Edit: Huyền Thục nghi
Beta: Rine Hiền phi
Lúc lão nhân cầm máu cho nam tử thì Hổ nhi không nhịn được hỏi Phó Húc: “Húc ca, có phải gần đây tâm trạng của huynh không tốt không, sao lại dễ nổi giận như vậy?”
Phó Húc tức giận: “Còn không phải tại ngươi à? Nếu là chuyện của người khác, ta đã không thèm quản.”
Phó Húc không có huynh đệ ruột, từ nhỏ hắn đã lớn lên với Hổ nhi, hai người cùng ăn cùng ở, cùng nhau vào cung học tập, cùng đọc sách với Thập nhị Hoàng tử, quan hệ thân mật, từ lâu đã coi nhau như thủ túc.
Thấy hắn bảo vệ mình như vậy, Hổ nhi cười nói: “Huynh rất tốt với ta, ta biết nhưng đừng hành động theo cảm tính, chính sự quan trọng hơn.”
“Ta thấy ngươi mới là hành động theo cảm tính.” Phó Húc kéo Hổ nhi đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi còn không biết sao? Yến Tu đã theo dõi người này rất lâu, có nghĩa là chuyện ngươi gặp người này điện hạ đã biết trước. Ngươi nói xem ngươi cần gì tự cho mình thông minh, không thuật lại với điện hạ chứ? Nếu điện hạ thật sự vì hai ngày này mà nghi ngờ ngươi, về sau ngươi định chịu phạt như thế nào?”
“Điện hạ ở vào vị trí kia, gặp chuyện suy nghĩ nhiều một chút, đó gọi là làm việc cẩn thận, ta có thể hiểu được.” Hổ nhi nhàn nhạt nói: “Cho nên dù là điện hạ nghi ngờ ta, ta cũng không sợ, dù sao ta cây ngay không sợ chết đúng.”
“Ngươi… cái tên cứng đầu này!” Phó Húc thấy hắn không nghe khuyên bảo, bất đắc dĩ lắc đầu quay lại tiếp tục thẩm vấn phạm nhân.
Hổ nhi vẫn đứng đấy, nhìn bọn họ từ xa.
Ngày ấy, những lời hắc y nam tử nói với hắn ở Vân Kinh Mộng Tuý đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Trong đấy có vài câu khiến hắn ấn tượng rất sâu sắc, thậm chí đến bây giờ Hổ nhi có thể nhớ rành mạch từng chữ một.
“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy uất ức sao? Rõ ràng ngươi mới là con ruột của bà ấy, thế nhưng từ trước đến nay lại chưa từng được uống một giọt sữa nào của bà ấy. Đứa con trai như ngươi thậm chí còn không bằng một người ngoài. Không, chỉ sợ trong mắt mẫu thân của ngươi, Bùi Thanh Thù còn thân thiết hơn đứa con trai ruột này…”
Hổ nhi nhẹ nhàng hít vào một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Uất ức sao?
Từ trước đến nay hắn chưa từng cảm thấy như vậy.
Hổ nhi hiểu rõ, với thân phận của mình mà hắn có thể tiến cung đoàn viên với Tôn ma ma đều là nhờ sự giúp đỡ của Bùi Thanh Thù.
Nếu Bùi Thanh Thù chỉ đơn giản muốn hắn làm việc thì có thể không cần quan tâm đến cảm nhận của Hổ tử, ra lệnh cho hắn tiến cung làm một tiểu thái giám, cắt đứt đường con cháu của hắn, huỷ đi tương lai của hắn, khiến Hổ tử hoàn toàn thành vật sở hữu của Bùi Thanh Thù.
Nhưng mà Bùi Thanh Thù lại không chọn con đường dễ dàng đó, mà lại vì để mẫu tử bọn họ đoàn viên nên đã nỗ lực làm ra rất nhiều việc không cần thiết.
