Edit: Huyền Hiền viện
Beta: Rine Hiền phi
Tống thị cười nhợt nhạt nói: “Không phải ngài bảo ta tìm cho Tôn ma ma và Hổ tử một toà nhà sao? Xem xét một buổi sáng tìm được hai chỗ thích hợp rồi, chờ ngài trở về quyết định.”
Bùi Thanh Thù lần lượt cầm lấy từng bản vẽ, quả thật hai toà nhà mà Tống thị cho người tìm đều hợp ý của hắn. Không lớn không nhỏ, khoảng cách cũng không quá xa phủ Hoàng tử, mẫu tử Hổ nhi và thê tử tương lai của hắn ở cùng nhau vẫn rất thoải mái.
Mấy năm gần đây, vì thuận tiện làm việc giúp Bùi Thanh Thù nên có khi Hổ nhi ở biệt viện ngoài ngoại ô hoặc sẽ ở tại Như Quy lâu, vẫn chưa có chỗ ở cố định. Sau khi Bùi Thanh Thù đại hôn xuất cung, hắn cho người chuẩn bị một phòng ở tiền viện của phủ Hoàng tử cho Hổ nhi.
Nhưng mà Bùi Thanh Thù nghĩ Hổ nhi cũng đã đến tuổi thành thân, tương lai thê tử rồi hài tử đều ở chỗ này cùng hắn cũng không tiện nên tính toán sắp xếp giống như Lư Duy vậy, tìm cho mẫu tử bọn họ một tiểu viện.
Bùi Thanh Thù đã trưởng thành, đương nhiên Tôn ma ma cũng từ từ già đi. Lúc trước, khi Bùi Thanh Thù chưa thành thân thì Tôn ma ma còn có thể ở bên cạnh hầu hạ hắn nhưng hiện tại bên cạnh Bùi Thanh Thù có rất nhiều hạ nhân đắc lực, cũng không cần Tôn ma ma làm gì nữa. Thế nên Bùi Thanh Thù nghĩ muốn để bà trở thành gia chủ, đưa cho bà hai nha đầu hầu hạ để Tôn ma ma hưởng phúc bình yên, sống những ngày còn lại vô ưu vô lo, ngậm kẹo đùa cháu.
“Chọn chỗ này đi, cách phủ Hoàng tử gần một chút, nếu Tôn ma ma muốn qua đây cũng thuận tiện.”
Tống thị gật gật đầu, lại hỏi: “Thế hôn sự của Triệu Hổ… Điện hạ tính như thế nào? Tôn ma ma nói bà không quen nhiều người, cũng không đặc biệt vừa ý ai, nhờ điện hạ làm chủ là được.”
Nhắc đến việc này Bùi Thanh Thù dở khóc dở cười: “Ta có hỏi qua Hổ tử nhưng hắn nói bản thân công vụ bận rộn, không rảnh để cưới vợ sinh con. Ta nói hắn giao lại công việc buôn bán Như Quy lâu, chuyên tâm kinh doanh biệt viện thôi nhưng hắn lại nói muốn đầu xuân năm nay thi võ cử nhân. Ta nghĩ nếu hắn chưa có ý muốn thành thân, vậy thì đành chờ sau khi hắn thi đậu công danh rồi đón dâu cũng được, nói không chừng còn có thể chọn một cửa hôn nhân tốt nữa.”
Tống thị cười nói: “Điện hạ nói đúng, Triệu Hổ là thư đồng của ngài, lại là huynh đệ từ bé, nếu hắn có tiền đồ thì cũng giúp ích được cho ngài rất nhiều. Chỉ là dù sao tuổi của hắn cũng lớn, bên cạnh vẫn không có người hầu hạ cũng không được. Ta nghĩ, hay là đưa cho hắn hai nha đầu thông phòng, an bài ở nhà mới chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hắn, điện hạ nghĩ như thế nào?”
“Vẫn là nàng suy nghĩ chu đáo, cứ làm như vậy đi.”
Nói đến chuyện này, ba thư đồng của Bùi Thanh Thù người sau lại còn kết hôn muộn hơn người trước.
Phó Húc lớn hơn Bùi Thanh Thù hai ba tuổi, cách đây không lâu vừa mới đón dâu, thành thân với Dung Tam tiểu thư của Dung gia, hai người bọn họ có thể nói là môn đăng hộ đối.
Tôn ma ma đã nghĩ đến chuyện thành thân của Hổ nhi từ rất lâu nhưng từ trước đến nay Hổ nhi vẫn luôn không để tâm, hắn muốn trước phải lập nghiệp rồi sau mới thành gia cho nên vẫn luôn trì hoãn.
