Edit: Dĩnh Tiệp dư.
Beta: Nga Sung dung.
Là con đường hoa lớn nhất kinh thành, phố Hồng Tụ buổi tối náo nhiệt bao nhiêu thì ban ngày lại yên ắng bấy nhiêu.
Phường chủ hiện tại của Hề Hoan lâu là một nữ tử trẻ mới hơn hai mươi, đối đãi với các cô nương cũng không tệ. Ban ngày không phải làm việc, phường chủ cũng không hạn chế tự do của các cô, họ muốn ngủ nướng hay ra ngoài đi dạo đều được. Dù sao trong tay nàng cũng có khế ước bán thân của họ, không sợ bọn họ trốn mất.
Hồng Hạnh và Lục Ngạc tựa người vào một bên khung cửa, lười nhác nhìn về hướng Thiên Hương lâu cách đó không xa.
“Hồng Hạnh, ngươi thử nói xem Diệp Tam phu nhân đó có lén lút đi tìm Vô Khuyết không?” Lục Ngạc có chút không chắc chắn, đáp: “Nữ tử của gia đình giàu có, chắc là sẽ rủ thêm vài người bạn tới nghe Vô Khuyết công tử hát?”
Hồng Hạnh uể oải, nói: “Ta cũng không chắc nàng ta có mắc bẫy hay không, chẳng qua chỉ muốn xem thử mà thôi.”
Lục Ngạc có chút không nỡ: “Nếu thật sự nàng ta và Vô Khuyết công tử đến với nhau, có khi nào sau đó Vô Khuyết sẽ bị nàng ta làm cho xui xẻo không?”
“Ngươi chỉ thấy Vô Khuyết dung mạo xinh đẹp mà quên mất hắn ta làm nghề gì rồi sao?” Hồng Hạnh hừ nhẹ một tiếng, châm chọc, nói: “Chẳng qua chỉ là phường hát hò mua vui cho người khác mà thôi, nịnh hót biết bao nhiêu người mới có thể trở thành con hát nhà nghề. Đương nhiên, ta còn chưa nói đến khả năng Vô Khuyết sẽ cự tuyệt nàng ta đâu.”
Hồng Hạnh vừa dứt lời liền thấy Lục Ngạc hai mắt sáng ngời, chỉ ra phía trước nói: “Tới rồi, tới rồi!”
Hồng Hạnh theo ánh mắt của nàng nhìn sang liền thấy Uông Gia Ý và một người khác rõ ràng là nữ giả nam trang cùng nhau xuống xe, đi vào Thiên Hương lâu.
Tuy rằng Thiên Hương lâu có đón tiếp khách nữ, nhưng dù sao nơi này cũng là nơi khoe da khoe thịt, nữ nhi của gia đình đàng hoàng chắc chắn sẽ không vào đây. Tính ra hai người họ cũng là nữ cải nam trang mà đến đây.
Thật ra nữ nhi giả nam nhân rất dễ nhận ra. Chẳng qua Thiên Hương lâu muốn kiếm tiền, nên đối với việc này cố tình mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ cần nhìn thấy người đó mặc y phục nam nhân, không cần quan tâm dưới lớp y phục đó là nam hay nữ, cũng đều gọi một tiếng “công tử”.
“Nhìn đi, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.” Hồng Hạnh cười cười, vừa mị hoặc lại vừa phong tình.
—
Sau khi Tống thị hết kỳ ở cữ, hậu viện Hằng Quận vương phủ dần dần trở lại trật tự ban đầu. Chung thị không hề tham quyền, giao tất cả sổ sách và chìa khóa lại cho Tống thị.
Sau khi giải quyết xong công việc liền tặng cho Chung thị một bộ trang sức phỉ thúy hồ điệp thủ công tinh xảo làm quà cảm ơn. Chung thị từ chối mấy lần không được nên đành nhận lấy.
