Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 63: Phiên ngoại hiện đại 10 - Anh sẽ nhớ em



EDIT bởi Lavandula_Lamiaceae

Một học kỳ trôi qua, hai người Đoạn Hành Dư cùng Tạ Thời Quyết đã tạo thành thói quen đi học đi sinh hoạt chung với nhau.

Đoạn Hành Dư là một sinh viên năm nhất, vốn dĩ hắn có rất nhiều thời gian để tham gia hoạt động của đoàn khoa, lại bởi vì cùng đi học với bạn trai, mà biến cuộc sống đại học kỳ diệu đầy màu sắc thành cuộc sống không khác gì thời cao trung, hầu như mỗi ngày đều đi học, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất phong phú.

Hai người có đôi có cặp đã khiến các bạn học từ kinh ngạc bất ngờ chuyển sang lờn mặt vì thấy nhiều.

Nhưng ngẫu nhiên họ vẫn sẽ cảm thán đôi chút, nói hóa ra Tạ Thời Quyết yêu vào là thành ra thế này.

Chính là, loại bạn trai dính người.

Những điều này trực tiếp dẫn đến kết quả, đoạn thời gian ôn luyện cho kỳ thi cuối kỳ áp suất không khí xung quanh Tạ Thời Quyết cực kỳ thấp.

Ban đầu Đoạn Hành Dư còn tưởng bởi vì môn đại số tuyến tính quá khó, hắn đã nghe Khâu Hoành Tranh nói qua, cho nên mỗi ngày vào thời điểm ôn tập tại thư viện hắn sẽ đều cố gắng nghĩ cách giúp y vui vẻ lên một chút, chỉ là vẫn không có hiệu quả.

Ngày thi cuối cùng cũng tới, Tạ Thời Quyết chỉ thi hết buổi sáng là xong, buổi chiều hắn liền đi đến dãy phòng học của năm nhất.

Cuối cùng cũng kết thúc kỳ thi, Đoạn Hành Dư nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại phát hiện cảm xúc của Tạ Thời Quyết vẫn như cũ không tốt lên chút nào.

Thời điểm nướng cá, hắn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Khâu Hoành Tranh, hỏi y gần đây có chuyện gì xảy ra với Tạ Thời Quyết không.

Khâu Hoành Tranh: Hình như không, gần đây mọi người đều bận rộn ôn tập, cũng không phát sinh sự việc gì quá đặc thù, hơn nữa không phải mỗi ngày hắn đều ở chung chỗ với cậu sao? Cậu còn không biết?

Đoạn Hành Dư sợ là nhà Tạ Thời Quyết xảy ra chuyện gì rồi.

Khâu Hoành Tranh: Không có thì phải, dù sao cũng đã cuối kỳ rồi, anh trai hắn vẫn chưa gọi điện thoại cho hắn, hẳn là không có việc gì.

Đoạn Hành Dư nhẹ nhàng nhíu mày.

Rất mau trên khung thoại xuất hiện một tấm danh thiếp, Khâu Hoành Tranh đẩy qua cho hắn một người đặt nick name là “Q”.

Khâu Hoành Tranh: Anh trai hắn đấy, trước kia anh lưu lại phương thức liên hệ để phòng khi cần đến, nếu cậu không yên tâm thì thử hỏi một chút xem.

Đoạn Hành Dư: Cảm ơn!

Hắn nhanh chóng gửi lời kết bạn, ngón tay trên màn hình liên tục đánh chữ: Chào anh, em là…

Do dự một chút, cuối cùng hắn cũng chỉ viết xuống “bạn của Tạ Thời Quyết”.

Gửi đi xong, hắn thoáng ngẩng đầu, liền thấy Tạ Thời Quyết cách một làn sương khói do nướng cá nhìn hắn chằm chằm.

“Chơi điện thoại so với anh thích hơn?”

Thấy y đi qua đây, bàn tay nam sinh vươn ra, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đoạn Hành Dư lập tức ấn khóa màn hình.

“Em chỉ trả lời mấy cái tin nhắn thôi.”

Tạ Thời Quyết hạ mi, buông tay ra, sau đó bẻ ngón tay hai ba cái.

