Edit: Chang Phi
Beta: Cát Sung dung
Sau khi Đông ca nhi sinh ra, ngoại trừ Bùi Thanh Thù và Tống thị đang vui mừng ra thì các nữ quyến khác trong vương phủ cũng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tống thị sinh đích trưởng tử có nghĩa là về sau các nàng đều không phải uống canh tránh thai kia nữa.
Lưu Quang các, Khinh La cẩn thận bôi dầu hoa nhài lên tóc của Chung thị, sau đó bắt đầu dùng lược gỗ để chải, một chải chải đến đuôi.
Mái tóc của Chung thị vừa dài lại vừa thẳng, sợi tóc bóng mượt dày dặn, lúc thả tóc xuống thì có một vẻ đẹp của mỹ nhân mong manh yếu đuối.
Khinh La vừa chải đầu vừa nói: “Nô tỳ nghe nói dạo này ngày nào Nam Kiều cô nương cũng lắc lư ở Lan Chương các. Nói là thích tiểu hoàng tôn, nhưng ai không biết chút tâm tư này của nàng chứ?”
Ngân Chúc trải giường chiếu ở bên cạnh cũng nói: “Cho dù nàng sốt ruột muốn sinh hài tử thì cũng không nên làm như thế. Ở trước mặt sản phụ còn đang ở cữ mà lại trông mong nhìn chằm chằm vào điện hạ thì còn ra thể thống gì nữa chứ.”
“Đúng vậy! Đúng là xuất thân từ cung nữ, không phóng khoáng gì cả.” Khinh La bất đắc dĩ
nói: “Chẳng qua là Vương phi trong phủ chúng ta độ lượng nên mới để người lại . Nếu là người khác thì đã sớm đuổi nàng ta ra ngoài rồi.”
Ngân Chúc phụ họa theo: “Còn không phải à, mấy ngày hôm trước ta còn nghe thấy Hổ Phách tỷ tỷ bên cạnh Vương phi mắng nàng nữa, nói là không biết nàng học được chiêu trò xấu hổ gì ở trong cung để lung lạc điện hạ.”
“Được rồi, đều bớt tranh cãi đi.” Sinh hoạt trong hậu viện bình tĩnh lại không thú vị, bọn hạ nhân khó tránh khỏi thích nói chút chuyện vụn vặt. Nhưng làm chủ tử Chung thị cũng không thể để mặc các nàng được: “Nam Kiều cũng không dễ dàng gì, hơn hai mươi tuổi rồi mà con nối dõi hay danh phận đều không có, thấy cũng đáng thương.”
“Điện hạ tám phần là cũng nghĩ giống như cô nương.” Lúc không có ai Khinh La vẫn là thích gọi Chung thị là cô nương: “Mấy ngày nay điện hạ đã đi đến chỗ Nam Kiều rất nhiều lần rồi nhưng lại không tới xem cô nương của chúng ta. Luận xuất thân hay tướng mạo, cô nương có chỗ nào kém hơn tư tẩm nữ quan kia chứ?”
Chung thị nghe thấy lời này, khó tránh khỏi có mấy phần khổ sở, nhưng vẫn lên tinh thần nói: “Nói chuyện này để làm gì, điện hạ đi đâu đó là lựa chọn của điện hạ, sao cho các ngươi lắm miệng được. Mau đi lấy sổ sách cho ta xem xem, chờ Chiêu Bình tỷ tỷ ra cữ thì ta cũng nên mang mấy thứ này trả lại cho nàng rồi.”
“Cô nương!” Khinh La có chút hận sắt không thành thép mà bỏ lược xuống: “Ngài làm có tốt hơn nữa thì cũng có ích gì đâu, cuối cùng cũng là may áo cưới cho người khác mà thôi. Sau khi trả mấy thứ này cho Vương phi xong thì ngài cũng chả còn cái gì cả.”
Ngân Chúc cũng lại đây khuyên nàng: “Đúng đấy cô nương, quyền lực, con nối dõi, sủng ái, dù sao ngài cũng phải chiếm lấy một chút đi chứ? Nếu không lúc trước ngài vất vả để theo thập nhị điện hạ chính là vì để trải qua ngày tháng như vậy sao?”