Còn Công Tôn Minh, hắn có phụ có mẫu, không cần Bùi Thanh Thù nhọc lòng lo lắng hôn sự. Bùi Thanh Thù thỉnh thoảng hỏi hắn một hai lần, Công Tôn Minh đều trả lời không khác mấy là còn chưa gặp được người thích hợp, chờ đến thời điểm rồi nói sau.
Nếu là nhi tử ở gia đình bình thường mà có thái độ như vậy đã sớm bị phụ mẫu mắng đến chết, thậm chí là trực tiếp bức hôn. Cũng may phụ mẫu của Công Tôn Minh vô cùng cởi mở, không hối thúc hắn, hoàn toàn để hắn tự quyết định, dù hắn đã vào độ tuổi mà phần lớn mọi người đều phải vội vàng thành thân.
Sau khi Bùi Thanh Thù đại hôn xuất cung thì không cần đến Trường Hoa điện đọc sách nữa, mấy thư đồng của hắn đương nhiên cũng sẽ đi chỗ khác.
Hổ nhi thì không cần phải nói, tuy nói bên Như Quy lâu đã có Lư Duy và Yến Tu ứng phó nhưng còn bên biệt viện thì một mình Hổ nhi tổng phụ trách, dường như mỗi ngày đều không thể thiếu hắn. Hơn nữa bản thân hắn cũng tính đến chuyện thi lấy công danh, cho nên mỗi ngày đều bận đến tối tăm mặt mày.
Sau khi Công Tôn Minh rời khỏi Trường Hoa điện, vào Khâm Thiên Giám làm việc, chuẩn bị tương lai tiếp nhận vị trí của phụ thân hắn.
Còn về Phó Húc, những năm gần đây hắn đã đậu đồng sinh và tú tài, đang chuẩn bị thi cử nhân. Dựa vào hiểu biết của Bùi Thanh Thù về Phó Húc thì chuyện hắn đậu cử nhân không phải là khó khăn quá lớn. Những đệ tử thế gia như Phó Húc, cho dù không đạt công danh cũng có thể tìm được chức quan thanh nhàn nhưng chí hướng của Phó Húc cao xa, nhất định sẽ không dừng bước tại đó.
Sau khi dùng xong bữa tối, Bùi Thanh Thù vẫn giữ thói quen luyện chữ nửa canh giờ như lúc trong cung. Thư pháp của Tống thị cũng rất tốt, ở bên cạnh hồng tụ thiêm hương[1], không khí cũng vô cùng hoà thuận.
[1] Hồng tụ thiêm hương: hồng nhan thêm hương, thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương
Vào lúc Bùi Thanh Thù viết chữ, Tống thị không tiện quấy rầy. Chờ sau khi hắn luyện chữ xong, lôi kéo Tống thị ra vườn tản bộ, rốt cuộc Tống thị mới không nhịn được hỏi hắn cảm nhận ngày đầu tiên đến Lễ bộ làm việc.
Bùi Thanh Thù thở dài: “Công việc phải làm không có quá nhiều nhưng mà quan viên lại có không ít, lại rất biết hưởng thụ. Ta là người mới đến, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ khó có thể thay đổi tình trạng này.”
Kỳ thật vấn đề này không chỉ ở Lễ bộ, mà ở Lục bộ, thậm chí là toàn bộ triều đình đều tồn tại tình trạng này.
“Lúc trước, khi Tứ ca vừa mới đến Công bộ, huynh ấy đã thượng tấu lên phụ hoàng, đề nghị tinh giản[2] nhân viên làm việc ở Công bộ. Kết quả phụ hoàng sợ động đến gốc rễ của Công bộ nên không đao to búa lớn cải cách, chỉ trừng trị mấy đơn vị ăn không ngồi rồi mà thôi, cũng vì vậy Tứ ca bị chỉ trỏ mắng sau lưng rất nhiều năm.”
[2] Tinh giản: có thể hiểu là lược bớt cho tinh, gọn
Ở một ý nghĩa nào mà nói, Bùi Thanh Thù rất bội phục Tứ Hoàng tử có thể kiên trì nguyên tắc, không sợ đắc tội với người khác nhưng Bùi Thanh Thù hiểu rất rõ, bản thân không thể đi trên con đường ấy được.
“Đều nói tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa[3], điện hạ có thể ổn định vị trí của mình, đây mới là chuyện tốt.” Tống thị dịu dàng nói: “Còn vấn đề mà ngài nói không thể giải quyết trong ngày một ngày hai được nên ngài cũng đừng buồn rầu quá mức.”