Trước đây lúc đi học hắn ngồi phía sau hai bạn nữ liền vô tình nghe được cuộc đối thoại của họ, kể rằng thời điểm họ ăn cơm cùng bạn trai mà đối phương cứ dán mắt vào điện thoại thì đấy chính là biểu hiện của sự không kiên nhẫn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 47

Đoạn Hành Dư nắm lấy ngón tay người trước mặt, thuận thế nhéo hai cái.

“Không có, tuyệt đối không có. Chơi với anh là tốt nhất.”

“…”

Tạ Thời Quyết rút tay về, lấy chén Đoạn Hành Dư rồi gắp một miếng thịt cá cho hắn.

“Đã mua vé về chưa?”

“Vẫn chưa, em còn cũng chưa xem vé tàu điện cao tốc, để ngày mai xem thế nào, nếu không được thì đành ngồi xe buýt vậy.”

Từ thành bắc đến thành nam, ngồi tàu cao tốc đại khái mất hơn một tiếng, ngồi xe buýt phải mất ba bốn tiếng, nếu gặp cảnh kẹt xe thì càng mất thời gian hơn.

“Nếu không được thì đừng về.”

Trong nháy mắt Tạ Thời Quyết có chút xúc động, chỉ là nói xong lời này hắn liền nhíu hạ mi, “Ăn đi.”

Nghỉ đông gộp chung với năm mới, sao có thể không về được.

“Chốc lát để anh tìm vé cho em, đừng ngồi xe buýt.”

Buổi tối trở lại ký túc xá, Đoạn Hành Dư mới phát hiện anh trai Tạ Thời Quyết đã chấp nhận lời mời kết bạn.

Hắn suy nghĩ trong chốc lát, lại sợ đối phương cảm thấy hắn khó hiểu, mới cân nhắc chọn từ để nhắn lại cho y.

“Hầy~” Hắn nằm trên giường, nghe âm thanh bạn cùng phòng thu dọn hành lý.

Mãi mà tin nhắn vẫn chưa nhận được phản hồi, hắn ôm điện thoại đợi thêm chút nữa, cuối cùng đành quyết định đi tắm rửa trước.

Sau khi ra khỏi phòng lắm, hắn liền thấy có một cuộc gọi nhỡ, màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Tạ Thời Quyết.

Ở trong phòng ngủ, tiểu béo thì chơi game, hai bạn khác một người cắm tai nghe xem phim, một người đang gọi video cùng bạn gái trò chuyện, hắn liền ra ngoài ban công, ấn gọi lại cho đối phương.

“Anh.”

Âm thanh từ đầu bên kia điện thoại rất nhanh đã truyền đến: “Ừm.”

Hắn mới vừa tắm rửa xong, tóc còn chưa khô, chỉ đơn giản ghé vào lan can một tay cầm điện thoại, một tay dùng khăn lông chà lau lung tung trên đầu.

“Em liên hệ anh trai anh?”

Động tác lau tóc của Đoạn Hành Dư dừng một chút.

“À… vâng.” Rõ ràng lúc này không có mặt đối mặt, hắn lại cảm giác giống như Tạ Thời Quyết đang đứng trước mặt hắn, chốc lát hắn tức khắc cảm thấy khẩn trương, bàn tay nắm khăn lông, lên tiếng giải thích: “Bởi vì gần đây trông anh không vui lắm… em không biết nên giúp anh thế nào.”

Đầu bên kia trầm mặc, chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ.

Trong lòng Đoạn Hành Dư thấp thỏm, yếu ớt nói bổ sung: “Chúng ta vẫn chưa nói cái gì, em chỉ giới thiệu là bạn học của anh, anh trai anh vẫn chưa trả lời em.”

Đoạn Hành Dư có chút uể oải, “Nếu anh không thích, bây giờ em sẽ xóa tin nhắn.”

Hắn đang chuẩn bị cúp điện thoại.

“Chờ một chút.” Âm thanh Tạ Thời Quyết truyền đến, “Anh ấy biết em là ai.”

“Làm sao lại biết được?” Đoạn Hành Dư có phần kinh ngạc, “Anh ấy đã tới trường sao? Hình như em chưa gặp qua.”

“Không phải. Là anh đề cập với anh ấy.”

Đoạn Hành Dư nhớ tới lời Khâu Hoành Tranh từng nói, anh trai y rất quan tâm đến đứa em này.

“Vậy mà anh ấy có thể biết hết bạn bè bên cạnh anh, đúng là quan tâm đến anh.”

