Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 117



 
Edit: Chang Phi
Beta: Vy Phi
 
Lúc Bùi Thanh Thù đi Tống gia đón dâu ngoại trừ hắn cùng Thất Hoàng tử ra còn có mười thái giám nội vụ tư đưa tới, cùng hai mươi hộ vệ cưỡi ngựa đi cùng Bùi Thanh Thù. Về sau hơn 30 người này tất cả đều thuộc về phủ Thập Nhị Hoàng tử, là người của chính hắn.
Trong một mảnh tiếng cổ nhạc rộn ràng, Bùi Thanh Thù đi vòng gần nửa cái kinh thành cuối cùng cũng đến Tống phủ.
Giờ lành vừa đến, tân nương tử đội mũ phượng mặc khăn quàng vai đúng giờ xuất hiện, dưới sự nâng đỡ của hỉ nương chậm rãi đi lên kiệu hoa.
Bùi Thanh Thù cho rằng nhạc mẫu của mình sẽ rơi nước mắt giống như Thục phi, ai biết Tống phu nhân lại là cười tủm tỉm mà nhìn hắn, trên mặt tràn đầy vẻ vừa lòng, nhìn đến mức làm Bùi Thanh Thù ngượng ngùng.
Sau khi làm lễ gặp mặt với nhạc phụ, nhạc mẫu ở cửa Bùi Thanh Thù nhanh chóng quay trở lại mang Tống thị hồi phủ.
Trong ngày hôn lễ hắn không được bước vào cửa nhà gái.

Phúc Quý là thái giám tổng quản bên người Bùi Thanh Thù nên dẫn theo mấy thái giám cầm đèn lồng đỏ thẫm mở đường ở phía trước. Của hồi môn của Tống thị đã mang tới phủ Hoàng tử trước ngày đại hôn cho nên hôm nay đội ngũ đón dâu chủ yếu chính là người của Bùi Thanh Thù, cùng một ít nhạc tư chuyên môn phụ trách việc đại hôn của Hoàng tử.
Dọc theo đường đi đều là tiếng đốt pháo cùng diễn tấu sáo và trống, dưới một màu đỏ che trời lấp đất có vẻ rất náo nhiệt.
 
 Cho dù trước Bùi Thanh Thù cũng đã có mấy vị Hoàng tử ra cung đón dâu nhưng dân chúng vẫn xem việc Thập Nhị Hoàng tử đón dâu là một chuyện thú vị náo nhiệt để xem.
Hai bên đường đông nghịt người, thời gian trôi qua không những không giảm bớt đi mà còn càng trở nên chen chúc thêm. Các bá tánh nhiệt tình vây xem làm cho Bùi Thanh Thù rất khẩn trương, sợ dọc theo đường đi sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn làm hắn mất mặt ở trước mặt bá tánh toàn thành.
Cũng may tuy trong lòng Bùi Thanh Thù thấp thỏm nhưng kinh triệu doãn cùng cấm quân hoàng cung làm công tác hộ vệ rất tốt, cuối cùng bọn họ vẫn bình bình an an, thuận thuận lợi lợi về tới phủ Hoàng tử mà không xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
……
Lúc Bùi Thanh Thù cầm lụa hồng tú cầu dắt Tống thị vào cửa, các tân khách đã sớm đợi ở đại sảnh từ lâu. Tân lang tân nương vừa tiến vào, ánh mắt mọi người liền đặt ở trên người bọn họ.
Tống thị che khăn voan, cho dù không nhìn rõ được nhưng cũng có khả năng đã nhận ra tầm mắt của người khác nhưng nàng lại bị khăn voan đỏ che mất vẻ mặt. Bùi Thanh Thù không biết hiện tại trạng thái của nàng như thế nào, dù sao hiện tại hắn chính là bốn chữ —— cố gắng trấn định. Bùi Thanh Thù phải mím môi mới có thể bảo đảm cơ mặt sẽ không bị giật loạn.
Phải biết là “Đêm động phòng hoa chúc” cùng với “Đề tên bảng vàng” chính là hai trong bốn chuyện mừng lớn nhất của cuộc đời. Bùi Thanh Thù kích động như thế thật ra cũng không có gì kỳ lạ. Rất nhiều nam tử ở ngày hôn lễ đều có tâm tình tương tự như hắn, chỉ là cũng cố nén không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Tình huống như vậy giằng co một hồi lâu, mãi đến lúc bọn họ bắt đầu bái thiên địa ở dưới sự chỉ thị của Ti Nghi, tâm tình khẩn trương của Bùi Thanh Thù mới hơi giảm bớt, trái tim không đập loạn giống như lúc trước bắt đầu nghi thức nữa.
 