Đối với việc này trong lòng Hổ tử vẫn luôn cảm kích.
Hắn là người rất dễ cảm thấy thoả mãn. So với thời thơ ấu u ám kia, Hổ nhi vẫn luôn cảm thấy từ sau khi mình được tiến cung đến giờ thì càng thêm thể diện, càng thêm hạnh phúc.
Những người đó tìm đến hắn hứa cho hắn địa vị cao, hậu đãi bổng lộc, theo Hổ tử thấy thì đó là một loại khinh thường và vũ nhục hắn.
Nhưng vì Bùi Thanh Thù hắn đều có thể nhịn được, còn cố ý giả bộ là mình đã bị dao động. Hổ nhi vẫn luôn cảm thấy bản thân làm như vậy là đúng.
Nhưng trong một nháy mắt nọ, trong đầu hắn dần hiện ra một ý nghĩ làm hắn tan nát cõi lòng – ở trong lòng mẫu thân hắn, Bùi Thanh Thù quan trọng hơn hắn rất rất nhiều lần.
Có thể tất cả những lời của nam tử hắc y đều sai nhưng chỉ có một câu này Hổ nhi biết hắn không nói sai.
—
Sau khi lão đại phu cầm máu cho nam tử trung niên xong chỉ nghe nam tử kia đột nhiên nói một câu vô cùng oán than: “Các ngươi đây là lạm dụng tư hình…”
“Lạm dụng tư hình ư?” Lão nhân nghe xong vẻ mặt tức giận nói: “Ta nói một hậu sinh như ngươi sao lại có dáng vẻ như thế này, ngươi nhìn miệng mình đầy răng với răng. Người khác tìm lão phu nhổ răng, mỗi cái phải mất hai đồng bạc. Hôm nay ta không lấy một văn tiền nào của ngươi, ngươi còn bôi nhọ ta lạm dụng tư hình, thật là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt.”
Hắc y nam tử kia nghe xong thiếu chút nữa tức giận đến ngất xỉu.
Phó Húc buồn cười nói: “Du lão tiên sinh vất vả rồi, ngài đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Tiểu lão đầu lắc đầu, chẹp miệng rồi chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
—
Vào lúc Phó Húc ở bên này thẩm vấn phạm nhân thì Bùi Thanh Thù xuất cung đến Chung phủ làm khách.
Nói là Bùi Thanh Thù đến làm khách nhưng trên thực tế mục đích là đến tìm Chung Thái y nhờ xem qua độc dược mà mấy hôm trước kẻ thần bí kia giao cho Hổ nhi.
Sau khi Chung Thái y nhận lấy thứ đó, quan sát một lúc rồi lại ngửi nhẹ, cuối cùng đưa ra kết luận: “Đây là một loại kịch độc có tên là Hàm Tiếu lộ, chất độc không màu không vị, tan rất nhanh trong chất lỏng. Dựa vào thể trạng của mỗi người trúng độc mà thời gian phát độc khác nhau, nhanh nhất là nửa canh giờ, chậm nhất là một ngày chắc chắn sẽ mất mạng.”
Trong nháy mắt vẻ mặt Bùi Thanh Thù vô cùng nặng nề: “Nghe vậy thì rất giống với kịch độc mà trước kia Lục ca trúng?”
Chung Thái y gật gật đầu nói: “Đúng thật là có khả năng ấy.”
Bùi Thanh Thù nhíu mày, lâm vào trầm tư. Chẳng lẽ người phía sau màn và người năm đó hại Lục Hoàng tử là cùng một nhóm sao?
Chung Thái y hiểu rõ chuyện nên hỏi sẽ hỏi, không nên hỏi tuyệt đối không được hỏi, vì vậy ông không hỏi Bùi Thanh Thù có độc dược này từ đâu, chỉ dặn dò hắn: “Điện hạ ngàn vạn lần không được dùng tay chạm vào lọ chất lỏng này, tuy nói tiếp xúc ngoài da sẽ không trúng độc nhưng có thể sẽ dính độc ngoài da rồi thông qua con đường khác vào cơ thể, cho nên tốt nhất điện hạ có thể không chạm vào thì đừng chạm.”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu, sau khi cảm tạ Chung Thái y thì cáo từ rời đi.