Nhưng Đoạn Hành Dư vẫn cảm thấy ở phương diện nào đó, việc này nghe hơi có phần khống chế sát sao.

Tham Khảo Thêm:  Chương 289: Kinh ngạc đến ngây người

“Không có.”

“Anh ấy không can thiệp vào việc kết giao bạn bè của anh. Cảm tình của anh với anh trai cũng rất tốt, về việc em là bạn trai anh cũng đã nói.”

Đoạn Hành Dư nắm chặt điện thoại, hô hấp có chút dồn dập, “Anh… anh ấy đã biết?”

“Ừm.” Đoạn Hành Dư còn chưa kịp định hình, liền nghe đối phương nói, “Anh cũng đỡ rồi.”

“Thực xin lỗi vừa rồi tâm trạng không tốt lắm, làm em lo lắng.”

“Nhưng về sau em có thể trực tiếp hỏi anh.”

Tạ Thời Quyết cảm thấy không muốn đối phương quá lo lắng, lúc này còn muốn xin lỗi vì đã thể hiện phần tâm trạng không tốt của bản thân.

“Nếu em hỏi anh thì anh sẽ nguyện ý nói với em sao?”

“Sẽ nói.”

Tạ Thời Quyết tạm dừng trong chốc lát, “Bởi vì kỳ nghỉ sắp tới, chúng ta phải tách ra.”

“Anh sẽ nhớ em.”

Đoạn Hành Dư sửng sốt một chút.

Bầu không khí đang vô cùng nóng bỏng, bỗng hắn lại nghe thấy bên phía Tạ Thời Quyết truyền đến âm thanh vật nặng rớt xuống đất, tiếp theo là một mảnh ồn ào.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”

Tạ Thời Quyết quay đầu lại, liền thấy cửa ban công đã mở ra, mà bạn cùng phòng của hắn đang dính mông ngồi dưới đất, quỷ khóc sói gào.

“Bạn cùng phòng đang ăn gì đó.”

Một người bạn cùng phòng khác đang quấn khăn chạy ra từ phòng tắm, “Sao vậy sao vậy? Động đất hả?”

Tạ Thời Quyết nhìn người bạn cùng phòng đang ló đầu ra, lãnh đạm chỉ chỉ người vẫn ngồi dưới đất không chịu bò dậy.

Đoạn Hành Dư cảm không hiểu chuyện đang xảy ra, “Ăn phải cái gì mà phản ứng lớn vậy? Mù tạt sao?”.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân – Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

“Không phải.” Tạ Thời Quyết hình như cố tình hạ giọng, “Chắc là… ăn cơm hợp khẩu vị.”

Cơm? Đoạn Hành Dư cảm thấy cách nói của y có hơi kỳ quái.

Bạn Tạ Thời Quyết đột nhiên đứng lên, xoa cái mông bị ngã đau đớn, đi đến bàn xé một tờ giấy, ào ào viết nội dung lên án hắn.

Bốn chữ to tướng: Cấm nhồi cơm chó.

Người tắm rửa tiếp tục tắm rửa, người chơi game tiếp tục chơi game, không ai thèm để ý đến hắn.

Mà đối tượng hắn đang lên án – bị cáo Tạ Thời Quyết xoay người tiếp tục cùng bạn trai nấu cháo điện thoại.

Thật vất vả lắm mới làm bạn trai hắn mủi lòng một chút, đã bị người khác phá hư hết bầu không khí.

Hắn phải vớt vát lại.

“40 ngày, vì sao thành bắc lại muốn nghỉ đông nhiều như vậy.”

Đoạn Hành Dư cười, trước nay chỉ có học sinh ngại kỳ nghỉ không đủ dài, nào có người oán giận kỳ nghỉ quá ngắn đâu.

Bất quá… hắn xác thật cũng nghĩ tới, tận 40 ngày không gặp mặt, chỉ sợ sẽ không quen lắm đi.

Chính mình sẽ nhớ y rất nhiều.

Đoạn Hành Dư âm thầm thở dài, chậm rãi nhớ về một ít khoảnh khắc trong mấy ngày nay.

Tạ Thời Quyết giống như trước kia càng thích dính người, tiễn đến tận phòng ngủ dưới lầu còn nũng nịu không chịu đi, Đoạn Hành Dư phải thúc giục vài lần y mới chịu bằng lòng buông tay.