 Bởi vì cha mẹ Bùi Thanh Thù đều ở trong cung nên hôm nay hắn cùng Tống thị chỉ cần bái thiên địa cùng phu thê giao bái, buổi sáng ngày mai mới vào cung chính thức hành lễ thỉnh an với Hoàng đế cùng mẫu phi Bùi Thanh Thù.
Còn phu thê Tống Nghiêu thì do đôi tân nhân chưa lạy Hoàng đế nên Bùi Thanh Thù cùng Tống thị cũng không thể cùng nhau lạy bọn họ. Cho nên lúc “Nhị bái cao đường” phu thê Bùi Thanh Thù chỉ hành lễ về hướng hoàng cung.
Sau khi hành lễ xong, tân nương tử được hỉ nương cùng Bùi Thanh Thù nâng đỡ tiến vào động phòng.
Nhóm mệnh phụ nhiệt tình yêu thương bát quái, còn có bọn Thất Hoàng tử có quan hệ tốt với Bùi Thanh Thù đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua cơ hội tốt nháo động phòng này.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong tân phòng cãi cọ ồn ào, không chỉ có trưởng bối, ngang hàng, thậm chí còn có tiểu bối. Nhìn thấy Lệnh Nghi còn ôm cả hài tử đến đây Bùi Thanh Thù cảm giác dở khóc dở cười thật là không biết nên nói cái gì mới tốt.
Ngay từ đầu hắn sợ Tống thị da mặt mỏng, nên nhìn thấy người liền ra bên ngoài đuổi, không cho bọn họ trêu Tống thị.
Nhưng Phó nhị phu nhân lại không thuận theo: “Sao có thể như thế được chứ, đều nói ‘ nháo hỉ nháo hỉ, càng nháo càng hỉ ’, ngày động phòng này không kiêng kỵ gì, chủ nhà không được phép bực bội!”
Trình đại phu nhân cũng hát đệm theo: “Đúng vậy đúng vậy, ‘ ba ngày tân hôn, không nói lớn nhỏ ’, ‘ càng nháo càng nhiều, chuyện vui gấp bội ’ mà!”
Bùi Thanh Thù không chịu nổi mọi người ồn ào chỉ đành phải để cho bọn họ hỏi mấy vấn đề làm người đỏ mặt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 288: Dạ Tiêu

Vốn hắn định tự mình gánh vác nhiều hơn một ít, kết quả đám người này không biết làm sao lại đều túm tân nương tử để hỏi. Cái gì “Tính toán sinh mấy hài tử”, “Thưởng thức điểm nào ở Thập nhị Hoàng tử nhất”, hỏi tất cả đều là một ít vấn đề làm người thẹn thùng.
 
