Edit: Cảnh Phi
Beta: Vy Phi
Ngày đó án trạng rối loạn kỉ cương khiến cho Kinh Thanh nổi sóng to gió lớn.
Chỉ cần là người có quan hệ với thi sinh ở thi hội lần này thì nhà nhà đều cảm thấy bất an, không dám tuỳ ý ra cửa.
Chẳng qua cũng có một ít người lớn gan hiểu chuyện, tụ tập lại với nhau tuỳ ý suy đoán, nghị luận sôi nổi.
Có người nói đừng nhìn Trung Thân vương thấy thành thật, nhưng trên thực tế chính là đệ nhất tham quan ở Đại Tề.
Lễ Bộ nhìn như minh bạch cao quý, kỳ thật từ trong gốc rễ đã thôi rữa.
Bằng không chuyện thi hội làm rối loạn kỉ cương lớn như vậy, sao có thể giấu diếm khỏi ánh mắt của mọi người?
Nữ nhi của Anh Quốc công Uông Gia Ý vô cùng tán đồng giả thuyết âm mưu này. Từ sau khi Bùi Thanh Thù cự tuyệt cưới nàng, trong lòng nàng vẫn luôn có một cơn oán khí, ước gì Bùi Thanh Thù sớm xảy ra chuyện một chút, để cho bản thân hắn hối hận vì đã không lấy nàng.
Mấy năm qua, Uông Gia Ý sớm đã được đính ước cùng Diệp gia Tam công tử. Nhưng bởi vì trong lòng nàng không cam tâm, nên cứ dời hôn kỳ, đến nay vẫn chưa xuất giá.
Sau khi nghe nói Bùi Thanh Thù bị nhốt trong ngục, Uông Gia Ý vô cùng cao hứng, còn ở trong nhà mở một yến tiệc đón xuân, mời các nữ quyến của các gia tộc khác tới phủ Anh Quốc công làm khách.
Tuy nói yến tiệc trước kia cũng có rất nhiều, nhưng hiện tại đang thời kỳ đặc thù, nhóm nữ quyến trong sạch cùng khuê nữ, không có mấy người dám xuất đầu lộ diện. Nói là yến tiệc, đến cuối cùng cũng là một vài khuê mật của Uông Gia Ý tới gặp nhau bát quái thôi.
Có một khuê mật của Uông Gia Ý, là nữ nhi của tướng lãnh dưới trướng Anh Quốc công. Biết chuyện năm đó Uông Gia Ý theo đuổi Bùi Thanh Thù thất bại, liền cố ý nói theo tâm ý của Uông Gia Ý: “Gia Ý, may mắn lúc trước tỷ không có nhất thời hồ đồ, gả cho Thập Nhị Hoàng tử kia! Bằng không hiện tại tỷ có thể đã bị người ở trong kinh thành chỉ chỉ trỏ trỏ, giống Tống Chiêu Bình không dám ra ngoài gặp người vậy.”
“Hừ, hiện tại ta xem như hiểu rõ, chẳng qua Bùi Thanh Thù cũng chỉ có vẻ bề ngoài mà thôi, nhưng đầu óc thì thật sự hồ đồ! Lúc trước nếu hắn lấy ta, một nữ nhi của Quốc công, có thể cứu hắn ra còn không phải là chuyện mà phụ thân ta chỉ nói một câu thôi sao? Không, nếu không phải hắn chỉ tìm một nữ nhi quan tứ phẩm làm Chính phi, tám phần còn sẽ không ngồi trong đại lao đâu.”
Lời vừa nói ra nữ tử kia phụ hoạ gật gật đầu, một nữ nhi của võ tướng gia khác lại có chút ý kiến không giống như vậy.
“Nhưng Khánh Quận Vương phi vẫn là đích nữ của Định Quốc công mà, cũng không có cách nào giúp Tam Hoàng tử tránh khỏi tai ương lao ngục sao?”
“Ngươi thì biết cái gì!” Uông Gia Ý trừng mắt liếc nhìn nàng một cái rồi nói: “Phụ thân của ta chính là lập nên chiến công hiển hách được phong Anh Quốc công, nào có giống cái loại như Định Quốc công chỉ biết ăn bám vào đồ tổ tông mà có thể so được chứ?”