“Trong khoảng thời gian vừa qua vất vả cho Diệu Châu muội muội rồi.” Sau khi Tống thị sinh con, cả người đều đầy đặn thêm một vòng, khí chất so với trước đây thêm mấy phần ung dung: “Nếu như không có muội giúp đỡ, ta cũng không biết làm cách nào để giải quyết.”
“Tỷ tỷ quá lời rồi.” Chung thị hơi mỉm cười, dáng vẻ có hơi ngượng ngùng: “Dù sao muội cũng rảnh rỗi, có thể giúp Chiêu Bình tỷ tỷ một tay muội thật sự rất vui.”
Tống thị mỉm cười nắm tay Chung thị, bỗng nhiên hạ thấp giọng nói: “Mùa xuân đã tới rồi, vị cô nương Phó gia kia cũng muốn vào phủ… Quan hệ của Diệu Châu muội muội và Phó Thất tiểu thư tốt chứ?”
Chung thị lắc đầu nói: “Có gặp qua vài lần, nhưng cũng không gọi là quen biết.”
Nói một câu thật lòng, Chung thị sớm đã quên mất dáng vẻ của vị Phó Thất cô nương kia như thế nào rồi.
Tống thị ôn hòa nói tiếp: “Vị Phó Thất cô nương này là cháu gái họ của Thục Quý phi nương nương, là muội muội của Phó Húc. Muội cũng biết rồi, điện hạ mười phần tín nhiệm Phó Húc…”
Chung thị không có ngốc, nàng lập tức nghe ra Tống thị đối với vị Phó Thất cô nương này vô cùng cảnh giác.
Cũng không thể trách nàng ấy, dù sao vị Phó Thất cô nương này cũng xuất thân từ phủ Quốc công, mà nhà mẹ của Tống thị là Khác Tĩnh Hầu phủ, so với Quốc công phủ chỉ thấp hơn có một bậc.
Hơn nữa nếu như trước đây Bùi Thanh Thù đồng ý chọn nữ nhi Phó gia làm đích phi, thì sẽ tốt hơn là chọn Tống thị.
Có điều, dù sao cũng chỉ là một thứ nữ, Chung thị cảm thấy Tống thị không cần phải quá lo lắng.
“Thì có sao đâu? Muội nhìn ra được điện hạ vô cùng kính trọng tỷ tỷ. Hơn nữ bây giờ tỷ tỷ còn có Đông nhi… Một thứ nữ làm sao dám hống hách với tỷ?”
Tống thị chính là đang chờ những lời này của Chung thị. Mặc dù nói nàng là chính phi, nàng nên đối xử với thiếp thất bình đẳng, nhưng Tống thị dù sao cũng là người, không phải thần, nàng cũng sẽ lo lắng cùng bất an.
Điều nàng mong muốn nhất là trước khi Phó Thất cô nương kia vào cửa, phải làm cho trên dưới trong phủ đều trung thành với mình. Như vậy chờ sau khi Phó Thất cô nương vào cửa sẽ không dám làm loạn.
Tuy rằng Chung thị không nói rõ ra, nhưng thái độ của nàng ấy đã quá rõ ràng. Chính là đứng về phe Tống thị.
Như vậy Tống thị đã yên tâm hơn.
Lúc Bùi Thanh Thù hạ triều trở về thì đã thấy Chung thị và Tống thị ngồi sát bên nhau, không biết là đang âm thầm nói chuyện gì.
Chung thị nhỏ hơn Tống thị ba tuổi. Trước đây nhìn riêng từng người thì không để ý lắm, bây giờ khi hai người sóng vai ngồi mới nhận ra nữ tử chưa từng sinh con như Chung thị nhìn có chút giống tiểu cô nương, vẫn còn chưa thoát khỏi cảm giác có hơi trẻ con. So với nàng, thì dung mạo của Tống thị tuy không quá nổi bật, nhưng lại có một loại khí chất trầm tĩnh, nó khiến cho nàng ấy dù ở trong một đám người cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Bùi Thanh Thù mỉm cười hỏi: “Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Chung thị dịu dàng cười nói: “Thiếp mang sổ sách trong phủ và chìa khóa trả lại cho Chiêu Bình tỷ tỷ. Chiêu Bình tỷ tỷ rất hào phóng, còn tặng thiếp cả bộ trang sức phỉ thúy.”