Rời khỏi Chung phủ hắn không lập tức hồi cung mà lại đến Công Tôn phủ.
Phu thê Công Tôn thừa dịp ngày nghỉ nên đến ngoại thành dạo chơi, trong phủ chỉ còn một mình Công Tôn Minh là chủ tử. Tuy rằng mấy ngày gần đây, Bùi Thanh Thù gặp không ít chuyện nhưng hắn vẫn tìm vui trong khổ, bắt đầu nói đùa với Công Tôn Minh: “Trong căn nhà rộng lớn này của ngươi thiếu một vị nữ chủ nhân đấy.”
Vẻ mặt Công Tôn Minh đau khổ nhăn nhó: “Thập nhị điện hạ của ta ơi, hiện tại ban ngày ta phải đọc sách với ngài, buổi tối còn phải học thêm về quan sát tinh tượng bốn mùa, thỉnh thoảng còn phải làm chân chạy việc cho ngài, làm sao có thời gian tìm thê tử chứ? Nếu không xin ngài thương xót ta, sắp xếp cho ta một người được không?”
Bùi Thanh Thù tỏ vẻ sao cũng được: “Ta tìm giúp ngươi cũng được, chỉ sợ ngươi không hài lòng.”
“Được rồi, xin ngài tha cho ta, mau nói chính sự đi.” Công Tôn Minh nghiêm túc hỏi: “Chung Thái y nói thế nào?”
Sau khi nghe Bùi Thanh Thù thuật lại những lời của Chung Thái y, Công Tôn Minh gật gật đầu nói: “Suy đoán của điện hạ không tồi, đích thật chuyện này rất có khả năng cũng là do người mấy năm trước làm… Như vậy xem ra, lựa chọn không nói cho bệ hạ biết của chúng ta là đúng.”
Thật ra sau khi nghe Hổ nhi nói kế hoạch của đối phương thì Bùi Thanh Thù đã nghĩ ngay muốn bẩm báo chuyện này lên Hoàng đế, để Hoàng đế giúp mình điều tra. Dù sao hiện tại hắn còn chưa chính thức xuất cung lập phủ, người trong tay cũng chưa đủ mạnh nhưng Công Tôn Minh và Phó Húc đều không tán thành hắn làm như vậy.
Tuy nói hai huynh đệ Bùi Thanh Thù và Thập tứ Hoàng tử rất được Hoàng đế yêu thương nhưng năm đó chẳng lẽ Lục Hoàng tử lại không được yêu thương à? Đến cuối cùng thì như thế nào? Cơ bản Hoàng đế không bắt được hung thủ đứng sau màn, chỉ tượng trưng xử lý một kẻ không hề có khả năng là thủ phạm như Hoàng hậu.
Đến nay hung thủ hại chết Lục Hoàng tử vẫn cứ ung dung ngoài vòng pháp luật.
Còn chuyện Tam Hoàng tử bị ám toán trúng bệnh hoa liễu, đại khái Bùi Thanh Thù cũng hiểu nhưng Hoàng đế biết rõ bệnh của Tam Hoàng tử rất có thể là bị người ám hại mà lại không làm bất cứ điều gì.
Cho nên nói nếu không phải người bên cạnh Hoàng đế xảy ra chuyện thì cơ bản Hoàng đế không nghĩ đến việc xử trí hung thủ.
Vết xe đổ ấy khiến người ta cảm thấy nếu toàn quyền giao chuyện này cho Hoàng đế xử lý rất khó để hoàn toàn yên tâm.