Mọi người đều biết Uông Gia Ý bị người trong nhà chiều hư, từ trước đến nay đều cuồng ngạo vô lễ. Nghe được lời này của nàng, cũng không có người nào dám nói cái gì, chỉ biết hai mặt nhìn nhau, im miệng không nói gì.
“Hừ, muốn thì nói ra, hiện tại bọn người kia lá gan đều quá nhỏ. Ta phát thiếp mời, chỉ có các ngươi tới thôi.” Uông Gia Ý rất tiếc nuối nói: “Uổng cho ta cố ý mời Tống thị và Chung thị, còn muốn nhìn một chút hai người các nàng đấu đến dáng vẻ ngươi chết ta sống nữa chứ!”
—
Nếu Uông Gia Ý biết tình huống hậu viện của phủ Thập Nhị Hoàng tử, chỉ sợ sẽ cảm thấy rất thất vọng.
Sau khi Chung thị vào cửa, cũng không có giống như Uông Gia Ý tưởng tượng tranh sủng với Tống thị.
Sau khi nhận được thiệp của Uông Gia Ý, Tống thị còn khách khí vô cùng thương lượng bằng lời lẽ mỹ miều với Chung thị.
Tống thị để hạ nhân đưa thiệp cho Chung thị, hoà khí nói: “Theo ý tứ của điện hạ, mấy ngày này vẫn không cần ra cửa cho thoả đáng, đỡ phải chọc phiền toái đến mình.”
Chung thị nhìn lướt qua liền nói: “Tỷ tỷ trở về, ta đều nghe ngài.”
Tống thị cười nói: “Ta nghĩ muội muội cũng sẽ không muốn đi. Nói cho cùng cũng là Anh Quốc công phủ phát thiệp mời cho hai chúng ta, nên ta cũng muốn nói với muội một tiếng.”
Chung thị liếc mắt nhìn thiệp vàng kia một cái, có chút châm chọc cong khoé miệng: “Thiệp mời gì chứ, Uông cô nương này, nói rõ ra là muốn chê cười chúng ta.”
Chuyện Uông Gia Ý đã từng điên cuồng theo đuổi Bùi Thanh Thù, tuy Tống thị có nghe qua, nhưng rốt cuộc cũng không giống như Chung thị tận mắt nhìn thấy, cho nên nàng cảm nhận còn chưa đủ khắc sâu.
“Nàng ta làm đến mức đó sao? Đã qua lâu như vậy, bản thân nàng ta cũng nên gả đi, cần gì phải so đo cùng chúng ta chứ.”
Chung thị bất đắc dĩ mà cười cười nói: “Vị cô nương này cùng người bình thường không giống nhau, tỷ tỷ gặp qua nàng ta một lần sẽ biết.”
Tống thị không nghĩ tới, quả thật Chung thị nói không sai chút nào.
Uông Gia Ý này cũng không biết nghĩ gì nữa, thấy việc mời hai nàng không có tác dụng, thế là tự mình chạy đến phủ Thập Nhị Hoàng tử, vẫn không mời mà đến, không tiếng động đánh thẳng tới cửa.
Sau khi nghe tin tức đích nữ Anh Quốc công cùng đích nữ Tráng võ tướng quân tới cửa chơi, Tống thị nghênh đón nàng ta vào cũng không được, mà từ chối ngoài cửa cũng không xong, thật sự là chuyện khó xử.
Hổ Phách thấy vậy nói: “Nếu không, ngài đi mời Chung trắc phi hỏi một chút? Dù sao nàng cùng Uông cô nương kia từng tiếp xúc, có lẽ nàng có ý kiến gì hay cũng không chừng.”
Tống thị có chút do dự, Linh Lung lại đưa ra ý kiến khác: “Như vậy không hay cho lắm, cô nương chúng ta mới là Hoàng tử phi, gặp phải chuyện, sao có thể dò hỏi ý kiến của Trắc phi? Vẫn là cô nương chúng ta nên tự mình quyết định mới được.”
“Các ngươi nói đều có đạo lý. Chẳng qua ta nghĩ tới, tuy Diệu Châu muội muội có từng tiếp xúc với Uông cô nương, nhưng thân thể nàng không tốt lắm, hơn nữa mấy ngày này lo lắng cho điện hạ, chỉ sợ không có tinh lực đi ứng phó với Uông cô nương, vẫn là để ta đi.”