 Bùi Thanh Thù thấy Tống thị trả lời khó khăn, mới trả lời được ba vấn đề hắn liền cho Hổ Tử một ánh mắt, để hắn mang người đuổi nhóm khách khứa này ra ngoài uống rượu.
Hỉ nương thấy vậy sợ chủ gia cùng khách khứa nháo đến không thoải mái, sẽ phá hỏng bầu không khí của hôn lễ, vội vàng hô to một tiếng: “Giờ lành đến, mời tân nhân dùng rượu hợp cẩn ——” mọi người vừa nghe thấy tới phân đoạn này nên chỉ đành chưa đã thèm mà lui ra ngoài.
Thất Hoàng tử trước khi đi còn nhỏ giọng nói với Bát Hoàng tử ở bên cạnh: “Đi nhanh đi, Thập Nhị đệ sốt ruột động phòng.”
Sau khi Bùi Thanh Thù nghe được thật sự cảm thấy oan uổng. Trời đất chứng giám, hắn chỉ là không nhìn được dáng vẻ người khác làm khó Tống thị thôi được không?
Nhưng lúc này hắn cũng không tiện đuổi theo giải thích, như vậy không khỏi cũng quá kỳ quái rồi.
Bùi Thanh Thù chỉ có thể than nhẹ một tiếng, dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Duyệt Tử đóng cửa.
Sau khi cửa đóng lại, phó đại phu nhân, cũng chính là Vinh Quốc Công phu nhân làm đại biểu mệnh phụ hát “Giao chúc ca”cho bọn hắn. Trong tiếng ca chúc phúc, dưới sự trợ giúp của hỉ nương Bùi Thanh Thù cùng Tống thị dùng rượu giao bôi.
Chờ uống xong rượu hợp cẩn, mọi người bao gồm cả Tiểu Duyệt Tử chạy chân, tất cả đều lui ra ngoài chỉ để lại một tiểu nha đầu hầu hạ Tống thị.
Bùi Thanh Thù liếc mắt nhìn nha đầu kia một cái, thiếu nữ thoạt nhìn lớn tầm Tống thị, thân mình kề sát ở bên người Tống thị, hơi hơi cúi đầu không thấy rõ khuôn mặt lắm. Bùi Thanh Thù cũng không thèm để ý, chỉ hỏi: “Ngươi gọi là gì?”
Nha đầu xem ra cũng là đứa gặp qua chút việc đời, ở trước mặt Hoàng tử cũng không có vẻ khẩn trương mà là cung kính hào phóng mà trả lời: “Nô tỳ tên là Linh Lung.”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu: “Linh Lung đúng không? Đi, lấy hỉ côn đến đây.”
 
 Linh Lung nghe vậy thấy ngoài ý muốn nói: “Hiện tại điện hạ muốn vén khăn voan sao? Dựa theo quy củ, không phải ngài phải đi yến khách……?”
“Bảo ngươi lấy thì ngươi đi lấy đi.” Bùi Thanh Thù nhìn Tống thị ngồi thẳng lưng là có thể tưởng tượng ra hiện tại nàng nhất định mệt muốn chết rồi, không bằng vén khăn voan sớm một chút cho xong việc, cũng để cho Tống thị nghỉ ngơi sớm một chút.
Linh Lung không dám vi phạm ý của hắn, nhanh chóng mang tới một cây gậy gỗ đỏ dài tầm tẩu thuốc, khắc hoa văn long phượng trình tường nạm kim ngọc đưa cho Bùi Thanh Thù.
Sau khi Bùi Thanh Thù nhận lấy, liền khẽ hất khăn voan của Tống thị lên.
Cho dù trên đầu đã không có trói buộc nhưng Tống thị vẫn cụp mi rũ mắt mà ngồi ở chỗ đó, không biết là thẹn thùng hay là cái gì mà không dám nhìn mặt Bùi Thanh Thù.
Bùi Thanh Thù lại tinh tế đánh giá Tống thị. Nói thật lòng, hắn cùng Tống thị cũng không quen biết, chẳng qua là có duyên gặp mặt mấy lần mà thôi. Lúc này nhìn kỹ mới phát hiện ra nàng cùng nữ tử ở trong trong trí nhớ của mình có chỗ không giống nhau, cũng không biết có phải là do lớp trang điểm quá mức dày nặng này hay không.
Bùi Thanh Thù nghĩ đến cảm giác trên mặt đắp mấy lượt phấn trắng này, nhất định rất không thoải mái nên liền phân phó Lung Linh: “Hầu hạ chủ tử nhà ngươi đi rửa mặt đi.”
Tống thị nghe xong theo bản năng nâng mắt nhìn về phía hắn, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Điện hạ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1076: C1076: Đại chiến dưới lòng đất

Vấn đề của nha hoàn Bùi Thanh Thù có thể không giải thích, nhưng nghi hoặc của Tống thị Bùi Thanh Thù vẫn muốn giải đáp: “Ngươi yên tâm, ta chỉ là muốn để ngươi thoải mái một chút thôi chứ không có ý tứ gì. Chờ tẩy trang xong ngươi liền đi đổi thành quần áo mặc ngày thường đi, bộ hỉ phục này quá nặng rồi.”
 