Còn không bằng bọn họ cứ điều tra rõ ràng mọi chuyện trước, sau đó lại cầm chứng cứ đến gặp Hoàng đế. Đến lúc đó Hoàng đế muốn thiên vị hay bao che cho hung thủ cũng không có biện pháp.
Vụ án điều tra đến đây không chỉ có Công Tôn Minh thông minh, mà ngay cả Hổ nhi trung hậu thành thật cũng cảm thấy có chút không hợp lý.
Không, phải nói là vô cùng vô cùng không hợp lý.
Nói đến đầu tiên là tại sao vị cao thủ giỏi khinh công kia có thể bị bọn họ bắt được dễ dàng như vậy?
Quả thật thực lực của cao thủ Phó gia không thể khinh thường nhưng lần này bắt giữ người nọ có vẻ hơi quá nhẹ nhàng, có cảm giác như là tiếng sấm to, hạt mưa nhỏ.
Giống như là…
“Giống như đối phương chờ sẵn để chúng ta đến bắt.” Đột nhiên Hổ nhi cảm thấy chân tay luống cuống, nhìn về phía Phó Húc, rồi lại nhìn Bùi Thanh Thù: “Có phải chúng ta… trúng kế không?”
“Đừng hoảng hốt.” Bùi Thanh Thù biết bản thân là người quyết định của những người này, mặc kệ ai luống cuống hoảng loạn thì hắn nhất định phải trấn định: “Theo ta thấy, đúng là chúng ta bị người khác tính kế nhưng đã đi đến bước này rồi sao chúng ta không tương kế tựu kế, xem thử đối tượng mà đối phương muốn mượn đao giết người là ai?”
Công Tôn Minh liếc ánh mắt thưởng thức sang Bùi Thanh Thù: “Lời điện hạ nói chí lý. Dựa theo lẽ thường mà nói cho dù vụ án này có tra ra kết quả như thế nào thì chỉ cần mục tiêu của bọn họ không phải là Tứ Hoàng tử hoặc là Thất Hoàng tử điện hạ thì ít nhất chúng ta có thể bớt đi một chướng ngại vật. Cho dù chúng ta thật sự tra ra người đứng sau màn thì cũng phải suy xét kỹ càng một chút, xem rốt cuộc sẽ giao ai cho Hoàng thượng xử trí thì thích hợp hơn.”
Ý của Công Tôn Minh, Phó Húc vừa nghe lập tức hiểu rõ nhưng không nói gì cả.
Hổ nhi lại không nhịn được hỏi thêm một câu: “Cho dù người bị hãm hại đó vô tội ư?”
“Vô tội?” Công Tôn Minh nhẹ nhàng cười như là vừa nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười: “Trong hoàng cung đại nội này có mấy người thật sự vô tội?”
“Được rồi, trước hết không nói đến điều này.” Bùi Thanh Thù sợ Công Tôn Minh sẽ doạ Hổ nhi sợ nên lên tiếng chuyển đề tài, quay đầu hỏi Phó Húc: “Thẩm vấn người nọ như thế nào rồi?”
Phó Húc trả lời: “Ta thấy thái độ của người nọ như là từ trước đến nay không hề nghĩ đến sẽ tự kết liễu nhưng đã kiên nhẫn nhiều ngày như thế, cũng dùng không ít biện pháp tra tấn mà hắn vẫn không chịu khai ra.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, gật gật đầu: “Nếu hắn thật sự vì hãm hại người khác mà đến, như vậy tất cả những gì hắn làm hiện tại rõ ràng chỉ là diễn kịch. Cái gọi là xuất phát từ trung thành mới không chịu cung khai hẳn là muốn diễn cho chúng ta xem càng chân thật mà thôi. Qua thêm mấy ngày nữa nhất định hắn sẽ khai nhưng mà A Húc, ngươi nhất định phải chú ý đến những tin tức hắn vô tình lơ đãng nói ra, những điều đó mới quan trọng nhất.