“Ngày tháng như vậy cũng không có gì không tốt.” So với hai đại nha hoàn đang kích động thì Chung thị lại nhìn mình trong gương, điềm tĩnh nói: “Có một mái hiên có thể che mưa chắn gió, một phu quân tôn trọng ta, còn có chủ mẫu dễ ở chung như vậy thì còn cái gì mà không hài lòng nữa đây? Phụ thân cùng mẫu thân chuẩn bị cho ta nhiều của hồi môn như vậy, cho dù ta không dựa vào sự sủng ái của điện hạ thì cũng có thể sống rất tốt.”
Chung thị nói, duỗi eo một cái: “Bây giờ ta hy vọng Chiêu Bình tỷ tỷ nhanh ra cữ một chút, sau khi ta trả sổ sách cùng chìa khóa cho nàng xong là có thể an tâm xem sách của ta rồi!”
Hai nha hoàn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Chung thị một cái rồi lại hai mặt nhìn nhau.
Thật ra Khinh La cùng Ngân Chúc cũng không nói quá sự thật, cùng lúc đó ở Lan Chương các, Hổ Phách đang nói xấu Nam Kiều với Tống thị, bảo Tống thị cẩn thận.
Nhưng bây giờ Tống thị có con là vạn sự đủ, nên cũng không để ý chút việc nhỏ như vậy: “Một nha đầu thông phòng mà thôi, giỏi lắm là lên được đến di nương, kệ nàng đi.”
Chỉ cần đích trưởng tử là con trai của nàng, những thứ khác đều không cần phải lo lắng.
Lúc nữ tử nhà giàu đều đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ, trong ca vũ phường nổi danh ở phía tây kinh thành Hề Hoan lâu, ban đêm của các cô nương vừa mới bắt đầu.
Hồng Hạnh nùng trang diễm mạt [1], sau khi đàn xong một khúc ở trên đài, lập tức liền có người ra giá bao nàng qua đêm.
[1] trang điểm mức lệ, cầu kỳ
Hề Hoan lâu là ca vũ phường, nhưng bên trong lâu hồng quan, thanh quan đều có, buổi tối cũng làm ăn tiếp xúc da thịt.
Thanh quan lên sân khấu khá sớm, bình thường là diễn lúc trước cơm chiều. Lúc thêm cơm, gần tới giờ đi ngủ phần lớn là hồng quan lên sân khấu.
Trước khi Hồng Hạnh đi Kính Bình bá phủ biểu diễn, nàng chính là thanh quan nổi danh nhất Hề Hoan lâu dạo gần đây.
Nhưng sau khi nàng trở về đã bị người phá thân nên không thể không treo thẻ bài lên tiếp khách nhân.
Vừa nhớ tới chuyện này, Hồng Hạnh liền tức giận không thôi.
Ngày đó ở Kính Bình bá phủ, vốn dĩ kế hoạch của nàng là câu dẫn Khang Quận vương phong lưu phóng khoáng.
Kết quả lúc đi ngang qua phòng khách, bởi vì nghe thấy Diệp gia thiếu phu nhân nói bên nữ quyến kia thiếu một ca nữ nên Khang Quận vương liền đổi nàng qua đó.
Vốn dĩ không câu được lang quân như ý, Hồng Hạnh đã rất không vui rồi. Kết quả đến lúc tiệc mừng thọ kết thúc, Diệp tam phu nhân còn giống như phát điên lấy nàng ra để cả giận. Đang mùa đông mà Uông Gia Ý lại cho người dội một chậu nước lạnh lên người Hồng Hạnh, còn ném tỳ bà của nàng đi.
Lúc ấy Hồng Hạnh vừa khóc vừa run rẩy, nhưng lại không làm gì được —— nàng biết vị Thiếu phu nhân này là nữ nhi Anh Quốc công, mà nàng chỉ là một ca kỹ nho nhỏ, sao dám nói Uông Gia Ý một câu không phải chứ?
Mãi đến lúc Uông Gia Ý đập tỳ bà của nàng xong rồi, xả giận đủ rồi Hồng Hạnh mới run rẩy rời khỏi hậu viện.