Vốn dĩ Tống thị muốn từ chối Uông Gia Ý các nàng ở ngoài cửa, nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, lại sợ Uông Gia Ý ở bên ngoài nói bậy. Thời điểm đặc biệt, nếu để người ngoài chế giễu thì không tốt. Còn không bằng mời các nàng vào, đóng cửa lại, mặc kệ phát sinh chuyện gì, thì đều là chuyện trong nhà mình.
—
Sau khi Uông Gia Ý bước vào cửa liền dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn xung quanh.
Nhưng nàng phát hiện, phủ Hoàng tử của Bùi Thanh Thù không chỉ chiếm diện tích đất lớn, hơn nữa dọn dẹp vô cùng sạch sẽ ngăn nắp. Tuy không phú quý bằng Quốc công phủ, nhưng lại có chút cảm giác yên tĩnh lịch sự tao nhã, thật sự khiến cho nàng không chỉ ra được chỗ nào xấu để có thể chê cười.
Đích nữ của Tráng Võ tướng quân thấy sắc mặt của Uông Gia Ý càng lúc càng trầm xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ Uông Gia Ý sẽ giận chó đánh mèo lên người mình.
Sau khi đi theo tỳ nữ dẫn đường nói lời lẽ mỹ miều đi vào xong, Uông Gia Ý liếc mắt một cái liền thấy được Tống thị một thân áo lụa trúc màu xanh thêu đế văn.
Nói về dung mạo, Uông Gia Ý cảm thấy bản thân mình một chút cũng không hề kém so với Tống thị. Cũng không biết mắt Bùi Thanh Thù bị mù hay gì, không chọn nàng mà lại chủ động cầu thân với Tống Chiêu Bình không bằng một góc của mình.
Mắc kệ thân phận nhà mẹ đẻ các nàng như thế nào, lẽ ra Tống thị là Hoàng tử phi, Uông Gia Ý gặp nàng phải hành lễ.
Nhưng Uông Gia Ý vì đánh đòn phủ đầu nên không hành lễ, đi lên liền nói lời oán trách: “Thập Nhị Hoàng tử phi thật lớn lối, ta mời ngươi mấy lần, nhưng ngươi một lần cũng không chịu tới, có phải không cho ta mặt mũi hay không?”
Tống thị nhợt nhạt mà cười một chút, ở chủ vị ngồi xuống: “Uông cô nương suy nghĩ nhiều, ta chỉ là mọi việc quấn thân, không cách nào đi được mà thôi. Dù sao bây giờ, ta đã gả làm thê, không thể so với lúc còn là khuê nữ thanh nhàn, có thể giống như Uông cô nương thường xuyên tổ chức yến hội.”
Uông gia ý vừa nghe, mày liền nhíu lại: “Gả chồng thì làm sao, chẳng lẽ các ngươi là nữ tử đã thành thân so với chúng ta chưa lập gia đình quý hơn một bậc?”
“Lời này của Uông cô nương không biết nói từ đâu, nhưng ta không có ý này.” Tuy tính tình Tống thị ôn hoà, nhưng rốt cuộc vẫn là cô nương xuất thân từ thế gia đại tộc. Đối mặt với Uông Gia Ý ngang ngược như vậy, nàng cũng hoàn toàn không hoảng loạn, mà bình tĩnh nói: “Nhưng thật ra ta muốn hỏi Uông cô nương một chút, ta và ngươi không phải bạn cũ, vì sao cứ mời ta đi phủ Anh Quốc công mãi vậy? Vậy cũng thôi đi, hôm nay cô còn không mời mà tự mình đến cửa, thật đúng là doạ ta sợ mà.”
Bởi vì Bùi Thanh Thù có bóng ma tâm lý với Uông Gia Ý, hắn đã sớm căn dặn Tống thị, tận lực không cần tiếp xúc với Uông Gia Ý, sợ nàng ta không có ý tốt. Cho nên trước đây yến hội của Anh Quốc công phủ, Tống thị chưa từng đến.
Uông gia ý nghe xong, hừ nhẹ một tiếng, khinh thường mà nói: “Giả vờ gì chứ, chuyện ta và Thập Nhị hoàng tử, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ta chỉ là muốn nhìn một chút, nam nhân có mắt không tròng kia sẽ lấy nữ nhân gì, lại là một nữ nhân xui xẻo, gả cho tên tù nhân.”