Thời điểm cùng nhau ăn cơm, đối phương cũng không hề giấu diếm tâm tình.

Nhưng thật ra phần thời gian còn lại y đều giả vờ rất tốt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thiếu chút nữa làm Đoạn Hành Dư quên mất, từ nhở y đã rất bám người.

Chốc chốc Đoạn Hành Dư liền nhớ lại lúc y mở miệng nói với hắn đừng trở về, lại nhớ hôm qua mẹ đã nói sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon, chờ hắn trở về.

Hắn chỉ đành đem hết xúc động cưỡng chế vào lòng.

“Ngày mai, anh tiễn em đến ga tàu cao tốc.”

Từ trường học đến ga tàu cao tốc cũng chỉ mất nửa tiếng, tự một mình Đoạn Hành Dư đi cũng không vấn đề gì.

Nhưng hiện tại, hắn vẫn đáp ứng: “Được.”

*

Nghỉ đông, Tạ Thời Quyết rốt cuộc vẫn chạy đến thành nam.

Đoạn Hành Dư cũng là sau này mới phát hiện y còn cư nhiên mang theo máy tính, ban ngày cùng Đoạn Hành Dư đi ra ngoài, buổi tối về khách sạn tiếp tục làm việc, bình thường còn hay thức đêm xử lý số liệu.

Trách không được y chưa bao giờ giữ Đoạn Hành Dư ở lại khách sạn.

Nhìn đôi mắt đối phương trong lúc lơ đãng sẽ toát ra vẻ mệt mỏi khiến Đoạn Hành Dư đau lòng không thôi.

Dù vậy hắn cũng không thể mở miệng nói y không cần đến, mặt khác lâu lâu hắn cũng đến thành bắc tìm y, ở trong khách sạn chơi cùng người kia cả ngày, xem y làm việc.

Buổi tối, Tạ Thời Quyết khép máy tính lại, rửa mặt xong liền trở về ôm hắn.

“Có cảm thấy nhàm chán lắm không?”

Đoạn Hành Dư lắc lắc đầu, kỳ thật hắn rất thích thế này.

Hắn đã từng nghĩ tới, vô luận tình cảm có oanh oanh liệt liệt đến đâu, đến cuối cùng cũng sẽ quy về tế thủy trường lưu.

[Tế thủy trường lưu: Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.]

Kỳ thật trong đầu hắn cũng rất mong chờ tương lai của bọn họ.

Cùng ở với đối phương trong một nơi nào đó, cho dù chỉ làm những việc bình thường cũng sẽ thực bình đạm tốt đẹp.

“Đã đến giai đoạn kết thúc, nếu làm vội để xong trước năm mới thì tốt rồi, dù sao giáo sư cũng không dồn ép anh quá. Sau đó chờ xong lễ khai giảng thì sẽ đi thi đấu.”

Đoạn Hành Dư vòng tay ôm người bên cạnh, cố tình khen vài câu: “Sao bạn trai em lại có thể ưu tú như vậy!”

Tạ Thời Quyết cười một chút, không định tiếp tục nói về công việc, hắn dùng cằm cọ nhẹ lên đầu Đoạn Hành Dư, lẩm bẩm nói: “Ngày mai sẽ đến nhà bà ngoại đúng không? Anh lái xe chở em đi nhé?”

“Không cần đâu, em phải về thành nam trước tụ hội với ba mẹ rồi mới đi.” Để tránh những phiền toái không cần thiết, bọn họ còn chưa tính toán công khai với phụ huynh.

Hắn trấn an Tạ Thời Quyết… “Hơn nữa đường đến nhà bà không dễ đi, còn phải ngồi thuyền mới đến được, để anh lái xe sẽ không tiện lắm.”

Tới gần cửa ải cuối năm, trong nhà nhiều việc, nhà nội ông bà qua đời đã lâu, cho nên đến tết bọn họ đều đến nhà ông bà ngoại tổ chức ở nông thôn.

Điều này nghĩa là thẳng đến khi lễ khai giảng bọn họ không thể gặp lại.

Tạ Thời Quyết nhấc tay vân vê vành tai Đoạn Hành Dư, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hắn cúi đầu, nói: “Sau khi khai giảng chúng ta dọn vào ở cùng nhau đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.