Bị người bắt nạt như vậy đương nhiên là Hồng Hạnh không cam lòng.
Nghĩ tới sau khi câu được Nhị Hoàng tử thì mình có thể biến thành phượng hoàng bay lên cành cao, đến lúc đó là có thể trả thù Uông Gia Ý, vì vậy Hồng Hạnh liền mặc kệ rét lạnh tìm kiếm bóng dáng của Khang Quận vương ở Kính Bình bá phủ.
Kết quả không nghĩ tới là nàng không tìm thấy Nhị Hoàng tử, mà lại bị Diệp phủ đại lão gia Diệp Nhân nhìn trúng, không nói hai lời liền khiêng trở về.
Ban đầu Hồng Hạnh còn nghĩ tới phản kháng. Lão gia nhiều tuổi giống như Diệp Nhân cũng không nằm trong mục tiêu đối tượng của Hồng Hạnh.
Nhưng nghĩ đến bối phận của Diệp Nhân chính là bá phụ của Uông Gia Ý. Nếu nàng có thể vào Diệp phủ vậy thì về sau nàng chính là trưởng bối của Uông Gia Ý.
Hơn nữa thân phận của Hồng Hạnh cùng Diệp Nhân quá chênh lệch, với cả một nữ tử yếu ớt như nàng cũng không phản kháng được nên Hồng Hạnh liền ỡm ờ mà theo Diệp đại lão gia.
Nhưng không nghĩ rằng, Diệp đại lão gia này lại là cái đồ sợ thê như hổ. Sau khi lấy mất đêm đầu tiên của nàng thì cũng chỉ cho Hồng Hạnh một số tiền rồi tống cổ nàng đi.
Hồng Hạnh đau lòng muốn chết, nói là thà rằng ở lại làm nha hoàn hầu hạ Diệp Nhân cũng không muốn trở về ca vũ phường. Nhưng sau khi Diệp Nhân mặc quần áo xong thì không chút nương tay với Hồng Hạnh, cho người đuổi ra ra khỏi Diệp phủ.
Lúc Hồng Hạnh ăn mặc quần áo rách nát đứng ở cửa sau Diệp phủ đã hận đến nghiến răng.
Sau khi một lần nữa trở lại Hề Hoan lâu, trong đầu Hồng Hạnh cũng chỉ có một suy nghĩ —— nên trả thù Uông Gia Ý và Diệp gia như thế nào.
Lúc trước con phố chỗ Hề Hoan lâu có tên gọi là gì đã không ai nhớ rõ, hiện tại nó tên là Hồng Tụ phố, đây chính là dựa trên tên của thanh lâu lớn nhất kinh thành Hồng Tụ chiêu.
Hồng Tụ chiêu đã có mấy chục năm lịch sử, nghe nói các đại tộc trong kinh như Vĩnh Xương bá phủ Mạnh gia, hay Ninh Viễn hầu phủ Tô gia đều trước sau làm chỗ dựa của Hồng Tụ chiêu.
Trên đường Hồng Tụ cách Hề Hoan lâu không xa có một diễn lâu tên là Thiên Hương lâu, là diễn lâu có quy mô lớn nhất, xa hoa nhất, nổi danh nhất kinh thành.
Ngoại trừ hát tuồng ra Thiên Hương lâu cùng Hề Hoan lâu giống nhau, còn có mua bán không thể để người ngoài biết, chính là để con hát của Thiên Hương lâu tiếp khách. Con hát có nam có nữ, nhưng cho dù là nam hay nữ thì bọn họ cũng chỉ tiếp nam khách.
Trong đó có một người tên là Vô Khuyết Đào, gần đây đang nổi danh ở kinh thành.
Lại nói Vô Khuyết có thể nổi danh cũng không phải là do hắn hát hay thế nào, mà là bởi vì hắn có được một khuôn mặt hoàn mỹ không có khuyết điểm nên rất được mấy người thích cái đẹp truy phủng. Rất nhiều quý nhân đều dùng nhiều tiền để đổ vào Vô Khuyết này,khiến cho Thiên Hương lâu gần đây kiếm được đầy bồn đầy bát.