 Tống thị thấy hắn quan tâm mình như vậy trong lòng tất nhiên là rất cảm động. Chỉ là làm như vậy dù sao cũng không hợp quy củ, vì thế Tống thị ngượng ngùng nói: “Đa tạ điện hạ săn sóc, nhưng thiếp thân vẫn muốn ngồi trướng nữa.”
Ngồi trướng cũng gọi là ngồi phúc, là một loại truyền thống trong hôn lễ. Ngày đại hôn tân nương tử phải ngồi ở trên giường rải các loại quả mừng, ý là “Ngồi ra phú quý”.
Nhưng Bùi Thanh Thù cảm thấy, loại tập tục này chỉ là đang tra tấn người mà thôi. Hắn đi ra ngoài chiêu đãi khách khứa, còn chưa biết lúc nào mới có thể trở về, nếu để cho Tống thị ngồi nửa ngày với cái đống quả khô này cũng quá chịu tội rồi.
“Không sao, quy củ là chết, người là sống không phải sao? Đợi lát nữa ta cho Ngọc Tụ đi vào để nàng giúp đỡ dọn dẹp đồ vật trên giường một chút, rồi bố trí lại lần nữa. Đến lúc ta trở lại, ta hy vọng có thể ngủ trên một cái giường sạch sẽ.”
Tống thị nghe xong cho rằng Bùi Thanh Thù là trời sinh tính thích sạch sẽ, không muốn trên giường có nhiều đồ vật lung tung rối loạn như vậy nên lúc này mới bảo các nàng thu dọn, vì thế nàng cũng không rảnh lo quy củ cái gì, chỉ phải đồng ý nghe theo.
Bùi Thanh Thù thấy nàng gật đầu, lúc này mới ra khỏi tân phòng, đi đến tiền viện chiêu đãi khách nhân.
Thất Hoàng tử rất có ý tứ, thoạt nhìn kêu kêu quát quát, nhưng chân chính tới lúc phải uống rượu hắn lại chính là người giúp đỡ Bùi Thanh Thù chắn không ít rượu.
Tuy là như thế nhưng Bùi Thanh Thù vẫn bị rót không ít. Chủ yếu là hôm nay tới có không ít người đều là đệ tử thế gia cùng tuổi với Bùi Thanh Thù. Tuy nói trong bọn họ có rất nhiều người có quan hệ cũng không tệ lắm với Bùi Thanh Thù, thậm chí còn có chút giao tình, nhưng mà nghĩ đến lúc trước khi nghị thân có nhiều đại gia khuê tú đều nhìn trúng Bùi Thanh Thù như vậy, rồi Bùi Thanh Thù lại cưới được Tống nhị cô nương có tài danh như thế, các thiếu niên liền không nhịn được mà có chút ghen tị, nên mới thừa dịp tiệc cưới lôi kéo Bùi Thanh Thù uống nhiều thêm mấy chén.
Cộng với các trưởng bối cùng các đại thần có địa vị cao kính rượu, Bùi Thanh Thù không thể không uống, trong bất tri bất giác, Bùi Thanh Thù có cảm giác choáng váng say say.
 
 Lúc Thất Hoàng tử được bọn hạ nhân đỡ lung la lung lay đi đến phòng cho khách, các tân khách khác các cũng đều uống đến không sai biệt lắm.
Bùi Thanh Thù cuối cùng cũng rút lui ra để trở lại tân phòng của mình.
Trong phòng, Tống thị đã làm theo lời hắn nói, tẩy rửa lớp trang điểm, thay một bộ áo ngủ tơ lụa màu đỏ rực. Quả khô trên giường hỉ cũng đã được thu dọn sạch sẽ rồi trải chăn đệm mới tinh màu đỏ rực.
Không biết có phải vì bên ngoài thời tiết hơi lạnh nên trong phòng đốt nến đỏ hay không mà Bùi Thanh Thù bỗng nhiên cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô.
 

Tham Khảo Thêm:  Chương 26: Ngươi Thành Tiên Ta Không Thay Ngươi Lưu Lại Nhân Gian (Phiên Ngoại)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.