[3] Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa: có tiền thân là câu “Gia Cát Lượng tiền nhiệm ba đốm lửa” của điển cố Tam Quốc diễn nghĩa. Ý nói những người mới nhậm chức căn cơ chưa vững thường sẽ làm một số việc để khẳng định bản thân, giống như lấy lửa thiêu địch thắp sáng bản thân của Gia Cát Lượng.
“Nàng nói rất đúng, ta phải ổn định.” Bùi Thanh Thù biết rõ, dựa vào quyền lực và địa vị hiện tại của mình, căn bản không có cách nào để làm những chuyện bản thân muốn làm.
Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính[4]. Trước hết hắn cần làm tốt công việc được giao, bò lên đến vị trí cao nhất, đến lúc đó mới có thể thay đổi một ít những chuyện mà bản thân mình nhìn không quen.
[4] 不在其位 , 不谋其政: Ý tứ là không ở vị trí đó thì không được bàn bạc được những việc của vị trí đó
Ngày hôm sau, khi Bùi Thanh Thù đến Lễ bộ, mới vừa xuống ngựa đã nhìn thấy hai huynh đệ Mao Tuấn và Mao Phong ân cần đứng ở cửa chờ hắn.
Mao Tuấn và Mao Phong là huynh đệ song sinh nhưng diện mạo của hai người lại hoàn toàn khác biệt. Ca ca tuấn lãng, tính tình hoạt bát, đệ đệ nhìn hàm hậu thành thật, không nói nhiều lắm, vẫn luôn yên lặng đi theo phía sau ca ca.
Đúng lúc Bùi Thanh Thù mới đến còn chưa nhớ rõ đường, có hai huynh đệ này dẫn đường thì không cần phải sai Tiểu Duyệt Tử đi hỏi nữa.
Trên đường, Bùi Thanh Thù chuyện phiếm với bọn họ đôi câu, đại khái cũng biết được tường tận công việc chủ yếu của hai huynh đệ này, đó chính là chân chạy báo tin thay Bùi Thanh Thù. Bởi vì không phải mỗi quan viên nhậm chức ở Lễ bộ đều có thể mang theo thái giám bên cạnh giống như Bùi Thanh Thù nên môn lại[5] vô cùng cần thiết.
[5] Môn lại (门吏): người gác cửa
Nhưng mà Bùi Thanh Thù cảm thấy chỉ cần một môn lại là đủ rồi. Trước hết không nói hiện giờ ở Lễ bộ cũng không quá bận rộn, cứ cho là bận rộn đi nữa thì lúc này hắn chỉ là một Chủ sự lục phẩm mà thôi, lại có tới hai môn lại, vậy còn quan viên ngũ phẩm, tứ phẩm, tam phẩm thì phải có bao nhiêu môn lại đây?
Những người này đều dựa vào triều đình nuôi, ăn bổng lộc của triều đình.
Cũng không biết… quốc khố của Đại Tề còn chống đỡ nổi không đây?
Hiện tại còn chưa bước vào Tuyên Đức triều phải cắt đất đền tiền, nghĩ đến tình trạng tài chính cũng không đến mức cấp bách như vậy nhưng cứ dựa vào xu thế tuột dốc như thế này, không xảy ra vấn đề mới là lạ.
Bùi Thanh Thù kiềm chế sự nóng nảy trong lòng, đi vào chỗ làm của mình, giống như đã phân phó ngày hôm qua, hắn cho các thuộc hạ từng bước từng bước đến báo cáo về tiến độ công vụ và kế hoạch trong tương lai.
Nhìn ra được đại đa số người ở Lễ bộ đều đã bị nuôi đến một chút ý chí chiến đấu cũng không có, mọi người đều mang thái độ qua loa đại khái, chỉ biết chú tâm vào hoàn thành mỗi một lần khoa cử khảo thí là coi như xong việc, không hề nghĩ đến sửa cũ thành mới, tạo ra bước tiến bộ nào.
Chỉ có một người để lại ấn tượng đặc biệt đối với Bùi Thanh Thù, đó là Dư Văn Hoa ngày hôm qua cố ý lưu lại dẫn Bùi Thanh Thù đến hỏa phòng.
Vốn Bùi Thanh Thù nghĩ Dư Văn Hoa này ân cần như vậy thì cũng không phải là người có tài học gì, là hạng chỉ biết nịnh nọt người khác. Ai ngờ thế nhưng Dư Văn Hoa lại không giống với những người khác, nêu ra một vài ý tưởng đặc biệt.