Uông Gia Ý nói chuyện chói tai như vậy, thật sự là ngoài dự liệu của Tống thị.
Hiện tại coi như nàng hiểu rõ tại sao Bùi Thanh Thù và Chung Diệu Châu đều nói Uông Gia Ý là người không dễ chọc.
Tống thị cũng không phải là người hay gây chuyện, nhưng thân là Hoàng tử phi, sao có thể để Uông Gia Ý tùy ý châm chọc?
Cho dù Tống thị không muốn cùng người tranh chấp, nhưng vẫn không thể không mở miệng đáp trả: “Lời này của Uông cô nương sai rồi. Lúc trước ngươi hướng điện hạ cầu ái, chỉ là một mình ngươi tình nguyện thôi, sao lại nói là chuyện của ngươi và điện hạ chứ? Còn có, ngươi nói điện hạ bỏ ngươi mà cưới ta, là có mắt không tròng, nhưng ta lại cảm thấy, hành vị hôm nay của ngươi vừa lúc chứng minh điện hạ cưới đúng người rồi.”
“Ngươi!” Uông Gia Ý không nghĩ tới, Tống thị tài danh bên ngoài, là có tiếng tính tình tốt, làm gì có tiếng nhanh mồm dẻo miệng như vậy, “Ngươi nói bậy!”
Tống thị không để ý tới nàng ta, tiếp tục nói: “Đến nỗi ngươi nói điện hạ nhà ta là tù nhân, vậy càng là lời nói vô căn cứ. Án kiện làm rối loạn kỷ cương, chỉ vì Thập Nhị điện hạ đang ở Lễ Bộ, bị mời đi Hình Bộ hỗ trợ điều tra mà thôi. Lại không có người định tội ngài ấy, sao có thể kêu ngài ấy là tù nhân chứ? Hơn nữa từ khi thành hôn tới nay, điện hạ vẫn luôn đối tốt với ta. Trước nay ta đều không cảm thấy xui xẻo, chỉ cảm thảy bản thân vô cùng may mắn. Cho nên lời Uông cô nương nói, ta một câu nghe cũng không hiểu.”
“Xuỳ, ngươi cứ giả vờ đi!” Uông Gia Ý thừa nhận, Tống thị nói, nàng không bết nên phản bác như thế nào mới được. Nhưng nàng có một chuyện tuyệt đối có thể đánh thẳng vào tâm Tống thị: “Ngươi gả chồng đã lâu như vậy, bụng vẫn không có động tĩnh, trong lòng Thập Nhị điện hạ không nóng nảy mới là lạ! Chờ đến khi Chung thị hạ sinh nhi tử trước ngươi, thì cứ chờ bị Thập Nhị Hoàng tử ghét bỏ đi!”
Nhắc tới chuyện con nối dõi, sắc mặt Tống thị khó tránh khỏi trắng bệch.
Nhưng nàng khổ sở và lo lắng cũng chỉ có thể ở trước mặt người nhà biểu hiện ra. Ở trước mặt Uống Gia Ý, nàng tuyệt đối không nhận thua dễ như vậy.
“Vô luận là ai sinh con nối dõi cho điện hạ, ta đều là mẹ cả của hài tử. Đây là chuyện nhà của chúng ta, không nhọc lòng kẻ ngoài cuộc quăng tám sào không tới như Uông cô nương.” Tống thị buông chung trà trong tay, bày ra tư thái tiễn khách, “Nếu cô nương rảnh như vậy, vẫn nên quan tâm đến hôn sự của bản thân đi. Đừng cả ngày nghĩ cách chê cười người khác không mang thai sinh con, mà biến mình thành gái già lỡ thì.”
Uông Gia Ý thấy Tống thị chẳng những không tức giận, ngược lại còn châm chọc, nàng tức giận đến đầu muốn bốc khói, phất tay áo dựng lên. Thời điểm rời đi vì động tác mạnh, đánh nghiêng cả chung trà.
Nhìn mảnh sứ đầy đất, mặt Tống thị không biểu tình mà nói: “Thu thập đi. Về sau, nàng ta hẳn là sẽ không lại đến.”