Đều cùng kiếm ăn ở trên một con phố nên đương nhiên Hồng Hạnh cũng đã gặp qua Vô Khuyết mấy lần.
Nghĩ đến chính mình nghe được chuyện Uông Gia Ý đã từng lì lợm la li3m Thập nhị Hoàng tử có tướng mạo xuất chúng nên trong lòng Hồng Hạng có một kế sách.
Mười lăm tháng giêng này Kính Bình bá phủ muốn cử hành gia yến. Chủ sự là đại thiếu phu nhân sai quản sự cho thủ hạ tới Hề Hoan lâu chỉ định Hồng Hạnh, nói là lần trước nàng biểu hiện rất tốt, đại lão gia rất vừa lòng với nàng nên để nàng lại đi biểu diễn lần này.
Hồng Hạnh cầu mà không được, không nói hai lời liền đồng ý.
Sau khi tới Diệp phủ, Hồng Hạnh cùng tỷ muội của nàng thay phiên nhau lên đài biểu diễn.
Cho dù là ở trên đài hay là dưới đài, đôi mắt Hồng Hạnh đều nhìn chằm chằm vào Uông Gia Ý.
Thấy Uông Gia Ý giống như có ý định rời tiệc để đi xí, Hồng Hạnh liền nhanh chóng lôi kéo một tiểu tỷ muội đã bàn xong từ trước, chờ ở trên đường Uông Gia Ý trở về.
Uông Gia Ý vốn dĩ không có kiên nhẫn với việc giao tiếp nên định chuẩn bị về phòng, kết quả sau khi nghe được đối thoại của Hồng Hạnh cùng Lục Ngạc nàng lập tức dừng bước chân.
“Hôm nay ta vô tình gặp được Vô Khuyết công tử trên đường Hồng Tụ.” Lục Ngạc hưng phấn nói: “Vô Khuyết công tử này cũng quá đẹp rồi! Lúc hắn vô tình liếc mắt nhìn ta một cái ta đã hạnh phúc đến muốn xỉu!”
“Có khoa trương như ngươi nói không đấy?” Hồng Hạng làm bộ hoàn toàn không biết gì cả: “Thiên Hương lâu có nhiều người nổi danh như vậy nhưng có ai không đẹp đâu, sao ta không thấy ngươi mê người khác như vậy?”
“Ngươi thì biết cái gì chứ? Vô Khuyết công tử không giống người khác, hắn chính là mỹ nam tử mấy chục năm khó gặp……”
“Thật á? Vậy so với Phò mã Nhị công chúa, cùng đương kim Thập nhị điện hạ thì như thế nào?”
Lục Ngạc cùng Hồng Hạnh kẻ xướng người hoạ, phối hợp nói: “Tuy ta chưa gặp qua Thập nhị điện hạ nhưng ta đã thấy Dung Phò mã. Theo ta thấy, Vô Khuyết công tử diễm sắc vô song, cho dù so với Phò mã gia thì cũng không kém hơn chút nào đâu! Ta nói thật đấy, ngươi nhất định phải tìm cơ hội đi xem Vô Khuyết công tử một lần, nếu không ngươi sẽ hối hận đấy……”
Theo tiếng nói chuyện của hai người dần dần đi xa, Uông Gia Ý không tự chủ được mà bị gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
Nàng đã gặp qua Dung Dạng, lúc còn rất nhỏ đã gặp qua. Nếu không phải bởi vì tuổi chênh lệch quá lớn thì nàng nhất định sẽ lì lợm la li3m để gả cho Dung Dạng.
Đương nhiên, so với Dung Dạng thì Uông Gia Ý vẫn thích diện mạo của Bùi Thanh Thù hơn. Nàng cũng không biết vì sao, nhưng Bùi Thanh Thù lại làm nàng có một loại động lòng nói không nên lời.
Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng người có thể hợp mắt nàng hơn cả Dung Dạng, trước mắt cũng chỉ có mỗi Bùi Thanh Thù.
Vô Khuyết này có đẹp đến như vậy sao?
Nếu hắn thật sự tuấn mỹ hơn cả Dung Dạng…… Vậy thì nàng nhất định phải đi gặp một lần mới được.