Tống thị nhìn nàng, giống như đại tỷ ôn nhu, nói: “Muội thích là tốt rồi.”
Chung thị đứng lên, ra hiệu cho Khinh La cầm lấy đồ trang sức, muốn rời đi: “Thiếp trở về trước đây, không quấy rầy điện hạ và tỷ tỷ nói chuyện.”
Nói xong nhìn thoáng qua Bùi Thanh Thù một cái, đi thẳng ra cửa.
Trên người nàng có một mùi hương đặc biệt, Bùi Thanh Thù cẩn thận nghĩ ngợi, hình như là một loại hoa nhài phát du, hắn từng thấy Chung thị thoa trước khi đi ngủ…
Tống thị nhìn bóng dáng nàng, lắc đầu cười nói: “Diệu Châu muội muội với Nam Kiều đúng là hai người có tính cách không hề giống nhau chút nào. Một người thấy điện hạ liền chạy, một người thì lại hận không thể làm cho mắt dính lên người điện hạ.”
Bùi Thanh Thù có chút giật mình nhìn Tống thị: “Chiêu Bình, nàng đang ghen sao?”
Quả thật gần đây Nam Kiều thường quấn lấy hắn, có thể nhìn ra, nàng ta đang muốn nhanh chóng sinh một đứa con.
Chẳng qua so với chuyện này, Bùi Thanh Thù càng bất ngờ hơn là Tống thị vậy mà cũng có thể ăn giấm chua.
“Không có nha.” Tống thị trưng ra vẻ mặt vô tội: “Thiếp chỉ đang nói sự thật mà thôi. Điện hạ đi cũng tốt, thiếp còn đang mong Nam Kiều có thể nhanh chóng sinh cho Đông nhi một đệ đệ hoặc muội muội gì đó nữa.”
Bùi Thanh Thù nhìn biểu cảm của nàng không giống như đang giả bộ liền nhẹ nhàng thở ra. Nhưng đồng thời lại không biết vì sao trong lòng có chút cảm giác mất mát.
—
Luôn nói cưới vợ phải cưới vợ hiền, có điều không phải vị Hoàng tử phi nào cũng hiền huệ giống như Tống thị.
Trong cung Cẩn Nhân, Hoàng Quý phi gần như phải dùng hết kiên nhẫn cả đời mình mới có thể khuyên Khang Quận Vương phi đang khóc sướt mướt trở về.
Chờ Nhị Hoàng tử phi vừa rời khỏi, Toàn Hoàng Quý phi liền mất kiên nhẫn: “Phiền chết ta, khóc, chỉ biết khóc! Nếu bổn cung không dỗ nó thì chắc chắn nó sẽ tìm nhà mẹ đẻ cáo trạng! Nếu không phải nể tình ca ca của nó năm nay sẽ thay thế chức vị của Tô lão gia thì bổn cung đã cho nó một bạt tai mà đuổi đi rồi.”
Liên Trinh gần đây là cung nữ được lòng bên cạnh Hoàng Quý phi, thấy Hoàng Quý phi như vậy liền tiến lên khuyên nhủ: “Nương nương xin bớt giận, người làm tất cả đều không phải vì muốn tốt cho Nhị Hoàng tử sao?”
“Cái thứ không biết cố gắng, con đường vinh quang bổn cung đều chuẩn bị thật tốt cho hắn, vậy mà hắn lại không biết cố gắng! Hôm nay đi trêu chọc hoàng hoa khuê nữ nhà này, ngày mai lại đùa giỡn với con dâu nhà kia, bổn cung thật không biết hắn giống ai nữa. Bây giờ lại còn dan díu với phường xướng ca, ngươi nói có kỳ lạ không!”
