức liền đem hắn đẩy đi, mới rời núi giả, liền bị cảnh tượng trước mắt chặn lại.
Cả cảm quan cùng tâm lý đều bị đánh một cú nặng nề, hắn nhanh chóng xoay người, bưng kín miệng Tạ Thời Quyết, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Tạ Thời Quyết lướt qua hắn, nhìn thấy rõ ràng hai thân ảnh đang ôm nhau ở một tòa núi giả khác.
Dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy thân hình ưu việt của hai người kia không sót thứ gì, Đoạn Hành Dư cùng Tạ Thời Quyết đều nhận ra, hai người bọn họ đều không có ý định dừng lại.
Tạ Cẩn Duẫn cùng Tần Khải Lan ở dưới ánh trăng không kiêng nể gì ôm hôn nhau, nửa người giấu kín phía sau núi giả, vừa bí ẩn lại nhiệt liệt.
Thời điểm bị người lôi kéo đi, Đoạn Hành Dư cảm thấy mặt thực nóng, lòng bàn tay cũng thực nóng, cố gắng đem cảm giác tội lỗi khi nhìn trộm người khác cùng tâm lý tò mò áp xuống, tim hắn đập kịch liệt.
Không biết đã đi được bao lâu, rốt cuộc bọn họ cũng dừng lại, gió nhẹ từ mặt hồ thổi tới, thổi tan đi vài phần nhiệt khí, giây tiếp theo, Đoạn Hành Dư liền rơi vào một lồng ngực nóng bỏng.
Tạ Thời Quyết đè tay phía sau lưng, “Đừng nhúc nhích, để ta ôm một chút.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.