“Các đồng liêu khác phần lớn đều là người kinh thành nên không nắm rõ tình trạng khoa cử khảo thí. Quê quán của hạ quan ở Sơn Tây, cho nên tương đối hiểu biết tình huống ở địa phương.” Dư Văn Hoa cố tình dừng lại một chút, thấy Bùi Thanh Thù nghiêm túc nghe mới tiếp tục: “Lẽ ra kỷ luật khoa khảo nghiêm minh, vốn không được làm việc thiên vị, không được làm trái luật pháp nhưng trong chế độ của bộ có quá nhiều vòng vòng vo vo, không cách nào nói ra ngoài… Đặc biệt là một số việc mà các đại nhân thoạt nhìn chỉ là việc râu ria.”
Mí mắt Bùi Thanh Thù nhảy dựng, vội hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Dư Văn Hoa nhìn sắc mặt của Bùi Thanh Thù, thấy hắn không có ý tức giận, lúc này mới giải thích rõ ràng: “Lấy chế độ Lẫm sinh mà nói, học sinh các phủ, châu, huyện, người cầm cờ tiên phong đều có thể trở thành Lẫm sinh, được lãnh bạc trợ cấp do triều đình phát xuống. Lẽ ra đây vốn là do triều đình khen thưởng cho những người có thành tích đặc biệt xuất sắc, khích lệ các thí sinh hăng hái đọc sách, nỗ lực phấn đấu nhưng những năm gần đây, việc lựa chọn Lẫm sinh có sử dụng rất nhiều thủ đoạn dơ bẩn, có rất nhiều đệ tử nhà nghèo đạt thành tích xuất sắc lại không được chọn làm Lẫm sinh, ngược lại những đệ tử con nhà giàu với thành thích thường thường, không biết thông qua loại phương thức nào, thế nhưng có thể trở thành Lẫm sinh.”
Nếu đổi lại là Hoàng tử khác mới vừa xuất cung làm việc chỉ sợ sẽ không dễ dàng tin tưởng trên đất Đại Tề lại xảy ra loại chuyện như thế này nhưng kiếp trước Bùi Thanh Thù đã từng sinh sống vào những năm cuối vương triều, chuyện hoang đường hơn như thế này hắn cũng đã thấy qua rất nhiều cho nên cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Bởi vì loại chuyện như thế này phần lớn phát sinh ở địa phương hẻo lánh, trời cao hoàng đế xa nên rất nhiều quan viên địa phương cả gan làm một số việc trái pháp luật. Chuyện này xem như trong phạm vi quản lý của Bùi Thanh Thù cho nên hắn cũng không định sẽ đứng ngoài cuộc, mà là thương nghị cặn kẽ với Dư Văn Hoa để làm thế nào giải quyết, nói thực tế một chút thì là làm thế nào để cải thiện tình trạng này.
Dư Văn Hoa thấy Bùi Thanh Thù chẳng những không trách cứ hắn, ngược lại còn vô cùng hoà nhã hỏi hắn có biện pháp nào giải quyết tình trạng này, Dư Văn Hoa kích động đến mặt đỏ bừng, nhiệt huyết sôi trào nói: “Ranh giới Đại Tề ngày càng mở rộng, sở hữu mười tám tỉnh, nếu điện hạ ở kinh thành truyền lệnh ra, nghiêm tra việc này chỉ sợ truyền đạt từng bậc đi xuống sẽ không giải quyết được gì. Chi bằng đích thân thâm nhập vào địa phương, lấy một điển hình phạt nặng, mục đích giết gà doạ khỉ.”
Bùi Thanh Thù cười cười nói: “Dư Văn Hoa ơi Dư Văn Hoa, ngươi đây là bảo ta vừa mới nhậm chức đã đi nơi khác làm việc.”
Dư Văn Hoa xin lỗi nói: “Hạ quan biết điện hạ trong lúc tân hôn, tất nhiên không muốn rời kinh, chỉ là hạ quan thấp cổ bé họng, nếu không mượn thân phận Hoàng tử của điện hạ chỉ sợ dù có đến địa phương đó cũng không có người để ý đến.”
Bùi Thanh Thù nâng tay lên nói: “Ta cũng không bài xích ra ngoài làm việc, chỉ là nếu không có chiếu chỉ thì Hoàng tử không được rời kinh, việc này ta còn phải bàn bạc lại với Viên Ngoại lang một chút, đợi sau khi phụ hoàng chấp thuận mới có thể xuất phát.”