Liên Trinh sẽ không ngốc đến nỗi đi nói xấu Nhị Hoàng tử: “Nương nương, người cũng đừng tin vào lời từ một phía Nhị Hoàng tử phi, nói không chừng là hiểu lầm thì sao? Bằng không, người gọi Khang Quận vương tiến cung hỏi thử xem sao?”
Toàn Hoàng Quý phi biết đứa con trai này làm việc hoang đường thế nào, cho nên trong lòng cũng không có hoài nghi lời nói của con dâu. Có điều lời Liên Trinh nói thật ra đã nhắc nhở nàng, Toàn Hoàng Quý phi thật sự có lời muốn nói với Nhị Hoàng tử. Vì vậy nàng liền cho người đi truyền tin, bảo hắn chiều ngày mai tiến cung một chuyến.
Nhị Hoàng tử đã nghe người báo qua chuyện hôm qua thê tử của hắn nhập cung. Cho nên trước khi Nhị Hoàng tử tiến cung cũng đoán được đây không phải là chuyện tốt gì, có khả năng là mẫu phi muốn mắng hắn.
Cho nên không đợi Toàn Hoàng Quý phi mở miệng, Nhị Hoàng tử đã tự mình chủ động khai ra: “Mẫu phi, người nghe con nói, việc con tiêu tiền cho con hát là có nguyên nhân…”
“Nguyên nhân gì, còn không phải do ngươi tham luyến sắc đẹp của người ta hả?” Toàn Hoàng Quý phi tức giận, nói: “Chuyện Trắc phi của lão Thập nhị mới qua được mấy ngày, ngươi đã không quản được hai lạng thịt dưới đung quần của mình rồi sao?”
Toàn Hoàng Quý phi mắng trắng trợn như vậy, Nhị Hoàng tử làm gì còn có mặt mũi.
Hắn liếc nhìn Liên Trinh đang đứng một bên một cái, nhỏ giọng nói: “Mẫu phi người đừng gấp, thực sự là hiện tại con có nguyên nhân. Không phải lúc trước người có nói, tuy rằng Anh Quốc công và Diệp gia liên kết, nhưng quan hệ đồng minh chưa được vững chắc sao? Nếu bây giờ ta có thể bắt chẹt nữ nhi mà Anh Quốc công sủng ái nhất, người nói sau này còn cần phải đắn đo không trị được Anh Quốc công?”
Toàn Hoàng Quý phi thu hồi vẻ mặt phẫn nộ, rất có hứng thú hỏi: “Chuyện này và Uông… Uông Gia Ý kìa thì có liên quan gì?”
Nhị Hoàng tử khẽ cười nói: “Nhi tử bao dưỡng con hát này, tên là Vô Khuyết, hắn là mỹ nam tử mấy chục năm khó gặp… Nhi tử chi nhiều tiền trên người hắn như vậy, không phải chỉ để thỏa mãn một mình nhi tử?”
Nhị Hoàng tử dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Uông Gia Ý kia tuy rằng là một nữ nhân, nhưng lại vô cùng tham luyến nam sắc. Hơn nữ phu quân của nàng ta còn đang ở chiến trường đánh giặc, bây giờ ắt hẳn là tịch mịch khó nhịn… Nhi tử có ý đồ câu dẫn nàng, nhưng tiểu cô nương này lại không có mắc bẫy nhanh như vậy. Nhi thần liền nghĩ, trước tiên dâng Vô Khuyết đến tay nàng, chờ bọn họ bị ta ‘bắt gian tại trận’ xong, tiểu cô nương này còn không phải là sẽ tùy ta xử trí sao?”
Toàn Hoàng Quý phi nghe xong, hài lòng mà cười cười nói: “Vậy còn không tệ lắm. Ta còn tưởng ngươi ở bên ngoài làm loạn. Có điều chuyện này tuyệt đối không thể cho người ngoài biết. Ngươi có thể uy hiếp nữ nhi của Anh Quốc công, nhưng không thể hủy hoại thanh danh của Diệp gia và Anh Quốc công phủ.”
“Đó là tất nhiên.” Nhị Hoàng tử hứa hẹn nói: “Mẫu phi yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận.”